35. Đi yêu chị
Lan Khuê trải qua cuộc sống không có chị muốn nói tốt thì cũng là tốt!
Mỗi ngày Lan Khuê ngồi bên dương cầm, đàn từ sáng đến chiều. Mỗi ngày Lan Khuê ngồi trên bàn cơm nhìn chiếc ghế trống đối diện, ăn sạch đồ ăn trước mặt. Tới đêm khuya, cô đi tới phòng đọc của chị ngồi đọc một đống báo, xem một mẩu quảng cáo đến bình minh. Đôi khi cô sẽ ngồi xem TV, ôm điện thoại trong ngực, ngủ...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô mang theo đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đi xem lịch. Cô phát hiện ra mới qua một tuần.
Lan Khuê nản lòng buông nhạc phổ trong tay xuống, mặc quần áo định đi lượn phố. Nghe nói khi con gái đi dạo phố sẽ quên đi những chuyện không vui, Lan Khuê muốn thử xem.
Đi dạo phố là chuyện khá thú vị, cô đi tới đi lui trong khu shop quần áo cả buổi chiều. Lan Khuê mua hơn mười cái sơ mi đủ loại màu sắc, hai bộ âu phục, vô số quần, áo phông, bộ đồ ở nhà, còn thêm cả đồng hồ, ví, cà vạt, thắt lưng,... Dù sao cũng chỉ là quẹt thẻ ngân hàng chị đưa cô mà thôi.
Người trong cửa hàng chỉ vào núi đồ trước mặt Lan Khuê, hỏi cô có muốn tự mình mang về không, Lan Khuê gật đầu, "Có thể cho tôi một cái túi thật lớn không?"
Họ mù mờ đưa túi cho Lan Khuê, Lan Khuê ngồi xuống bóc từng gói đồ ra, nhét từng bộ quần áo vào, cả đống cà vạt, đồng hồ cũng quẳng vào trong đấy, rồi kéo đi.
Thật sự không có sức mà đi. Lan Khuê ôm túi ngơ ngẩn bên đường một lúc, rồi lại đi tiếp.
Đó là lần đầu tiên Lan Khuê nếm trải mùi vị nhớ nhung. Mới có bảy ngày thôi, mà đã sức cùng lực kiệt.
Ngày thứ mười, Lan Khuê đứng dậy từ trong đống quần áo, đi thẳng tới bệnh viện.
Lan Khuê không vào thăm Phạm Hương, chỉ ngồi tại chiếc ghế dài trong vườn hoa bệnh viện. Cô nhìn lên cửa sổ phòng chị, nhìn đến lúc mặt trời lặn.
Có trời mới biết cô muốn lên đến mức nào, muốn nhào vào trong ngực chị nói cho chị biết cô nhớ chị, cô không trốn tránh nữa, không quan tâm kết quả sẽ ra sao, để họ yêu đương cuồng nhiệt một lần.
Nhưng Lan Khuê không bỏ qua được thù hận trong tim, kết quả đã định sẽ vô cùng thê thảm...
Lan Khuê khẽ cắn môi đứng lên, xoa bóp đôi chân tê tê, lặng lẽ rời khỏi.
Yêu chị, thế nên mong muốn chị sẽ hết hy vọng, từ bỏ tình yêu sẽ làm chị bị tổn thương này.
***
Lan Khuê đàn dương cầm một ngày một đêm. Đến lúc đóng nắp đàn lại, cô nằm cuộn mình trên sofa đếm ngày. Mới mười một ngày mà thôi.
Rốt cục chị phải nằm viện đến khi nào?
Y tá có chăm sóc tốt cho chị không?
Vết thương của chị còn đau không?
Nghĩ rồi lại nghĩ, Lan Khuê chạy đến bệnh viện.
Lần này Lan Khuê kích động hơn bất cứ lần nào khác, xông thẳng vào văn phòng của bác sĩ.
"Bác sĩ!" Lan Khuê ngồi xuống, vội vã hỏi bác sĩ chính: "Vết thương của chị cháu sao rồi?"
"Chị cháu là ai?"
"Tên là Phạm Hương, là người bị đâm mấy hôm trước ấy."
"Chị ta là chị gái cháu à?" Cô ấy nghi ngờ nhìn Lan Khuê, tìm bệnh án rồi đưa cho cô. "Vết thương phục hồi khá tốt, chỉ là tâm tình không ổn định. Cháu đi nói với chị ấy, nếu như chị ta không phối hợp điều trị thì tự gánh hậu quả."
"Cám ơn!" Lan Khuê xem bệnh án của chị ba bốn lần. Mặc dù cô không hiểu những thuật ngữ y học này cho lắm, nhưng đều nhớ kỹ từng từ từng chữ trong lòng.
Ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Lan Khuê định về nhà ngủ một lúc, thấy một cô y tá xinh đẹp đang soi gương tán gẫu: "Chị ấy thật sự cool giống truyền thuyết nha, ngay cả bị thương mà cũng cool như thế."
"Ôi, mỗi ngày cậu đều ở với chị ấy cùng một phòng, làm những gì hả...". Mấy cô y tá bên cạnh dùng bả vai huých cô ta, chớp mắt: "Nói nghe một chút đi."
"Yêu cầu chị ấy tiêm thuốc thôi...". Cô y tá nhỏ đặt chiếc gương xuống, cười vô cùng hạnh phúc: "Thật ra chị ấy không đáng sợ như người khác nói, chị ấy có loại khí phách trời sinh, hấp dẫn phụ nữ tiếp cận. Hôm qua chị ấy nhìn ra cửa sổ, ánh mặt u buồn như thế, mình trông thấy lòng cũng đau theo!"
"Khẳng định rằng nếu mình đi lên ôm lấy chị ấy, không chừng cũng có cơ hội..."
"Ôi, đổi lại là một người khác mình sẽ lên thật đấy, nhưng là Phạm Hương mà, mình sao có can đảm!".
Bước chân Lan Khuê cứng đờ, bất động đứng nguyên đấy.
Hôm qua? Vậy chị hẳn đã nhìn thấy cô ngồi dưới tầng!
Lan Khuê dựa người vào tường, niềm tin kiên định đã bị một sức mạnh vô hình đánh tan. Lan Khuê cúi đầu nhìn mặt đất, trong lòng tự thuyết phục lý trí của mình: Đi thôi, đi yêu chị ấy một lần! Chị ấy vẫn đang chờ mày! Chị ấy không quan tâm kết quả sẽ ra sao, chị ấy chỉ muốn mày có thể yêu chị một lần, hoặc để chị ấy yêu mày một lần!
Lan Khuê lắc đầu, đè nén khát vọng, tiếp tục đi về cầu thang máy.
"Đợi chút!". Là giọng nói của Lệ Hằng. Lan Khuê chạy thục mạng về phía tháng máy. Chỉ tiếc là Lan Khuê đã quên, Lệ Hằng là loại người giống Phạm Hương.
Chị ta nói bạn chờ, chắc chắn là bạn sẽ chạy không thoát.
Bị Lệ Hằng kéo vào phòng bệnh, Lan Khuê tựa vào cánh cửa, không dám nói câu nào. Lan Khuê sợ rằng mình mở miệng sẽ nói ra những lời không nên nói. Hơn mười ngày không mặt, chỉ nhìn thôi đã thấy tim đập quặn đau.
Sắc mặt của chị rất xấu, cả người cũng gầy đi một vòng. Nhìn qua trông chị rất u sầu, khiến người ta không nhịn được muốn tới an ủi.
"Khuê Khuê..."
Đã lâu không nghe thấy chị gọi tên Lan Khuê. Lan Khuê không chống đỡ được nữa, bởi vì toàn bộ sức lực đều đã hao mòn trong mười mấy ngày thương nhớ này.
"Tôi yêu em!" Chị vươn tay về phía cô, "Cái em gọi là kết quả tốt là cái gì? Em nói đi, tôi nhất định sẽ làm được."
"Em nghĩ em muốn ở bên chị, vĩnh viễn không xa rời!"
"Được!"
Lan Khuê chạy tới, không quản chị đau hay không, ôm chị thật chặt.
Lan Khuê cũng biết cô sai rồi, nhưng cô yêu chị. Cô không kháng cự được sự kiên định và cố chấp của chị!
Thế thì cứ yêu thôi, dùng tính mạng đi yêu một lần.Sống không rời, chết cũng không rời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro