Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45. Chẳng có tiền đồ (H)


Đây là bữa tối ngon nhất mà Lan Khuê được ăn từ khi ra đời tới nay. Lan Khuê học theo chị cách bóc tôm và cua, bắt chước chị thưởng thức rượu vang.

Mùi vị của rượu vang hơn hẳn XO và bia, đây mới là thứ chân chính làm người ta ngây ngất.

Chỉ cần nhìn chất lỏng nửa trong suốt đong đưa trong ly rượu, cùng với màu hồng như bảo ngọc rực rỡ động lòng người, âu cũng là một loại hưởng thụ.

Ly rượu đặt bên môi, không khí pha trộn mùi hương thoang thoảng lâu năm, giống mùi vị trên người Phạm Hương vậy.

Lan Khuê không kìm được uống một hớp. Vị rượu vang dịu ngọt tinh tế, trong hương thơm tinh khiết có mang theo chút ngọt ngào, giống như mùi vị giữa đôi môi chị.

Lan Khuê liếc trộm môi chị, tim đập dồn dập, hơi thở rối loạn.

"Hóa ra trên đời lại có loại rượu ngon như này. Chẳng trách chị thích."

Chị lắc đầu, ngón tay nổi bật dưới nền rượu đỏ, nhìn cô độc như thế.

"Trước đây chị thích uống rượu trắng và bia, đặc biệt thích uống từng chén từng chén với hội đại ca đến khi say không biết gì nữa. Khi đó mỗi dây thần kinh đều bị rượu gây phấn chấn, luôn cho rằng toàn bộ thế giới này đều là của bọn chị... Sau khi đại ca ra đi, chị chỉ uống rượu vang, vì chị phải luôn luôn nhắc nhở mình duy trì tỉnh táo, luôn luôn nhắc nhở bản thân, mình là một người bình thường..."

"Xin lỗi!"

"Không sao, nhiều năm qua chị đã quen rồi."

Câu 'xin lỗi' này là Lan Khuê nói hộ cha cô.

Cha cô quả thật đã làm chuyện không nên làm. Sự phản bội của ông không chỉ hại chết lão đại, mà còn hủy diệt nhân tính của Phạm Hương.

Nếu không với sự hiểu biết của Lan Khuê về Phạm Hương, chị sẽ không giết người vô tội.

"Khuê Khuê, em đừng rời khỏi chị có được không." Phạm Hương lo lắng nhìn Lan Khuê: "Hôm nay khi chị đi đón em, thấy cô giáo em nói em đi đã lâu rồi, chị tưởng em đã rời khỏi..."

"Em sẽ không đi đâu hết." Lan Khuê nhìn xuống ngón tay đặt trên ly thủy tinh trong suốt, viên kim cương lấp lánh soi sáng sự mù mịt trong lòng cô. "Cho dù thế nào em cũng ở bên chị."

Cho đến ngày em chết!

"Chúng ta kết hôn đi! Ngày mai luôn!"

"Kết hôn? Ngày mai?" Đầu Lan Khuê nóng lên, lập tức gật đầu. "Em không cần hôn lễ đâu. Em muốn đi châu Âu hưởng tuần trăng mật."

"Được! Mai chúng ta đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, rồi chị đưa em đi du lịch trăng mật."

Ngày mai Lan Khuê sẽ trở thành bà Phạm!

Lan Khuê thật sự không thể tin được chuyện này là sự thực.

Trước đây Lan Khuê đã từng thề son sắt: "Tôi không quan tâm chị có thể lấy tôi hay không!"

Nhưng có người phụ nữ nào lại không để tâm đến lời hứa hẹn cả một đời? Có người phụ nữ nào không muốn kéo người  mình yêu đi đến trước mặt người khác, nghe gọi một tiếng: "Bà xã!"

Là phụ nữ, có mấy ai có thể thoát khỏi thứ hạnh phúc tầm thường này.

"Em có thể hỏi chị một câu rất quan trọng không?" Lan Khuê rất nghiêm túc hỏi Phạm Hương: "Chị lấy em có phải vì chị đã từng hứa với Clarissa là chị sẽ kết hôn với cô ấy không?"

"Cái gì hả?" Chị bị sặc rượu vang, với giấy ăn che miệng ho khan, trừng mắt nhìn Lan Khuê không nói nên lời. "Em..."

"Ngày sinh nhật mười tám tuổi của em, chị từng nói em là người thay thế cô ấy!"

"Chị chưa bao giờ nói." Cuối cùng chị cũng hết ho khan, điều hòa hơi thở rồi nói: "Là em nói."

"Nhưng chị lấy tên của cô ấy đặt cho em, cho em học dương cầm, dẫn em đi xem phim, rồi đưa em đi xem vườn hoa bỉ ngạn, lại còn buổi hẹn hò lãng mạn thế này. Rõ ràng đều là những thứ cô ấy muốn."

"Chị thừa nhận là chị đặt tên cho em vì muốn nhớ rõ tên cô ấy, để chị hoàn trả được những gì chị nợ cô ấy. Nhưng chị cho em học dương cầm là vì chị thích âm sắc của dương cầm, vả lại chị cho rằng, lúc phụ nữ ngồi trước dương cầm, rất mê người! Về phần đi xem phim rạp, em không nói đến chị còn không giận."

Chị uống một hớp rượu vang, giận dữ nói: "Rốt cuộc Lệ Hằng thấy chị thua trong tay một phụ nữ, hưng phấn đến nỗi có cơ hội thì đều làm tổn hại thanh danh chị, khiến cho toàn bộ anh em đều biết: Chị lợi dụng phim sex dụ dỗ một cô bé vị thành niên, người ta thà chết cũng không theo! Chị phản bác lại: Tôi cho rằng cô ấy muốn lợi dụng phim sex dụ dỗ tôi... Kết quả là chị càng bị khinh thường. Sự trong sạch cả đời chị bị em hủy hoại hoàn toàn rồi đấy!"

Chuyện này... Ừm!

Nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là bản thân Lan Khuê lèo nhèo đòi đi xem.

"Thế còn hoa bỉ ngạn và hẹn hò lãng mạn thì sao?

Chị day day trán, thở dài: "Mấy cái đấy thật ra là ý kiến của Lệ Hằng. Cô ta ra vẻ là cao thủ tình trường, phê bình phương pháp của chị rất tầm thường. Cô ấy nói rằng chị chỉ biết tán tỉnh, căn bản không biết nói chuyện yêu đương. Lệ Hằng còn nói cho chị biết: 'Cậu đừng tưởng rằng cậu đưa cô ấy lên đỉnh nhiều lần, muốn ngừng mà không được, thì cô ấy sẽ một lòng yêu cậu! Một cô bé mười bảy tuổi thích lãng mạn, ví dụ như hoa tươi, trời sao, hoặc là ôm nhau ngủ không dính dáng gì đến tình dục...' Chị nghe cũng thấy rất có lý nên mới thử xem."

"Không phải đâu..." Lan Khuê rụt rè nói: "Em bằng lòng ở bên chị, chẳng liên quan đến lãng mạn, cũng không liên quan đến tình dục..."

Phạm Hương nhìn Lan Khuê, chăm chú chờ đợi câu trả lời.

Lan Khuê cười, uống thêm một hớp rượu vang, rất ngọt, rất say lòng người.

"Là bản thân chị... khiến em say, không tỉnh được!"

Chị quay mặt ra chỗ khác, nhưng khi Lan Khuê nhìn thấy sườn mặt của chị, những đường nét cương nghị trở nên nhu hòa, khóe miệng giương lên, hàng mày cong cong...

***

"Ngủ ngon!" Ăn xong trở về, chị đưa Lan Khuê đến tận cửa phòng ngủ, Lan Khuê lưu luyến không muốn rời, tay kéo lấy tay chị, khẽ hôn lên mặt chị. "Chị ngủ sớm chút nhé."

"Hoàn thành xong việc đã..."

Cánh tay Lan Khuê đang muốn đẩy cửa lại buông xuống. Cô cười, quay đầu lại, kiễng chân lên hôn vào môi chị. Không đợi chị khôi phục bình thường đã đỏ mặt chạy vào phòng.

Khi dựa vào cánh cửa, trái tim vẫn còn đập dữ dội vì hưng phấn.

Trong phòng tắm mờ sương, Lan Khuê nằm trong bồn, ngón tay lướt qua những dấu hôn trên người, trái tim rung động theo từng vết đó.

Thật nhớ vòng ôm mạnh mẽ của chị, nụ hôn cuồng nhiệt, và cả sự trêu đùa của đầu lưỡi...

Đặc biệt nhớ nhung nguyên nhân làm chị thỏa mãn, thở dốc.

Nhớ nhung cảm giác cơ thể của Lan Khuê được chị lấp đầy, ra vào. Lan Khuê có loại xúc động muốn lao vào phòng chị.

Nếu như...

Lan Khuê đột nhiên chạy vọt vào phòng chị, bò lên trên giường, chị sẽ có biểu tình như nào?

Có lẽ với sự 'đáng ghét' của chị, chị nhất định sẽ nói: "Khuê Khuê, có phải lại tới cưỡng ép chị không?"

Nếu thế, Lan Khuê sẽ làm như mặt dày, nói: "Em cưỡng ép chị đấy, chị có thể làm gì được em?"

Chị sẽ có biểu tình như nào?

Lan Khuê không nhịn được nằm sát vào thành bồn, cười ngọt ngào ra tiếng.

Lan Khuê không biết cô lại là một sắc nữ thế này đấy!

Sắc đến nỗi chỉ nhớ đến cơ thể của chị, hoàn toàn không thèm nhớ chị là ai.

"Ôi!" Lan Khuê thở dài từ đáy lòng, ngẩng đầu nằm dựa vào bồn, để cả người chìm vào trong dòng nước vô hình.

Là ai cũng không quan trọng, có thể yêu bao lâu cũng không quan trọng. Quan trọng là cô nhớ chị. Vừa mới xa nhau có vài phút, lại thêm họ cách nhau có mấy mét, Lan Khuê đã nhớ chị đến nỗi khó nén nổi...

Thật muốn nhìn xem chị đang làm gì!

Có đang nhớ tới cô không?

Tắm tắm rửa rửa đến suýt nữa ngủ trong đây, Lan Khuê mới cầm khăn đứng dậy, vừa lau người, vừa mở cửa phòng tắm.

"Chị!" Khi thấy bóng hình cao gầy đang đứng bên ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, Lan Khuê kinh ngạc đến ngây người, thậm chí quên luôn là mình vẫn chưa mặc quần áo.

"Chị... sao lại ở đây?" Thấy chị quay đầu lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, cô mới giật mình nhớ rằng mình đang khỏa thân. Lan Khuê vội vàng dùng khăn lau đầu quấn quanh người một cách qua quýt, cào cào mái tóc rối bù.

Chị cười, nói: "Chị gõ cửa rồi nhưng em không trả lời."

"À. Xin lỗi, em không nghe thấy."

"Không sao, chị không để ý!"

Lan Khuê thật chẳng có tiền đồ! Trong tình huống này cô hẳn là nên lớn tiếng chất vấn: Sao chị có thể tùy tiện vào phòng em như thế hả!

Cuối cùng, giống như Lan Khuê là người sai.

Tự trách rồi tự trách, hai chân Lan Khuê lại không khống chế được đi ra ban công, đứng cạnh chị.

Chị đã thay quần áo, mặc bộ đồ ngủ màu ghi nhạt. Trên người sực nức mùi hương bạc hà. Mỗi lần chị tắm xong đều tỏa ra mùi vị này.

"Lần nào em tắm cũng lâu như vậy hả?" Phạm Hương ôm lấy eo Lan Khuê từ sau lưng, khuôn mặt vùi vào mái tóc cô, chóp mũi cọ xát lên bờ vai trần.

Hai tay Lan Khuê phải chống vào tấm kính mới đứng vững, bộ ngực nhấp nhô mãnh liệt. "Hả, rất lâu à?"

"Chắc là tắm sạch bong hả... Ừm, hương thơm mát khiến người ta muốn liếm chút..."

Đại não của Lan Khuê bị chị kích thích đến tê liệt, đột nhiên trong đầu Lan Khuê bật ra một câu mà Lan Khuê nhớ đến trong phòng tắm: "Có phải chị lại tới cưỡng ép em không?"

Chị rõ ràng ngây ngốc mất hai giây, chớp chớp mắt, nụ cười gian ác: "Chị sẽ cưỡng ép em đấy, em có thể làm gì chị nào?"

"Hả?"

Chẳng lẽ đây là thứ người ta gọi là tâm ý tương thông! Tư tưởng cũng đều tồi tệ như nhau...

Chị cầm cổ tay Lan Khuê đặt lên tấm kính, cúi người hôn xuống, rất dịu dàng, rất dịu dàng...

Cơ thể ma sát với cơ thể! Chiếc khăn tắm vốn quấn qua loa sơ sài rơi xuống.

Bầu trời hôm nay ít sao. Màu đen của màn trời chỉ còn là phông nền.

Phong cảnh tuyệt đẹp nhất chính là cô và chị thắp cho nhau những ngọn lửa trong đêm tối.

Trước đây, Lan Khuê ít khi ra ban công, vì từ nơi này luôn luôn có thể thấy được bể bơi mà chị dùng để hành hạ cô. Từ mấy tháng trước, Lan Khuê lại càng ghét nó. Mỗi lẫn thấy bể bơi kia, cô liền nhớ tới ngày bị chị đoạt đi nụ hôn đầu tiên, và cả trái tim đã bị đánh mất...

Nước bể đêm nay dường như vô cùng đẹp. Bóng trăng phản chiếu trên mặt nước, mĩ lệ.

Lan Khuê bị chị hôn đến nỗi thần trí cũng bay đi đâu mất, hoàn toàn bị dục vọng bắt giữ, chinh phục.

Không hề kiềm chế, không hề mâu thuẫn, trong nụ hôn nồng nhiệt của chị, Lan Khuê lại quên chuyện phải giết chị, quên không còn một mảnh.

Bờ môi chị chuyển qua tai Lan Khuê. Chị dùng đầu lưỡi vẽ lại đường viền tai, nói bên tai cô bằng âm thanh giàu từ tính:

"Trước đây mỗi đêm đi qua cửa phòng em, chị đều muốn vào chiếm giữ em trên giường của em, nhưng lại sợ làm bẩn sự thuần khiết của em..."

Lan Khuê nhắm mắt dựa vào tấm kính, thủy tinh lạnh lẽo cơ hồ bị cơ thể nóng rực của cô làm tan chảy.

Mấy câu ngắn ngủi chất chứa biết bao nhiêu tình yêu và giãy dụa, khát khao và tôn trọng của chị.

Lan Khuê chưa bao giờ khóa cánh cửa này, đó là thử thách tàn nhẫn thế nào với tự chủ của chị?

Bản thân có một phần yêu này, Lan Khuê còn trông mong gì nữa!

Lan Khuê rút cổ tay đang bị Phạm Hương nắm lấy, vuốt ve dọc theo khung xương vai chị, tựa như đang lướt qua từng phím đàn, nghe tiếng nhạc vang vọng.

"Hương... Về sau, chị có thể làm gì tùy thích!"

Lan Khuê vừa mới nói xong, cơ thể bỗng nhẹ hẫng. Cô bị chị ôm bổng lên...


Nằm trên chiếc giường quen thuộc, môi chị dịu dàng lướt qua từng chỗ trên cơ thể, đi đến đâu đều khiến Lan Khuê rên rỉ. Trải qua đêm trước, Phạm Hương đã đều nắm rõ những vị trí mẫn cảm trên người Lan Khuê.

Chị hôn lên ngực, đầu lưỡi hồng nhạt vờn quanh đầu ngực hồng hồng non mềm đang dựng thẳng.

Không chỉ có cảm giác tê liệt ở nơi ấy, mà cả người Lan Khuê đều thấy dần dần yếu ớt...

"Ưm..." Lan Khuê kêu rên, dùng âm thanh chênh vênh nói ra những cảm nhận chân thực nhất: "Em yêu chị! Ừm... Chuyện có ý nghĩa nhất trong đời này của em là yêu chị!"

Chị nâng mắt nhìn Lan Khuê, trong đôi mắt tràn đầy dục vọng trộn lẫn cả sự cảm động và thỏa mãn mịt mờ.

"Chuyện có ý nghĩa nhất đời này mà chị làm là đã khiến em yêu chị!"

Họ nhìn nhau rất lâu, nhiều năm ăn ý, tất cả mọi thứ đều không cần phải nhiều lời.

Chị mở chân Lan Khuê, tiện dùng đầu gối đệm dưới người cô.

Lan Khuê tưởng rằng tay chị sẽ vào, cắn răng chờ đợi, khát vọng...

Nhưng chị vẫn ngồi trên giường, cúi người xuống một chút, bờ môi tiến gần đến...

Lan Khuê kêu lên sợ hãi. "Chị muốn làm gì?"

"Chị nghe nói phương thức này có thể khiến phụ nữ điên cuồng, chị còn chưa thử bao giờ... Nếu như làm đau em thì em cứ nói chị biết."

Cơ thể Lan Khuê run rẩy, cố sức muốn khép chân lại.

"Đừng mà..."

Chị kìm chặt hai chân Lan Khuê, đôi môi trượt dần từ bụng dưới xuống nữa, từ từ bao phủ lên nơi bí mật ẩm ướt..

Loại giao hợp này hoàn toàn khác biệt với ra vào. Kích thích mang chút thẹn thùng, trộn thêm sự xấu hổ kinh ngạc, vui mừng khi được yêu thương.

"Em xin chị... Đừng! Dừng lại đi..."

Chị không chỉ không dừng lại, mà dùng lưỡi tham dò bên trong, khéo léo đảo quanh. Lan Khuê hoàn toàn không có cách nào chống đỡ được loại kích thích này. Lan Khuê thét chót tai, lui về phía sau, muốn chạy trốn, nhưng lại bị chị kéo trở về, cố định eo cô.

Chị cúi đầu, cố gắng liếm mút. Thậm chí chị còn dùng răng khẽ cắn một bên cánh mẫn cảm...

Lan Khuê thật sự bị loại kích thích mãnh liệt này làm cho điên cuồng, thét lên.

Lan Khuê bất lực nắm chặt chăn, cơ thể rung động kịch liệt.

Phạm Hương si mê nhìn Lan Khuê, dục vọng ngẩng cao khiến người ta nhìn mà kinh hãi.

Dần dần, dưới sự trêu đùa của môi lưỡi chị, cả người Lan Khuê run rẩy, bùng cháy, toàn bộ máu dường như đều đang tụ hội về nơi chị đang liếm mút...

Lan Khuê bắt đầu mê mệt, rên rỉ, thở gấp.

Những chấm nhỏ trên bầu trời rời rạc rơi xuống, thế giới như đang vỡ vụn. Nếu Lan Khuê được quyền lựa chọn, cô đã nghĩ cứ chết đi như này...

Khoái cảm đạt tới đỉnh điểm, Lan Khuê khó nhịn được mà co giật và co rút, máu trong người Lan Khuê như bị bốc cháy đến khô cạn.

Cùng lúc khi đỉnh điểm cuốn sạch cơ thể, cô hoàn toàn tan vỡ..

Lan Khuê trèo lên người chị, khóc lóc ôm lấy chị: "Vì sao phải làm vậy? Vì sao?"

"Vì chị yêu em?"

"Em không xứng!"

"Khuê Khuê!" Chị ôm bờ vai run run của Lan Khuê, nói: "Em không hiểu rồi, làm cho người mình yêu nhất không khống chế được, phải rên rỉ dưới thân mình, là chuyện vô cùng thỏa mãn."

...

Lan Khuê cho rằng vì chị muốn an ủi Lan Khuê nên mới nói thế. Nhưng khi Lan Khuê nằm dưới thân chị, cố gắng học theo những phương pháp Mai Ngô dạy, chống vào giường, vào lúc cơ thể Lan Khuê vặn vẹo, cô không kìm chế được rên rỉ, hơi thở hỗn loạn, thở dốc, cô mới thấy máu mình sôi trào. Loại thỏa mãn và hưởng thụ khoái cảm tình dục này thật hoàn toàn khác biệt...

Khi nghe giọng chị khàn khàn nói với Lan Khuê: "Khuê Khuê, em cứ như thế này.... chị sẽ không kìm chế được..."

Phạm Hương nắm lấy Lan Khuê, càng nắm càng chặt. Mỗi ngón tay đều nói cho Lan Khuê biết Lan Khuê đang khiến chị dung hòa đau khổ và sung sướng thế nào.

Lan Khuê hoàn toàn lún sâu vào trong hưng phấn phục thù. Không chỉ không dừng lại mà còn vặn vẹo cơ thể càng mau hơn.

Tay chị cơ hồ đâm xuyên cơ thể Lan Khuê. Lan Khuê chịu không nổi ngẩng đầu lên rên rỉ, cả người bủn rủn.

Nhưng Lan Khuê vẫn còn muốn buông thả mà chiếm lấy chị...

Đến khi chị ngồi dậy ôm chặt lấy Lan Khuê, tay chị ra vào mạnh hơn, cô hét lên một tiếng, một thứ dịch từ trong người bắn ra, cô mới mệt lử nằm trên vai chị thở dốc.

"Em đúng là yêu tinh nhỏ. Em học ai chiêu này?" Chị xoay người đè lên Lan Khuê, trên mặt bao phủ sung sướng khoái cảm, nhìn Lan Khuê chằm chằm không chớp mắt, dường như muốn cắn nuốt Lan Khuê mới vừa lòng.

"Mai Ngô! Chị thích không?"

"Rất tuyệt vời!" Chị khàn giọng nói: "May mà trái tim chị đủ khỏe mạnh."

"Thế chúng ta đổi sang một tư thế khác nhé?"

Chị cười xấu xa: "Em biết bao nhiêu loại?"

Lan Khuê đếm ngón tay

Lan Khuê cũng không biết có bao nhiêu loại, dù sao họ đều thử qua tất cả một lần.

Cuối cùng, hai người đều không còn sức, ôm nhau ngã xuống giường...

"Hôm ngay chị có thể ngủ bên cạnh em không?" Lan Khuê ôm eo Phạm Hương, không muốn chị rời khỏi tầm mắt của mình.

"Miễn là em thích, về sau chị đều ngủ cạnh em. Em có thể yêu cầu bất cứ lúc nào, sai bảo bất cứ lúc nào!"

"Chị nghĩ tốt thật đấy!"

Lan Khuê dựa vào lồng ngực chị, hít sâu mùi vị trên người chị, tư tưởng mông lung.

Ngày mai sẽ kết hôn, thật tốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro