Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36. Năm 17 hạnh phúc



Nếu có người hỏi Lan Khuê: Thời gian hạnh phúc nhất là lúc nào? Lan Khuê sẽ không do dự đáp lại rằng, khi cô mười bảy tuổi.

Người mị hoặc đó đã lưu lại cho Lan Khuê một đoạn ký ức màu hồng.

Trong căn phòng bệnh chẳng có chút lãng mạn nào, họ sớm chiều bên nhau ba tháng...

Đôi khi, chị im lặng xem tài liệu, Lan Khuê lặng lẽ ngồi đọc báo. Thỉnh thoảng lơ đãng cùng ngẩng đầu lên, nhìn nhau cười.

Đôi khi, Lan Khuê tỉnh lại giữa đêm khuya, mở mắt ra thấy chị ngủ rất say, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào tay chị một chút, chị sẽ tỉnh rất nhanh, nắm lấy bàn tay đang định rụt về của Lan Khuê.

Đôi khi, sau khi tắt đèn, họ sẽ nằm trên giường tâm sự. Lan Khuê kể chị nghe chuyện học hành, chị kể cho cô chuyện xã hội đen trước đây. Tuy rằng hai thế giới chẳng hề hòa hợp, họ vẫn chăm chú lắng nghe cậu chuyện của đối phương, ghi nhớ từng câu từng chữ vào lòng.

Đôi khi, họ sẽ cùng ăn một trái táo, cùng ăn một quả chuối tiêu, thậm chí cùng ăn một bát cơm. Thế nhưng trái lê của Lan Khuê thì chị lại kiên quyết không ăn.

Đôi khi, chị cũng rất trẻ con yêu cầu Lan Khuê lên ngủ với chị, nói bảo muốn ôm cô ngủ. Lan Khuê quăng cái gối qua, bảo Phạm Hương cứ coi nó như cô.

Đôi khi, Lan Khuê trở mình trong giấc ngủ, chiếc áo tơ tằm sẽ bung ra vài chiếc cúc. Sáng hôm sau thức dậy, chị rất nghiêm túc nói với cô: "Đi mua một cái áo ngủ không có cúc về..."

Lan Khuê mua một chiếc áo ngủ không có cúc, ngày thứ hai chị lại tức giận nói với cô: "Đi mua một chiếc áo ngủ có cổ cao một chút..."

Lan Khuê lại ngoan ngoãn đi mua một chiếc áo kín đáo không còn khe hở. Lúc về hỏi chị có vừa lòng không, Phạm Hương cười lấy lòng với Lan Khuê: "Khuê Khuê, em có thể không mặc quần áo lúc ngủ không?"

Lan Khuê cúi đầu, nở nụ cười...

Ngày chị xuất viện, nói muốn đưa Lan Khuê đi hẹn hò.

Biết đây là chuyện tình nhân phải làm, Lan Khuê đồng ý ngay.

Hôm ấy chị đưa Lan Khuê đi xem một vùng hoa bỉ ngạn diễm lệ, đỏ rửa như lửa. Cùng đứng trong bụi hoa, chị kể cô nghe câu chuyện tình yêu bi ai của Hoa thần và Diệp thần, chung gốc nhưng mãi mãi không gặp được nhau.

Sau đó, chị hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Lan Khuê, ngắt một gốc hoa bỉ ngạn quấn vào ngón áp út của Lan Khuê, "Nếu như đây là nhẫn kết hôn chị tặng cho em, em bằng lòng lấy chị không?"

Màu hoa đỏ thắm dưới ánh mặt trời đẹp không gì sáng được.

Lan Khuê nói thật lớn: "Đồng ý!"

"Em dễ dàng nhận lời vậy sao?". Chị hơi tức cười: "Em không muốn một chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất, một hôn lễ long trọng, và giấy kết hôn sao?"

"Chị có thể cho em à?" Lan Khuê nâng bàn tay lên, để ánh vàng của mặt trời nhuộm lên sắc đỏ của hoa bỉ ngạn: "Em biết chị không thể! Nên... Thế này là đủ rồi!"

Chị yêu cô, đủ rồi!

Một gốc hoa bỉ ngạn mang theo truyền thuyết tình yêu vĩnh cửu, đủ rồi!

Về sau, gốc hoa bỉ ngạn kia bị héo khô rất nhanh. Lan Khuê không muốn vất đi, cẩn thận cất nó vao trong một chiếc hộp tinh xảo.

Có một ngày chị nhìn thấy nó trong ngăn kéo của Lan Khuê, hơi xúc động nói với cô: "Chị sai rồi, thứ có thể tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu chỉ có kim cương không bao giờ mục nát thôi!"

Thật ra Lan Khuê lại thích hoa bỉ ngạn hơn. Chỉ cần có yêu, chỉ cần có những ký ức tốt đẹp đã từng trải qua, sợ gì cả đời không gặp lại.

Chị ôm cô vào lòng, thấy chị nâng khuôn mặt của cô lên, cô lập tức rất phối hợp nhắm mắt lại.

Nhưng đợi chờ rất lâu, cảm giác ấm nóng trên bờ môi cũng không xuất hiện...

Lan Khuê tò mò mở mắt ra, thấy chị cười vô cùng xảo trá. "Thích chị hôn em không?"

"Chị.." Thích thì thích, nhưng để cô nói ra cái câu kiểu như "Em thích!", Lan Khuê thật không nói ra được.

"Không thích thì thôi, chị cũng không ép em". Chị hơi mất mát ngồi xuống đất, cởi áo khoác ngoài rồi nằm lên trên đó.

Lan Khuê ngồi bên chị, chống hai khuỷu tay xuống đất, ghé đầu vào bên hông chị, nói lí nhí: "Cũng không phải không thích..."

"Thích à?" Ý cười của chị càng đậm, nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng mệt mỏi, nói: "Hơi mệt, không có hứng thú, hôm khác nói sau".

Lan Khuê trừng to mắt, nhất thời không biết nói cái gì, cảm giác hàm răng đang ngứa ngáy vô cùng.

Ánh sáng xuyên qua bụi hoa trở nên nhạt nhòa, dịu dàng.

Trên khuôn mặt chị lốm đốm những khoanh sáng vàng, bóng râm sắc đỏ, mang theo chút gợi cảm và quyến rũ.

Nhất là đôi môi chị, hơi vểnh lên một chút, một màu đỏ ửng.

Lan Khuê có chút nhớ nhung cảm giác tuyệt vời, dịu dàng trong trí nhớ kia...

Lan Khuê nhắm chuẩn vị trí, nhào qua rất nhanh, nhằm vào đôi môi của chị, mạnh mẽ hôn xuống.

Tốc độ không được tính toán chính xác, hàm răng đụng vào môi. Để chị không có cơ hội phản kháng, Lan Khuê cũng không màng đến đau đớn, cố sức hôn thật mạnh, còn dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng đang khép chặt của chị ra, dò xét vào trong... cố sức cuộn lấy cái lưỡi đang cứng đờ của chị.

Môi chị rất mềm, còn có mùi vị rất tươi mát, hôn vô cùng thoải mái...

Hôn đủ rồi, Lan Khuê vừa định đứng lên, chị bỗng nhiên ôm lấy eo Lan Khuê, trở mình đặt cô dưới người chị.

"Chị thật sự không dám khen kỹ thuật hôn của em!" Chị mân mê bờ môi hơi sưng lên, lau đi nước bọt bên mép. "Xem ra chị phải dạy lại em cho tốt rồi..."

Nói xong, đôi môi chị đặt lên cánh môi đang khẽ nhếch vì tức giận của Lan Khuê. Lần này hoàn toàn không có khúc dạo đầu dịu dàng, trực tiếp hôn nồng nhiệt, trằn trọc, mạnh bạo, dã tính. Nụ hôn khiến toàn thân Lan Khuê tan chảy, máu sôi trào. Ngay cả cơ hội để thở chị cũng không dành cho cô, mãi đến khi nụ hôm ấy khiến cho cảnh vật trước mắt cô trở nên mù mịt, bộ não thiếu dưỡng khí nghiêm trọng. Lan Khuê dùng hết sức lực toàn thân đẩy chị ra, vỗ ngực thở dốc!

Sau đấy, Lan Khuê gối đầu lên cánh tay chị, hít thở mùi hương tươi mát trên người chị, hưởng thụ ánh nắng mặt trời, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Không biết Lan Khuê đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thấy Phạm Hương đang nhìn cô. Ánh mắt chị phản chiếu ráng chiều, ánh tà dương cùng sắc hồng của bờ hoa bỉ ngạn, nồng nàn như vậy...

Họ nằm trong khóm hoa tâm sự, cho tới khi bầu trời đầy sao, vừa lúc có một ngôi sao băng xoẹt qua.

Ngôi sao kia tựa như nước mắt bi thương của cha mẹ.

Trái tim Lan Khuê đau đớn, nhưng Lan Khuê vẫn cố chấp vùi mặt vào ngực chị, âm thầm nói với chính mình: Tạm thời lưu luyến thôi, tạm thời thôi...

"Em đói chưa? Chị đưa em đi ăn?"

"Vâng!"

Lan Khuê đứng dậy phủi mấy lá cỏ trên người. Lúc Lan Khuê cúi đầu nhìn chị, thấy chị đang xoa bóp cánh tay.

Khi đấy Lan Khuê mới nhớ ra mình đã chiếm đoạt cánh tay chị cả buổi chiều, muôn vàn cảm xúc nổi lên trong đầu...

Chị đưa Lan Khuê đến một cửa hàng bánh ngọt, mua một chiếc bánh gateaux thật to cùng ăn với Lan Khuê.

Ăn được một nửa, chị hỏi Lan Khuê: "Vì sao em lại thích thứ khó ăn thế này nhỉ?"

"Em ghét nhất mùi vị này, nhưng mỗi ngày chị đều bắt em ăn!"

Sau đó, họ nhìn nhau, cười bất đắc dĩ, đẩy phần còn lại sang một bên!

Chị lấy ngón tay lau vệt kem dính trên môi cô! Trước đây chị vẫn thường xuyên làm như vậy, nhưng Lan Khuê không có cảm giác gì đặc biệt.

Hôm nay Lan Khuê bỗng thấy môi mình tê dại, lén lấy tay lau đi lau lại mới trở về trạng thái bình thường.

"Em thích ăn gì nhất?" Chị hỏi.

"Em..." Lan Khuê muốn một ngụm nước đào mật ông, nghĩ một lát: "Em muốn ăn cơm do chính tay chị làm!"

"Em thật biết thưởng thức!" Chị vội vàng kéo Lan Khuê về nhà, tự mình xuống bếp nấu cho Lan Khuê một đĩa cơm rang trứng thơm ngào ngạt.

Đó là thứ ngon nhất Lan Khuê đã từng ăn. Cô ăn không thừa hạt nào.

Chị ngồi bên cô, nhìn cô ăn xong: "Ngon không?"

"Là thứ ngon nhất mà em đã từng ăn! Không ngờ chị còn biết nấu cơm..."

"Từ nhỏ cha chị đi đánh bạc ở bên ngoài cả ngày, mẹ đi làm ở phân xưởng từ rất sớm, không có thời gian chăm sóc chị. Chị tự mình làm gì đó để ăn..."

"Chẳng lẽ mỗi ngày chị đều ăn cái này sao?"

"Chị chỉ biết làm cái này thôi! Trải qua bao lần thất bại mới làm được như thế đấy. Nếu em thích, ngày nào chị cũng làm cho em ăn."

"Không cần!" Lan Khuê liếm sạch mùi vị trên đầu đũa: "Mấy thứ tốt đẹp, có thể hưởng thụ một lần là đủ rồi!"

"Ừ..." Chị kéo Lan Khuê vào lồng ngực, môi dán bên tai Lan Khuê, nói: "Thế chừng nào em cho chị hưởng thụ mấy thứ tốt đẹp đây?"

"Chị muốn gì vậy?"

"Em thử nói xem?" Bàn tay trượt theo bả vai Lan Khuê xuống đùi, nhẹ nhàng vuốt ve: "Để chị thử một lần đi, chị đợi ngày này lâu lắm rồi."

"Em..." Dưới sự di chuyển chầm chậm của ngón tay chị, đầu gối trở nên mềm nhũn, cả người dần dần chẳng còn sức lực. Lan Khuê mềm mại ngả vào lòng chị.

"Vài ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi của em rồi! Có muốn chị cho em một sinh nhất khó quên nhất không? Chúc mừng em trưởng thành!"

Chị đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "trưởng thành". Lan Khuê dù ngốc cũng hiểu được chị có ý gì.

Tuy trong lòng Lan Khuê có chút kỳ vọng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Không cần."

"Khi phụ nữ nói không cần, tức là muốn..."

Lan Khuê không đáp lại, đẩy chị ra, chạy thẳng lên tầng.

Lan Khuê nằm trên giường cảm nhận lại về ngày hôm nay, còn cười trộm...

Tình yêu là gì? Người chưa từng thử sẽ không biết đến cảm giác mê mệt điên đảo vì nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro