28. Chị gái không bằng cầm thú
Lan Khuê ôm mặt lén nhìn qua bên kia, vài người nơi đó mang vẻ mặt ngờ vực, duy có mỗi Lệ Hằng dào dạt hứng thú, còn Phạm Hương đã đứng dậy đi về phía Lan Khuê, một bên đi một bên còn quan sát tỉ mỉ Mai Ngô đang đứng ở đối diện, bao gồm cả bộ trang phục gợi cảm mê người lộ lưng lộ ngực của chị ấy nữa.
"Lúc nào rảnh sẽ trò chuyện sau nha!" Mai Ngô biến mất trong nháy mắt, tốc độ mau lẹ khiến Lan Khuê thật khâm phục.
Cô trầm lặng, cúi đầu, uống nước chanh.
Mỗi lần chị đến gần cô, khí áp trong không khí xung quanh sẽ giảm mạnh, hại cô không thở nổi.
"Sao em lại ở chỗ này? Em có biết đây là nơi nào không?"
Lan Khuê lén liếc nhìn chị, chị trông có vẻ mệt mỏi dựa lưng vào ghế, một chân từ từ vắt lên một chân khác, sắc mặt cũng không đến nỗi khó coi lắm.
Đối mặt với chị như vậy, cô lại hiểu được những nhận xét của Mai Ngô về chị, cô cũng bắt đầu hơi công nhận!
Lan Khuê cúi đầu, tiếp tục trầm lặng.
"Chị gái nuôi không bằng cầm thú... Em luôn hình dung tôi như thế hả?"
Lan Khuê bị sặc nước, cố nén không ho bật ra tiếng, nước chanh xộc lên khoang mũi, đau đến nỗi Lan Khuê có cảm giác cái mũi đã chẳng còn là của mình nữa rồi.
Lan Khuê xin thề lần sau cô sẽ uống nước đào mật ong!
Lan Khuê quay sang nhìn chị, chị lại đang cười.
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm qua của Lan Khuê, mỗi khi khóe miệng chị cong lên tạo thành nụ cười như thế này, nó đại diện cho việc... cô chết chắc rồi!
Lan Khuê thoáng quan sát hướng chạy ra ngoài cửa, vừa mới muốn nhấc chân chạy trốn, Phạm Hương đột nhiên nắm lấy cánh tay Lan Khuê.
"Xem ra hôm nay tôi nên dạy em thế nào gọi là không bằng cầm thú..."
"Đừng... tôi biết..."
Lan Khuê vốn đang muốn gọi người cứu mạng lại nghe thấy có người hỏi: "Cô bé này là ai?"
"Em gái nuôi của chị ấy!" Lệ Hằng đưa ra một đáp án đặc biệt mờ ám.
"À! Em gái nuôi... em gái nuôi..."
Trong tiếng cười của mấy người đó, mọi người ở đây đều ngồi nhìn xem cảnh náo nhiệt, thầm thảo luận rì rào, nói một cách khác là không ai quan tâm đến Lan Khuê.
Xem ra nếu như muốn đợi bọn họ làm việc nghĩa không bằng Lan Khuê tự mình xin Phạm Hương tha thứ còn sáng suốt hơn.
"Tôi sai rồi!" Lan Khuê kéo nhẹ ống tay áo của chị, nháy mắt với chị vài cái: "Tôi thật sự biết sai rồi, không dám nữa!"
Có người nói con mắt không bao giờ biết lừa người, thế nhưng Lan Khuê lại có một đôi mắt biết lừa gạt người....
Đôi mắt của Lan Khuê rất to, long lanh ánh nước, hơn nữa lại đen trắng rõ ràng, cho dù lúc không khóc, trong đó cũng như tràn ngập nước mắt, điềm đạm đến đáng yêu. Mỗi khi ánh mắt Lan Khuê lộ ra vẻ cầu xin, đôi mắt ẩn chứa sương mù mê muội, bất lực, oan ức, ngay cả chính Lan Khuê cũng không nhịn được muốn yêu thương.
Thấy ý cười bên khóe miệng Phạm Hương dần dần biến mất, Lan Khuê cho rằng mình đã tránh được một kiếp rồi...
Tâm trạng lơ lửng vừa mới buống xuống, bỗng thấy cơ thể nhẹ đi, cả người bị ôm vọt lên không trung.
Việc đầu tiên sau khi về nhà mà người chị nuôi không bằng cầm thú của Lan Khuê làm chính là ném Lan Khuê xuống bể bơi, hoàn toàn không thèm để ý đến đến việc Lan Khuê đã van xin hết lời.
Lan Khuê thật sự không hiểu, đã qua bao nhiêu năm mà chị không thể đổi một cách hành hạ khác sao.
Lan Khuê bị dọa đến chết lặng, chị vẫn chưa chơi đủ.
Lan Khuê trèo lên từ trong bể, vuốt lại mái tóc, dùng tay áo ướt sũng lau đi khuôn mặt cũng ướt chẳng kém gì.
Lan Khuê đã cao lên rất nhiều, nước trong bể giờ đây chỉ tới ngực cô, không còn bất lực giống như thời còn thơ bé. Thế nhưng cô cũng không thích loại cảm giác này, toàn bộ quần áo dính ở trên người, vừa lạnh lại vừa nặng.
Điểm quan trọng nhất ở đây là quần áo ướt hoàn toàn tôn lên những đường cong trên cơ thể Lan Khuê, cơ thể nở nang vừa mới dậy thì lồ lộ không sót thứ gì. Bị chị nhìn như thế, cô cũng biết xấu hổ chứ.
Lan Khuê thảm thương năn nỉ chị: "Tha cho tôi đi!"
Đôi mắt chị tối sầm lại: "Lại đây."
"Uhm!" Lan Khuê khốn khổ bước từng bước một về phía thành bể bơi. Lúc còn cách thành bể 2 bước, chị chợt nhảy xuống, Lan Khuê bị nước bắt tung tóe lên mặt, vừa hay có một giọt bắn vào trong mắt.
Lan Khuê đang muốn đưa tay xoa, chị đã vươn tay ra, vén lên mái tóc ẩm ướt che lấp khuôn mặt Lan Khuê, nâng khuôn mặt Lan Khuê lên...
Đây là mùa xuân, mùa hoa lê khai hoa nở nhụy.
Gió xuân thổi qua, mang theo nương nồng từ xa tới...
Hương thơm lay động lòng người...
Lan Khuê nhìn chị, lần đầu tiên cô phát hiện ra đôi mặt chị đẹp như thế, con ngươi màu nâu đen ẩn chứa sự quyến rũ mị hoặc, sóng mắt dập dềnh hơn cả hồ nước mùa thu, đôi mắt sâu thẳm rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, đẹp động lòng người...
"Khuê Khuê..." Giọng nói của chị trầm xuống, tựa như tiếng nỉ non trong những giấc mơ, Lan Khuê nhất thời lơ đãng, tay chị đặt bên eo cô bỗng sít chặt lại, cơ thể họ ngay lập tức chẳng hề còn khoảng cách.
Trái tim của Lan Khuê đập chẳng còn nhịp điệu, lý trí nói cho cô biết cần phải nhanh chóng tránh đi, thế nhưng Lan Khuê không biết tránh thế nào mới được, chị đây là muốn tuyên bố rõ rằng không được phép di chuyển.
"Chị muốn làm... Uhm..."
Đôi môi chị nhẹ nhàng bao phủ bờ môi cô, dùng hành động trực tiếp trả lời cho câu hỏi mà cô chưa kịp nói hết.
Lan Khuê đờ đẫn ít nhất phải mười giây, sau khi nhớ ra chị là Phạm Hương, phản ứng đầu tiên của cô là đẩy chị ra, tiếc rằng một tay chị đã nâng lấy gáy cô, một tay ôm lấy eo cô, chị hoàn toàn không hề cho cô đường lui để phản kháng.
Sự cọ xát thân mật, trằn trọc, mân mê chầm chậm mà dài lâu, đôi tay của Lan Khuê đặt trên ngực chị dần dần đã chẳng còn sức lực...
Lưỡi chị dịu dàng liếm bờ môi Lan Khuê, cảm giác ẩm ướt tê dại khiến cả cơ thể lẫn bộ não của cô đều chết cứng, tồn tại loại xúc động muốn ôm lấy chị. Lan Khuê chỉ còn lại một chút lý trí khiến cô cắn răng thật chặt, không cho lưỡi chị xâm phạm.
Chẳng hề nghĩ tới, bàn tay chị đặt trên lưng Lan Khuê dần dần di chuyển lên ngực cô, nắm lấy bộ ngực mềm mại.
Lan Khuê kinh hãi hít sâu một hơi, theo phản xạ buột miệng muốn kêu lên: "Không thể!"
Lưỡi chị liền rất mau chóng trượt vào khoang miệng cô, cô mới ý thức được rằng mình đã phạm vào một sai lầm chết người...
Khi đầu lưỡi hai người họ cùng chạm vào nhau, trong lòng Lan Khuê dường như có một góc mong manh bị đổ vỡ, có loại cảm giác đau đớn không thể hiểu được từ trong lòng bị tung ra, khiến cô không kìm chế được bật lên tiếng rên rỉ, hai tay bất động nắm chặt lấy cánh tay người ấy.
Có lẽ tiếng kêu rên của Lan Khuê đã khuyến khích chị, nụ hôn của chị dần dần trở nên nhiệt tình hơn, mạnh mẽ hơn, trắng trợn chiếm giữ và cướp đoạt, cho dù lưỡi Lan Khuê có tránh né thế nào, chị đều có thể vương vít cuốn lấy, khiến cô không còn cách nào lẩn tránh, để rồi lưỡi chị khéo léo lôi kéo theo cái lưỡi trúc trắc của cô...
Bàn tay chị di chuyển đến cái lưng cứng ngắc của Lan Khuê, vuốt ve mang theo sự kích động, khiến chiếc lưng lạnh lẽo của cô bắt đầu cảm thấy ấm áp, bắt đầu bủn rủn từng cơn,cô tê liệt ngả vào trong ngực chị.
Lan Khuê quên mất chị, quên mất phản kháng, quên mất chính bản thân mình, chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong cơ thể trống rỗng, cần được lấp đầy...
Khi cô hoàn toàn mất đi lý trí, cánh tay vòng ra sau ôm lấy cổ chị, nụ hôn chị hoàn toàn trở nên thô bạo, cuồng dã, tựa như muốn cắn nát cô, tựa như muốn chiếm đoạt hết toàn bộ không khí quanh cô, khiến cô sa vào mê muội, nghẹt thở, căn bản không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đau xót nhất chính là, đợi đến khi mọi việc đều kết thúc, chị lấy khăn tắm quấn quanh người Lan Khuê, bế cô vào phòng khách, Lan Khuê mới phát hiện ra hai chiếc khuy áo ở ngực mình không biết từ lúc nào đã bị mở ra ...
Lan Khuê đoán rằng nếu không phải chị dừng lại đúng lúc, có khi cô đánh mất mình lúc nào cũng không biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro