Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34. Chăm sóc chị


Ngày thứ hai Lan Khuê về nhà lấy cho Phạm Hương vật dụng hàng ngày, lúc trở lại Lệ Hằng đang nói chuyện với chị.

Chị đã uống thuốc giảm đau, tinh thần đã phục hồi khá nhiều.

"Tôi thật mẹ nó khâm phục cậu!" Lệ Hằng ấm ức nói: "Vì một con đàn bà mà ngay cả mạng sống cũng không cần! May mà phản ứng của tên lái xe kia rất nhanh, phanh lại trước đấy năm mét! Đổi lại là một tay lính mới, cậu bây giờ đã nằm trong nhà tang lễ rồi."

"Nếu như tôi chết dễ dàng thế, sao còn sống được tới tận bây giờ?"

Lệ Hằng kéo ghế gần lại, vẻ mặt hiện lên nụ cười xấu xa, hỏi: "Cái loại phim gây buồn ngủ như "Bản năng gốc" mà cũng có thể khơi dậy thú tính của cậu à, rốt cục là bao lâu rồi cậu không đụng vào phụ nữ?"

"Lúc đầu, bộ phim kia hoàn toàn không đáng xem thật... tôi cũng suýt chút nữa là ngủ." Phạm Hương nhấp nháy mắt, nét cười say mê, thú vị vô cùng: "Chẳng qua là biểu tình của cô ấy quá mê người, dáng người cũng khá hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều..."

"Đến một con bé mười bảy tuổi cũng không nắm giữ được, làm đại ca như thế, tôi nghĩ cậu nên chết đi thôi!"

"Tôi cũng như này rồi, cậu có thể đừng đả thương tôi nữa không!"

"Aiz! Tôi đã sớm nói với cậu, cậu chẳng biết gì về chuyện tình cảm hết, lúc nào rảnh tôi đây cao thủ tình trường sẽ đến dạy cho."

"Cậu ấy hả?" Phạm Hương khinh bỉ liếc chị ta một cái: "Cậu từng theo đuổi bao nhiêu cô gái hả?"

"Một người!" Lệ Hằng im lặng một lát, còn cười rất tự hào: "Tôi dám chắc thế là nhiều hơn so với cậu rồi!"

"..."

Lan Khuê thật không biết nên hình dung bọn họ như nào, hai nữ sinh hai mấy tuổi nói thể loại chuyện này còn có thể chấp nhận được, còn hai người phụ nữ thượng hạng trải qua nhiều sóng gió lại nói những lời như thế, Lan Khuê không thể không khâm phục họ!

Lan Khuê đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy Lệ Hằng nói: "Thôi được rồi, cậu có thấy tình nhân nhỏ của cậu giống một người không?"

"Ai?"

"Là..." Lệ Hằng ngần ngừ một lúc, nói: "Không có gì, không nhắc đến chuyện này nữa."

...

***

Để thuận tiện chăm sóc chị, Lan Khuê xin nghỉ ở trường, còn đặt thêm một chiếc giường ngay sát đó.

Khi Lan Khuê thuê người mang giường tới, chị liếc qua không hề có ý kiến gì, còn Lệ Hằng chẳng biết vì sao lại cười ngất, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Trong thời gian chị dưỡng bệnh, Lan Khuê đều ở bên chị mỗi ngày, giúp chị ăn, rửa mặt, đọc báo cho chị nghe. Thỉnh thoảng còn giúp chị thay quần áo, tiện thể lấy khăn ấm lau đỡ mồ hôi trên người chị.

Dáng người chị cũng đẹp hơn cô nghĩ rất nhiều.

Làn da trắng hồng nở nang, co dãn, nhưng không hề có cơ bắp quá lớn. Đây là đường cong của người khỏe mạnh.

Trên người chị có rất nhiều vết sẹo, nhưng không làm người ta thấy xấu xí, ngược lại mang sự kiên cường, hấp dẫn.

Khi Lan Khuê lau đến ngực, thấy chị cắn răng, đôi mày cau chặt lại.

"Tôi làm đau chị sao?" Lan Khuê nghĩ mình đã rất nhẹ tay rồi.

Chị đột nhiên kéo cô lại, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị chị ôm lấy hai vai, hôn lên đôi một một cách cướp đoạt.

Lan Khuê muốn vùng ra, nhưng vừa nghĩ đến những vết thương trên người chị, sợ chị đau, liền để tùy chị hôn, mặc lưỡi chị chạy dọc, mang theo chút dụ dỗ, khiêu khích ngang ngược.

Hôn rồi lại hôn, Lan Khuê bắt đầu chóng mặt, bị sự triền miên của chị rút đi toàn bộ năng lực phán đoán, dè dặt đáp lại chị. Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, thế nên cô cũng không biết cô đã luồn tay vào tóc chị như nào, dần dần lại mân mê khuôn mặt say lòng người của chị ấy. Làn da của chị trơn mượt, mát mẻ...

Mùi vị của nước khử trùng biến thành mùi thơm dịu thấm đẫm ruột gan, căn phòng toàn màu trắng đẹp giống thiên đường ảo mộng.

Lan Khuê thầm cầu mong nụ hôn này không kết thúc, để Lan Khuê chìm đắm vào đó nhiều thêm một phút, để yêu chị nhiều hơn một chốc, để trái tim họ gần sát nhau hơn, không tách rời.

Dường như chị nghe thấy khẩn cầu của cô, hương vị tuyệt vời kia vẫn kéo dài. Lan Khuê đoán rằng nếu như không có một tiếng đồ vật rơi vỡ kia, chị sẽ duy trì nụ hôn này đến cả đời...

Đáng tiếc, bị một người nào đó mở cửa vào cắt ngang.

Lan Khuê vội vàng đứng dậy nhìn về phía cửa, là sĩ quan Vũ đang đứng hình thành người gỗ.

Vẻ mặt của ông có kinh ngạc, có phẫn nộ, còn có chút đau đớn...

Kinh ngạc, Lan Khuê có thể hiểu. Nếu như cô gặp một người phụ nữ ba mươi tuổi hôn đứa em gái mới hơn mười bảy tuổi của mình mãnh liệt như thế, cô sẽ kinh ngạc hơn so với ông.

Còn những biểu tình khác, Lan Khuê không hiểu được.

Phạm Hương nhìn ông, cười gằn khinh thường: "Sĩ quan Vũ, hôm nay rảnh rỗi thế? Là việc công hay tới thăm bệnh đấy?"

"Các người... các người..." Sĩ quan Vũ lấy lại tinh thần, không ngừng nói mấy từ "các người...". Ông không thể diễn tả trọn vẹn ý của mình thành lời, đủ thấy ông đang kinh ngạc đến mức nào.

Không ngờ Phạm Hương khá quan tâm mà giúp ông nói: "Loạn luân? Đúng không?"

"Sao ngay cả loại chuyện này mà cậu cũng làm được?"

"Loạn luân thì sao? Phạt tù hay xử bắn?"

"Cậu..."

Sĩ quan Vũ giận đến nỗi hồi lâu cũng không nói được gì, quay người đi luôn.

Lan Khuê giúp Phạm Hương mặc quần áo, cài xong khuy cuối cùng, đỡ chị nằm xuống.

Lan Khuê cười nhìn chị, cảm thấy chị hơi giống một đứa trẻ bốc đồng.

Lan Khuê nhặt mấy thứ gì đó từ trên mặt đất, "Đều là mấy đồ dinh dưỡng, hình như chú ấy đến thăm bệnh đấy."

"Ném đi."

Lan Khuê vừa muốn đi, chị gọi lại: "Ném đi thì lãng phí quá, đưa cho tôi xem là những đồ gì nào, có loại bổ máu không?"

Lan Khuê không nhịn được cười ra tiếng, "Có!"

"Em cười cái gì?"

"Không có gì, tôi thấy thái độ của chị hơi giống thái độ một người đang giận dỗi cha mình!" Lời vừa nói xong, thấy không khí có vẻ không ổn, cô vội vàng nhận lỗi: "Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu!"

"Không sao!" Chị thở dài nói: "Ông ấy là cha tôi!"

"Cái gì?"

Lan Khuê không biết còn chuyện gì có thể vô lý hơn chuyện một người cảnh sát nuôi một đứa con gái là lão đại xã hội đen.

"Sao trông hai người chả giống nhau gì cả?"

"Là cha dượng của tôi! Cha ruột tôi qua đời khi tôi chưa đầy mười tuổi. Sĩ quan Vũ là người tốt, nuôi nấng tôi như con ruột. Thế nên mẹ tôi rất yêu ông ấy, luôn nói tôi phải làm một người tốt như ông, đừng giống cha ruột, ngày ngày chỉ biết đánh bài uống rượu."

"Nên ước mơ của chị mới là làm cảnh sát?"

"Có lẽ em không biết, tôi đã từng là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Tôi rất nỗ lực học tập, thành tích cho đến năm thứ hai trung học của tôi đều là ba hạng đầu của lớp, kỳ thi học viện cảnh sát căn bản không làm khó được tôi."

"Chị học tốt như vậy ư?" Lan Khuê hoàn toàn không ngờ đến! Tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận thì người có tâm tư tinh tế như chị, học hành chắc chắn không kém.

Lan Khuê ngồi xuống bên cạnh chị, lặng yên nghe chị nói.

"Nếu như không phải chiều hôm ấy trên đường đi học về tôi nhìn thấy đại ca bị chém, biết đâu bây giờ tôi đã làm một cảnh sát! Con người đôi khi không thể đi nhầm đường, đi nhầm một bước, sẽ không thể quay đầu lại."

"Trong xã hội đen, không ai biết bối cảnh gia đình chị? Không ai biết cha dượng chị là cảnh sát?"

"Trước đây đại ca từng hỏi tôi người nhà làm gì, tôi nói cha tôi là một tay cờ bạc, bị người ta đánh chết rồi, còn mẹ tôi đã tái hôn. Tôi không hợp với cha dượng nên cắt đứt quan hệ. Chị ấy cũng không hỏi nữa. Chị ấy rất tin tưởng tôi, chị ấy tin rằng tôi mãi mãi không bao giờ lừa chị ấy. Thế nên khi chị ấy phát hiện ra cha dượng tôi là cảnh sát, chị tức giận đến nỗi suýt chút nữa bắn chết tôi."

Lan Khuê đã hiểu, xem ra hai phiên bản đồn đại kia đều là sự thật. "Tôi nghe nói hai người đoạn tuyệt quan hệ, là vì chuyện này sao?"

"Đúng vậy! Chị ấy nói tôi biến đi. Nếu xuất hiện sẽ đánh chết tôi! Tôi từng muốn giải thích với chị ấy rất nhiều lần, chị hoàn toàn không cho tôi cơ hội. Cuối cùng có một lần, chị ấy gọi điện cho tôi, nói rằng muốn gặp. Chị ấy nói, nếu như còn muốn làm anh em thì đừng mang theo thuộc hạ, không mang vũ khí, cùng nhau uống rượu một lần như trước.

Không mang theo thuộc hạ, không mang theo vũ khí... đối với những người như chúng tôi, tương đương với việc mạo hiểm, rất nhiều người chờ đợi cơ hội này. Một khi bị người khác biết, hai người chúng tôi chắc chắn sẽ mất mạng. Huống hồ tôi không biết cái gì đang chờ đợi tôi, có thể là một cái bẫy. Chị ấy có thể muốn giết tôi."

"Nhưng chị vẫn không dẫn theo người đi cùng."

"Ừ, ngay cả Lệ Hằng tôi cũng không nói! Mặc kệ đại ca muốn giết tôi, hay là muốn giảng hòa với tôi, tôi đều mong muốn chị ấy biết rõ, tôi là anh em của đại ca, luôn luôn như vậy! Tôi lừa chị ấy, nhưng chưa từng phản bội lần nào..."

Chị điều chỉnh tư thế một chút, tay luồn vào trong túi tìm gì đó, phát hiện túi trống không. Chị thở dài, tiếp tục nói: "Tôi tới muộn một bước, chỉ muộn một bước thôi... tôi đứng dưới tầng nghe thấy rõ ràng chị ấy chửi tôi, chị ấy nói: 'Phạm Hương, mày đã cứu mạng tao, nếu mày muốn mạng tao thì tao cũng không để ý, vì sao mày lại lừa tao...'. Ngày đó, tôi rất muốn lên xem, muốn nói cho chị ấy biết tôi chưa từng phản bội chị ấy! Dù có bị người đánh chết cùng chị ấy cũng được! Đáng tiếc, đến lúc chết, chị ấy vẫn tưởng là tôi hại chị...".

Thấy trong ánh mắt Phạm Hương tràn ngập sự u buồn, thậm chí hơi ướt át, Lan Khuê lấy ra một điếu thuốc từ trong ngăn kéo, đặt vào tay chị.

Chị day day vùng trán giữa hai hàng mày, lắc đầu.

Lan Khuê có thể hiểu tâm trạng của chị, bạn bè nhiều năm, cùng trải qua những việc sống chết, trải qua hoạn nạn, giữa bọn họ có tình nghĩa quan trọng hơn tất cả. Lão đại nhất định rất quan tâm đến chị. Nếu không thì chị ấy làm sao vẫn còn muốn gặp Phạm Hương, cùng uống cốc rượu, ôn lại tình cảm anh em, cho dù biết rằng mình bị lừa gạt. Chính vì quan tâm nên trước khi bị đánh chết, chị ấy mới oán hận như thế, không cam lòng người hại chị ấy lại là người chị ấy tin tưởng nhất.

Còn với Phạm Hương, với sự ngăn cách giữa sống với chết này, ân hận và tiếc nuối bao nhiêu?

Dường như Lan Khuê có thể mường tượng ra hình ảnh người cao ngạo như chị đau khổ quỳ xuống cầu xin cha dượng mình, chị sẵn lòng đánh đổi tính mạng đi chứng minh sự trung thành của mình. Nhưng, không ai cho chị cơ hội!

Cô nghĩ, chị muốn làm người tốt!

Chị rất hiếu thảo với cha mẹ, chị có thể liều lĩnh vì anh em, chị luôn mong muốn người con gái chị yêu hạnh phúc... và đối với người con gái đó, chị luôn kiên trì sự cố chấp và dịu dàng...

Thế nhưng ông trời rất không công bằng với chị! Chị không có cơ hội gặp mẹ lần cuối, người yêu chị tự sát vì chị, lại phải trơ mắt nhìn anh em của mình bị đánh chết mà không làm gì được.

Sự lương thiện của chị, tình nghĩa của chị đều bị hiện thực tàn khốc xóa bỏ. Chị đã trở thành một kẻ giết người không chớp mắt như thế này đây!

"Về sau chị có điều tra ra là ai làm không?"

"Đại ca lăn lộn trong giới lâu vậy, chị ấy sẽ không dễ dàng nói cho người khác chuyện này, trừ khi là người bên cạnh chị ấy. Tôi tung lời nhắn ra ngoài, người nào tiết lộ tin tức thì tự mình tới tìm tôi, tôi sẽ dựa vào quy củ trong giới mà làm, cho người ấy chết vui vẻ. Nếu như đợi đến khi tôi điều tra ra là ai, tôi tuyệt đối sẽ giết cả nhà người đấy! Thế nhưng cái thằng chết tiệt ấy, một chút dũng cảm cũng không có."

Trong lòng Lan Khuê run lên, trên tay đang cầm con dao gọt vỏ táo, vỏ táo bị cô gọt loạn xạ.

"Khi tôi bị tạm giam, Lệ Hằng vì tìm gã đấy mà làm cả giới xã hội đen hỗn loạn. Cuối cùng điều tra ra là lái xe của đại ca... Lệ Hằng hỏi tôi làm thế nào, tôi niệm tình ông ta đã theo đại ca nhiều năm, không muốn ra tay, để tự ông ta thích chết như thế nào thì chết. Không ngờ rằng ông ta lại trốn đi, làm tôi tìm ròng rã một năm trời..."

Đầu Lan Khuê rất đau, đau đến mức nổ tung. Cô khó khăn hít thở, cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn loạn của bản thân: "Chị giết cả nhà người ấy thật ư?"

"Trừ con gái của ông ta... Lúc đầu muốn giết luôn, nhưng vẻ mặt của cô bé khiến tôi không đành lòng. Cô bé vẫn còn nhỏ, không hiểu cái gì. Sau đó nghe nói cô bé bị dọa đến ngốc nghếch, ở trong một viện phúc lợi. Tôi bảo Lệ Hằng tìm cô bé chuyển đi nơi khác, thuê người chăm sóc cho tốt, bảo vệ cô bé trong cái thế giới tàn khốc này."

Lan Khuê nắm chặt con dao, mũi dao đâm vào lòng bàn tay. Đau đớn trong lòng bàn tay lan ra toàn thân.

"Vì sao chị muốn giết cả nhà người ấy..." cô vung tay, thấy Phạm Hương nhìn Lan Khuê tỏ vẻ không hiểu, không tránh né.Cô lại không đâm xuống được.

Thật ra, có đâm xuống cũng bị chị ngăn lại. Vô ích thôi.

Lan Khuê buông tay, cúi đầu không dám để chị thấy vẻ mặt đau đớn của cô: "Ông ta có thể cũng có nỗi khổ trong lòng, vì sao chị không thể bỏ qua cho ông ấy!"

"Nỗi khổ trong lòng? Gã đấy thì có nỗi khổ gì trong lòng? Ông ta có vợ con? Người khác không có chắc?" Chị dừng lại một chút, thay đổi giọng điệu: "Khuê Khuê, đối với người con gái lương thiện như em, có lẽ ông ta không đáng chết. Nhưng đây là quy tắc trong xã hội đen, nếu tôi không giết cả gia đình ông ta thì làm thế nào đối mặt được với đại ca?"

"Vậy chị có nghĩ tới việc chị giết nhiều người thế, bản thân mình cũng sẽ không có kết quả tốt."

Phạm Hương lạnh lùng cười: "Thế nên tôi và Lệ Hằng mới không dám lấy vợ, người như chúng tôi sớm muộn gì cũng bị người giết. Ngay bây giờ nếu có người chạy vào đây nói muốn giết tôi, tôi cũng không ngạc nhiên. Đây là xã hội đen, đi trên con đường này, phải tuân thủ quy tắc đó!"

Suy cho cùng thế giới này có hay không: phải và không phải, đúng và sai!

Cha Lan Khuê quả thực phản bội họ, hại người khác chết thảm. Nếu như Phạm Hương không bị người khác ngăn cản, chị cũng có thể đã bị đánh chết.

Phạm Hương cũng đã cho ông hai cơ hội, nhưng...

Dù sao ông ấy cũng là cha Lan Khuê!

Hơn nữa, người nhà cô vô tội...

Lan Khuê lấy tay che mặt, không muốn suy nghĩ thêm về vấn đề ai đúng ai sai nữa.

"Khuê Khuê!" Chị bắt lấy tay Lan Khuê, nhìn vết thương trên tay cô, vô cùng căng thẳng. "Vì sao em lại không cẩn thận thế? Đau không?"

"Đau, rất đau!" Không phải đau ở tay, mà ở tim.

Là trái tim đã bị chị hoàn toàn hòa tan nỗi hận.

"Là tôi làm em sợ à?" Chị nắm tay cô đặt lên môi, khẽ mút lấy vết máu, còn lau đi vết bẩn trên mặt. Chị dỗ cô: "Nếu như em không quen nhìn hành động của tôi, về sau tôi sẽ không giết người, được không?"

"Chị có thể sao?"

"Có thể!"

Phạm Hương say đắm nhìn Lan Khuê, ánh mắt tràn ngập tình yêu kiên định: "Nếu không có ai làm tổn thương em..."

Khi chị nói những lời này, tay cô lại đặt lên môi chị, hơi thở nỏng bỏng len lỏi theo ngón tay, thâm nhập vào tâm hồn cô độc của cô.

"Xin lỗi.." Lan Khuê rút tay lại, muốn thoát khỏi hoàn cảnh khó tự kiềm chế này. Chị nắm tay Lan Khuê, kéo cô trở lại.

"Em yêu tôi, vì sao lại muốn trốn tránh".

"Tôi không yêu chị!".

"Nếu em không yêu tôi thì bây giờ rời khỏi tôi đi, tôi không cần em chăm sóc".

Vì sao lúc nào chị cũng mạnh mẽ như thế, ép cô không có đường lui.

Lan Khuê không muốn đi. Nhưng Lan Khuê không đi chẳng khác nào thừa nhận cô yêu chị.

"Được! Tôi đi, chị nghĩ tôi muốn chăm sóc chị hả..." Lan Khuê bướng bỉnh chảy ra khỏi phòng bệnh. Lúc này chị không kéo tay cô lại nữa. Thật ra, nếu như bị chị nắm thêm lần nữa, Lan Khuê sẽ nhào vào lòng chị mà nói: Em yêu chị!

Lan Khuê không cầu mong vĩnh viễn ở bên chị, sông cạn đá mòn. Lan Khuê chỉ mong chị cầm tay cô, ánh mắt say đắm nhìn cô, dù chỉ là thoáng chốc...

Nhưng Lan Khuê không thể, họ là kẻ thù không đội trời chung!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro