Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38. Anh đã trở về


Từ sau ngày đó, họ chưa hề nói chuyện lại với nhau.

Mỗi buổi sáng thức dậy, Lan Khuê đều đứng trước gương trang điểm thật cẩn thận rồi mới xuống tầng ăn sáng.

Nhưng lúc ăn sáng, chị chỉ ngồi đọc báo, cho dù phải xem quảng cáo cũng không muốn liếc nhìn Lan Khuê.

Rất nhiều lần Lan Khuê nhìn chị, thấy tầm mắt Phạm Hương khá mơ hồ. Lan Khuê hy vọng đường mắt họ có thể giao nhau, cô có thể nhìn thấy ánh mắt nồng nàn của chị như trong ký ức, để cô tin rằng chị có yêu! Thế nhưng từ đó đến nay, chị không hề nhấc mí mắt.

Buổi chiều tan học trở về, chị không ở nhà, cũng không về ăn cơm tối.

Lan Khuê đã từng chờ chị, hy vọng dạt dào chờ đợi đến tận nửa đêm. Cô tưởng rằng chị vẫn sẽ ôm vai cô, tiễn cô về phòng ngủ. Thế nhưng, chị coi như không thấy cô, đi ngang qua, một mình lên trên phòng.

Sau ngày đó, Lan Khuê không đợi chị nữa, về phòng ngủ rất sớm, mặc dù hoàn toàn không ngủ được.

Lan Khuê tự nói với chính mình rất nhiều lần: Kết thúc thì kết thúc! Tiếp tục đi con đường của mày, làm những chuyện mày muốn làm.

Nhưng Lan Khuê vừa nhìn thấy Phạm Hương, cái gì gọi là lý trí cũng đều vất ra sau đầu.

Đã từng muốn tìm lại ánh mắt của chị, đã từng muốn xác định chị vẫn còn yêu cô giống ngày xưa cũ vậy...

Đôi khi Lan Khuê cảm thấy kích động cho rằng để có lại những ngày hạnh phúc như thế, cái gì Lan Khuê cũng không quan tâm nữa.

Đã từng nghĩ rằng nhớ nhung là thứ đau đớn nhất. Hiện tại mới biết có thứ còn đau hơn cả nỗi nhớ nhung, nỗi đau mang tên thất tình!

Nửa tháng trôi qua, Lan Khuê thấy bản thân mình như trải qua một vạn năm, thêm một ngày nữa Lan Khuê sẽ điên mất.

Một buổi tối, chín giờ, Lan Khuê thật không thể chịu được căn phòng u ám lạnh lẽo này nữa. Cô chạy đi tìm Mai Ngô.

"Khuê Khuê?" Chị nâng cằm Lan Khuê lên, quan sát khuôn mặt gầy gò phờ phạc của Lan Khuê: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Chị ấy không cần em! Chị ấy không cần em nữa..."

Chị cũng không kinh ngạc, cười cay đắng: "Em ngây thơ quá rồi! Loại người đã nếm qua bao nhiêu mỹ vị như cô ta làm sao có thể yêu một người lâu được? Đã từng có được là tốt rồi, em tự thấy thỏa mãn đi."

"Chị ấy không yêu em cũng không sao, nhưng chị ấy không nên lừa em! Không nên sau khi khiến em yêu chị ấy rồi quăng em đi như rác rưởi!"

"Cái này không gọi là lừa gạt! Cô ấy chưa chiếm được em thì thấy rằng em là người phụ nữ tốt nhất trên đời, khi chiếm được rồi thì lại thấy bất kỳ con đàn bà nào cũng hấp dẫn hơn em... Ôi! Không sao, lần đầu tiên đều đau khổ như thế, sau này sẽ không có cảm giác gì nữa!"

Hóa ra tình cảm là trò chơi như thế!!!

Xem ra Lan Khuê bị tổn thương chỉ có thể trách cô không hiểu luật chơi mà thôi!

Chị mở một chai rượu: "Đến đây, chị uống rượu cùng em, uống say đi rồi về nhà ngủ một giấc ngon lành... sáng mai khởi đầu mới!"

Lần đầu tiên uống rượu, mùi vị của rượu cực kỳ giống nước mắt, vị đắng mang theo vị mặn chát.

Lan Khuê không thấy khó uống lắm, vì cô đã quen với mùi vị này từ rất lâu rồi.

Lan Khuê vừa mới uống tới chén thứ ba, dường như thấy hình bóng tao nhã của Phạm Hương hiện ra trước mắt. Lan Khuê cười tự giễu, mới uống ba chén mà đã say.

Uống hết hai chai, Lan Khuê say thật rồi!

Mọi thứ trước mắt đều trở nên quay cuồng. Cô lúc nào cũng muốn cười, cho dù nhớ tới chuyện gì cũng thấy tức cười.

Nhất là khi nhớ đến mọi chuyện Phạm Hương làm, Lan Khuê cười đến nỗi nước mắt tuôn rơi!

Lan Khuê thật quá ngu dốt, dại dột cho rằng ác quỷ sẽ nhân từ, sẽ lương thiện...

Dại dột cho rằng có thể yêu đương cuồng nhiệt với kẻ thù một lần, chìm sâu vào hạnh phúc hư ảo.

Lan Khuê nhìn lên bầu trời sao qua cửa kính, tựa như thấy cha mẹ bất đắc dĩ nhìn xuống cô, giống đang nói: Lúc này con nên tỉnh táo lại đi?

Cô thừa nhận cô sai rồi, nhưng thật sự cô không cam lòng...

***

Lan Khuê vào toilet rửa mặt, dưới dòng nước lạnh, bộ óc cô cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút.

Nhưng cơ thể vẫn bị chất cồn làm tê liệt, lảo đảo. Khi đứng ngoài cửa chờ Mai Ngô, Lan Khuê hầu như đứng không vững. Không còn cách nào khác, cô đành dựa người vào bức tường thủy tinh lập lòe ánh đèn đỏ, đờ đẫn nhìn lên chiếc đèn nhấp nháy bảy màu trên trần nhà.

Hiện tại đã mười một giờ rồi, không biết chị đã về nhà chưa, có biết cô chưa về không...

Không biết chị có để ý tới không...

Ngay lúc đấy, cánh cửa đối diện hé mở, một người đàn ông ăn mặc sang trọng đi ra.

Tầm mắt Lan Khuê xuyên qua khe hở của cánh cửa đang dần khép lại, vừa vặn thấy Phạm Hương đang ngồi trong đó. Bên cạnh chị là một cô gái vô cùng thuần khiết. Cô ta nhìn chị cười, mang theo chút mến mộ rụt rè. Khoảng cách vừa phải, cũng đủ mờ ám...

Khi cánh cửa sắp sập lại, trong chớp mắt ngắn ngủi, Lan Khuê nhìn chị cười, cô cũng thấy khóe miệng chị hơi cong lên cười với mình, nụ cười lạnh như băng...

"Khuê Khuê, em nhìn cái gì đấy?" Mai Ngô đẩy đẩy vai Lan Khuê.

"Nhìn người chị không bằng cầm thú của em!"

Khuôn mặt chị không hề mang vẻ kinh ngạc. "Chị vốn không muốn nói cho em. Gần đây cô ấy hầu như đến nơi này hàng ngày... Vừa mắt một người mới rất..."

"Rất thuần khiết... Em thấy rồi!"

Nếu như đã từng có chút khó dứt bỏ, có chút không cam lòng, thì giờ đấy cái gì cũng không còn.

Trái tim hoàn toàn không còn cảm giác, tình yêu hoàn toàn biến mất rồi.

"Đừng nhìn nữa, lát nữa chị giới thiệu cho em một chị đẹp gái!"

"Chị Mai!" Lan Khuê lướt qua chiếc váy ngắn màu đen trên người chị, hỏi: "Chị có thể cho em mượn quần áo của chị không?"

"Ôi! Với người không yêu em, em cần gì phải dây dưa đau khổ chứ?"

"Vì sao em lại phải dây dưa với chị ta... Trên đời này cũng không phải một mình chị ta! Em ghét bộ dạng của em thôi, cực kỳ ghét!"

Trong phòng hóa trang, Lan Khuê mặc vào chiếc váy ngắn trễ ngực màu đen của Mai Ngô.

Vai và eo cô nhỏ hơn chị ấy một chút, những phần khác thì không chênh lệch nhiều. Nên sau khi mặc, chiếc váy này cũng không bó sát vào người Lan Khuê lắm, đường cong cơ thể lộ ra càng mềm mại hơn.

Mai Ngô ngà ngà say đưa tay ôm eo Lan Khuê: "Ôi chao! Bình thường mặc đồng phục không lộ ra, hóa ra dáng người em chuẩn thế!"

"Chị Mai, ngày thường không thấy rõ, thật ra chị rất thuần khiết đó!"

Thuần khiết... Đàn bà có thể dùng trang phục để giả trang sự thuần khiết và sạch sẽ, cái đấy cũng không chỉ mình Lan Khuê có!

Hôm nay Lan Khuê mới ngộ ra đạo lý này, đã quá muộn rồi!

Mai Ngô trang điểm cho Lan Khuê khá nhạt, tóc cũng không uốn, trông rất hiền thục, không hề có dáng vẻ gợi cảm. Chị ấy dứt khoát làm tóc cô hơi mang vẻ ướt át.

Lan Khuê thấy mình giống như đã lâu không rửa mặt sạch, chị ấy nói thế này gọi là quyến rũ.

Lan Khuê nhẫn nhịn ngồi trong phòng trang điểm một tiếng đồng hồ, chênh vênh đi trên đôi giày cao gót của chị tới quầy bar, học người khác gõ ngón tay xuống mặt bàn thủy tinh: "Cho tôi một chai XO!"

Người phục vụ hơi khó xử nhìn Lan Khuê, rồi lại nhìn sang người phục vụ bên cạnh.

"Cậu sợ tôi không có tiền à?" Nghĩ lại thì cô không có tiền thật, Lan Khuê đổi cách nói khác: "Ghi lại vào sổ của bà chủ mấy người, chị ấy là chị tôi, không tin cậu..."

"Tôi biết, nhưng..."

"Cậu biết tôi à?"

"Quản lý vừa dặn chúng tôi để ý tới cô, không để cô uống quá nhiều rượu..."

"Tôi mời bạn tôi uống, được chưa?"

"Vâng!" Cậu ta lập tức cung kinh đưa cho Lan Khuê một chai.

Lan Khuê uống rất say, đầu óc mơ mơ hồ hồ.

Chẳng qua Lan Khuê cảm thấy lời dặn dò này không giống thái độ của quản lý, mà giống tác phong của Phạm Hương...

Cầm chai rượu và chén rượu, Lan Khuê không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa xông vào phòng bao của Phạm Hương.

Người ngồi bên trong không nhiều lắm, quần áo cũng rất trang trọng, thoạt nhìn khống giống những anh em trong giới.

Gian phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào vị khách không mời cô đây, ngoại trừ Phạm Hương đang cúi người rót rượu.

Lan Khuê lướt nhìn qua loa đám người trong phòng một lượt, thấy không rõ lắm, nhưng có cảm giác đều là mấy lão bốn mươi năm mươi tuổi, đầu hói bụng to khiến người khác nhìn rất muốn nôn.

Có một trường hợp ngoại lệ.

Cậu ta nhìn qua trông khá trẻ, tuổi khoảng hai mưới mấy, cả người mang hơi hướng văn hóa phương tây, nhìn cũng khá hợp mắt.

Lan Khuê đi về phía cậu ta, nháy nháy mắt, nở nụ cười ngọt ngào hơi ngà ngà say.

Không biết có phải không đi quen giày cao gót của Mai Ngô hay là do ảnh hưởng của chất cồn, chân cô mềm nhũn, cả người ngã về phía trước. Cậu con trai kia phản ứng nhanh hơn hẳn người bình thường, bước lên trước đỡ lấy cô.

"Cám ơn!" Lan Khuê rời đến vị trí có thể thấy rõ khuôn mặt cậu ấy. Trông cũng không tồi, làn da trắng bóc, đôi mắt trong veo, mũi thẳng, đôi môi mỏng hồng nhạt. Phong thái cả người rất kiêu ngạo.

Nói một cách đơn giản, đây là điển hình cho loại đẹp trai giống hoàng tử bạch mã.

Khi Lan Khuê nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn lại Lan Khuê. Chị mắt lóe lên chút kinh ngạc lúng túng.

Cậu ấy khá kiềm chế, giữ lễ, tác phong nhanh nhẹn, buông bàn tay đang ôm eo Lan Khuê ra.

"Tiểu thư, hình như cô đi nhầm phòng rồi."

"Không đâu..." Tầm mắt của Lan Khuê lách qua mặt cậu hướng về Phạm Hương ở phía sau, không biết vì sao, bây giờ Lan Khuê thấy rất rõ.

Lúc này ánh mắt Lan Khuê và Phạm Hương vẫn không chạm nhau, chỉ thấy rượu trong ly của chị sóng sánh dữ dội, nên tâm tình của Lan Khuê rất tốt, giọng nói cũng dịu dàng: "Tôi uống rượu một mình buồn chán quá! Anh uống với tôi đi?"

"Rất tiếc, tôi còn có việc..."

Lan Khuê không đợi cậu ta nói xong, trực tiếp ngồi xuống bên người cậu ấy, học tập mỹ nữ gợi cảm ngồi đối diện, cùng một điệu bộ như thế...

"Không sao, tôi có thời gian... tôi đợi anh!"

Một lão dùng ánh mắt háo sắc nhìn Lan Khuê từ đầu đến chân, đặc biệt là dao động trên đôi chân mảnh khảnh của Lan Khuê một lúc lâu, cười nói: "Đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đúng là có diễm phúc, mỹ nữ mê người thế này mà cũng chủ động đến với cậu..."

"Có lẽ cô ấy hơi say!" Tu dưỡng của anh chàng đẹp trai không tệ, ung dung ngồi xuống cạnh Lan Khuê, cũng không đuổi Lan Khuê đi, chỉ làm như không thấy cô mà thôi.

Mấy người đấy tiếp tục nói chuyện, toàn nói về những chuyện kinh tế và chính sách mà Lan Khuê không hiểu.

Không ai để ý đến Lan Khuê, Lan Khuê day day thái dương đau nhức, tự mình rót rượu, uống một hơi cạn sạch.

XO không giống với mấy thứ rượu khác. Uống XO tựa như có một con dao nhỏ rạnh một đường từ cổ họng xuống dạ dày, họng cháy bỏng nhức nhối.

Cô che miệng ho cật lực, hoàn toàn chẳng còn chút hình tượng gì.

Anh chàng đẹp trai đang nói chuyện ăn ý với mọi người đột nhiên đưa một chiếc khăn tay tới trước mặt cô, rồi tiếp tục nói chuyện với người khác.

Lan Khuê cũng không nói lời cảm ơn, thầm nghĩ tìm một cốc nước lọc.

Nhìn trên bàn đều là đủ loại rượu.

"Đi lấy một cốc nước đá!" Giọng nói của Phạm Hương nhàn nhạt vang lên, vệ sĩ sau chị mau chóng bước ra ngoài.

Nước đá được đem tới rất nhanh, Lan Khuê uống một hớp, cuối cùng cũng không ho khan nữa.

Lan Khuê cầm trong tay cốc nước lạnh buốt, lại nhớ tới lời chị từng nói: "Em không nói tôi cũng hiểu em cần gì..."

Chua sót xộc lên khoang mũi, trái tim tan nát bắt đầu ngưng kết lại.

Lan Khuê ngẩng đầu nhìn thấy cô gái bên cạnh chị, trái tim lại rời rạc.

"Mới tìm được người thay thế mới hả? Chúc mừng nhé!" Mặc dù Lan Khuê có hơi choáng váng, âm thanh cũng mơ mơ hồ hồ, cô vẫn cố duy trì nụ cười: "Trước khi chơi thì phải nói rõ luật chơi, đừng đánh lừa tình cảm của người ta đó!"

Cô gái có hơi tủi thân nhìn Phạm Hương, dường như muốn nghe chị giải thích, nói một câu: "Không phải đâu, người chị yêu là em!"

Nhưng Phạm Hương cũng không thèm liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói: "Em say rồi! tôi gọi người đưa em về!"

"Tôi không say, tôi không về!" Lan Khuê kéo cánh tay anh chàng đẹp trai, cơ thể dựa vào vai cậu ấy: "Đêm nay tôi muốn ở cùng anh ta..."

"Choang!" Một tiếng thanh thúy vang lên, chén rượu trong tay Phạm Hương nát bươm. Những mảnh thủy tinh nhỏ cắm sâu trong lòng bàn tay, rượu vang hòa lẫn với máu, nhỏ từng giọt từng giọt trên bàn.

Cô gái bên cạnh chị hoảng hốt lau vết máu trên tay cho chị, như vô tình như cố ý dùng ánh mắt độc ác lườm Lan Khuê một cái.

Những người khác vẫn còn đắm chìm trong cám dỗ tửu sắc. Còn anh chàng đẹp trai bên cạnh Lan Khuê rất nhạy cảm nhận ra được không khí khác thường, cúi đầu nhìn Lan Khuê đang dựa vào vai cậu ấy, rồi lại nhìn qua khuôn mặt lạnh lùng của Phạm Hương, lặng lẽ rút tay ra.

"Anh chàng đẹp trai!" Lan Khuê khăng khăng ôm cánh tay cậu ấy, đôi mắt nhấp nháy ánh cười, nói: "Còn không biết anh tên là gì!"

"Tôi... tên là Vĩnh Thuỵ!"

"À... Tên nghe rất êm tai..."

Lan Khuê thuận miệng nịnh nọt một câu, vừa muốn nâng ly rượu lên, bất chợt bộ não bị rượu làm tê liệt được đánh thức, đầu óc cũng không hề mụ mị nữa.

"Anh nói gì? Anh tên là Vĩnh Thuỵ???"

Thuỵ!!!

Là Vĩnh Thuỵ

Lan Khuê nhìn Phạm Hương một cách khó tin, muốn khẳng định phán đoán của Lan Khuê thông qua vẻ mặt của chị.

Chị nhìn Lan Khuê, bàn tay nắm chặt lại lần nữa... nắm chặt những mảnh thủy tinh nhỏ vẫn còn cắm trong tay kia...

"Đưa tiểu thư về nhà!"

Thấy vệ sĩ bước về phía Lan Khuê, cô vội vàng nắm lấy tay Vĩnh Thuỵ: "Anh Vĩnh Thuỵ... Là em..."

Vệ sĩ kéo Lan Khuê từ trên sofa dậy, Lan Khuê gắt gao bám chặt ống tay áo của anh ấy không chịu buông, gọi Vĩnh Thuỵ: "Anh Vĩnh Thuỵ, em là đứa bé trong cô nhi viện đây! Anh còn nhớ em không... Anh chăm sóc em hai năm trời..."

"Khuê Khuê!" Vĩnh Thuỵ cuối cùng cũng hồi tỉnh lại sau mười giây ngây ngốc, nắm lấy tay còn lại của Lan Khuê: "Em là Khuê Khuê?"

Mọi người trong phòng đều há hốc mồm nhìn họ, chắc nhìn thấy cảnh này bọn họ đều liên tưởng đến: Người con gái lênh đênh, phiêu bạt chốn phong trần gặp lại người trong lòng xa cách từ lâu...

Thấy Lan Khuê gật đầu, Vĩnh Thuỵ ngay lập tức giữ cổ tay của vệ sĩ, "Buông cô ấy ra!"

Vệ sĩ nhìn Phạm Hương, buông tay, lùi về phía sau.

"Khuê Khuê?" Vĩnh Thuỵ vuốt ve mái tóc hơi ẩm ướt của Lan Khuê, chạm đến khuôn mặt tràn đầy nước mắt, lúc này trong mắt anh ấy không còn sự kinh ngạc mà là tự trách. "Xin lỗi, anh về muộn, em nhất định rất tủi thân rồi."

Lan Khuê cô đơn bất lực, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, như tìm được người thân xa cách từ lâu. Lan Khuê nhào vào lòng anh, khẽ nức nở: "Anh Vĩnh Thuỵ, em nghĩ anh sẽ không trở lại, em cho rằng cả đời này sẽ không được gặp lại anh!"

"Là anh không tốt!" Anh ôm chặt vai Lan Khuê, giọng nói tràn ngập áy náy: "Anh đã trở về, về sau anh nhất định sẽ bảo vệ em, không cho bất kỳ ai bắt nạt em cả."

Nghe được lời nói dịu dàng như thế, Lan Khuê không kìm chế nổi sự khổ sở tám năm chờ đợi, tổn thương tinh thần trong nhiều ngày, nước mắt tuôn rơi trong vòm ngực anh ấy: "Cuối cùng anh cũng trở về..."

Tám năm trôi qua, anh ấy không hề thay đổi, vẫn dịu dàng, hết lòng che chở Lan Khuê như trong ký ức. Vào lúc cô đau đớn nhất, anh cho cô một cái ôm ấm áp, khiến cô có thể dựa vào!

Anh nâng khuôn mặt Lan Khuê lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt: "Vì sao em lại ở chỗ này? Anh nghe nói em sống tốt lắm..."

"Em..." Lan Khuê đang không biết giải thích thế nào.

Phạm Hương đột nhiên kéo Lan Khuê ra từ trong lòng Vĩnh Thuỵ, "Thân mật đủ chưa? Thân mật đủ rồi thì về nhà với tôi, ngày mai còn phải đi học."

"Buông tôi ra!"

Lan Khuê đánh chị, lôi lôi kéo kéo, chị vẫn nắm chặt tay cô, không hề buông lỏng.

"Chuyện của tôi không đến lượt ông quản!"

Chị nghiến răng nói: "Cô cho rằng tôi muốn quản cô lắm hả. Tôi không muốn người khác cho rằng tôi bán em gái vào hộp đêm tiếp khách... Buông thả cũng phải có mức độ, cô cũng không xem bản thân mình bây giờ trông thế nào, về nhà với tôi... đừng ở ngoài làm mất mặt tôi nữa..."

Nghe những lời Phạm Hương nói, Vĩnh Thuỵ thở ra nhẹ nhõm, cười hiền hòa với Lan Khuê: "Đã khuya rồi, em về đi, ngay mai anh sẽ đi tìm em!"

"Vậy em sẽ đợi anh..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro