27. "Ai bảo người tôi yêu mới chỉ có hơn mười bảy tuổi..."
Đôi tay ngọc mềm mại không xương lần theo bả vai xoa bóp dọc cánh tay, đây căn bản không phải là massage mà là vuốt ve...
Lan Khuê cúi đầu thưởng thức cốc nước chanh trong tay.
Nước chanh ngày hôm nay hình như có vị chua hơn so với thường ngày rất nhiều, chua đến nỗi cả người Lan Khuê có cảm giác không dễ chịu gì.
Lan Khuê lén lút liếc mắt qua, cảm thấy cô gái kia xinh đẹp hơn cô biết bao nhiêu, không hiểu vì sao Lan Khuê lại thấy hơi đố kỵ.
"Cô gái kia sao có thể tùy tiện như thế chứ, dám thân mật với người phụ nữ vốn chẳng quen biết gì..." Lan Khuê với Phạm Hương sớm chiều ở chung, từ trước tới nay cô đã bao giờ sờ soạng cánh tay chị thế đâu.
Mai Ngô căn bản không quan tâm đến Lan Khuê, chống má mê mẩn nhìn sang nơi đó: "Ôi! Vì sao người nhảy hôm nay không phải là mình cơ chứ!"
Lan Khuê nhất thời cảm thấy tức giận, nâng cốc uống một ngụm lớn, chua quá đi!
Quyết định về sau sẽ đổi sang uống nước đào mật ong!
"Không cần!" Phạm Hương rút tay ra, chỉ sang ghế sofa đối diện, mặt lạnh lùng như băng, nói: "Qua bên kia ngồi đi!"
Cô gái trề môi, có chút không tình nguyện đi qua bên đó, ngồi xuống bên cạnh Dương ca.
Dương ca quan sát sắc mặt Phạm Hương một lúc, tỏ ra rất khó hiểu, hỏi: "Sao thế? Hình như tâm trạng cậu không nay không tốt? Ai chọc giận cậu vậy?"
"Không sao!"
Lê Hằng cười cợt không đứng đắn với mấy người đang tỏ ra mù tịt kia: "Các anh không biết, Hương ca gần đây đổi khẩu vị, ăn kiêng rồi! Thích bày một "Bình hoa" ở trong nhà ngắm hàng ngày."
"Không phải chứ!"
"Chỉ ngắm thôi ư?" Vẻ mặt của mấy người đó cứ như nghe thấy chuyện lạ thế giới.
"..." Phạm Hương quay sang lườm Lệ Hằng một cái, không trả lời.
Lệ Hằng chẳng thèm để ý, nói tiếp: "Các anh thì biết cái gì, người ta đang nói về tình cảm."
"Nói về tình cảm!" Mấy người nhìn nhau, bắt đầu cười sằng sặc.
Sao Lan Khuê không thể nghĩ ra là họ đang cười cái gì!
Phạm Hương cũng không nói gì, để kệ bọn họ cười.
Lệ Hằng tới gần thêm một chút, rót cho Phạm Hương một chén rượu: "Tôi mẹ nó phục cậu! Cậu người gần ba mươi tuổi... lại đi nói chuyện tình cảm với một con bé mới hơn mười bảy tuổi, cô bé có hiểu được không?"
"Tôi thích, cậu quản được sao?"
"Hơn mười bảy tuổi?" Vài người cười quá mức khoa trương, thậm chí có người cười đến nỗi gập cả bụng xuống.
"Cười vui lắm sao?" Phạm Hương cởi âu phục trên người vắt lên sofa, mấy người đó lập tức dừng lại tiếng cười, vội vàng cúi đầu rót rượu.
Lệ Hằng cố gắng nén cười dựa vào vai Phạm Hương: "Tình nhân nhỏ của cậu nói tóm lại là có được không? Xương cốt mỏng manh như thế, có cảm giác gì cơ chứ..."
"Cậu thử nghĩ bậy bạ thêm lần nữa xem!"
"Nghĩ cũng không được? Không phải cậu đang thật tình đấy chứ?" Giọng nói của Lệ Hằng mặt dù nhỏ, thế nhưng do Lan Khuê đang tập trung lắng nghe nên vẫn có thể nghe thấy lời chị ta nói: "Ngày trước chẳng biết ai hiên ngang lẫm liệt nói với tôi: 'Động tình chẳng khác nào bước một bước vào quỷ môn quan... Tình cảm, chúng ta không chơi nổi đâu.' Lúc đó vì những lời này của cậu mà tôi đã thay đổi triệt để cách làm người."
Phạm Hương nâng ly rượu, nhìn chất lỏng trong suốt sóng sánh, khóe miệng cong lên ý cười say đắm: "Khi đó tôi chưa gặp cô ấy..."
"Vì sao cậu lại thích một đứa bé con mới hơn mười bảy tuổi chứ? Nói chuyện yêu đương với cô bé không thấy phiền sao?"
Phạm Hương trầm mặc một lát, ý cười dần trở nên cay đắng, một lúc lâu sau, chị dựa hẳn vào sofa, thở dài: "Mệt! Không có cách nào khác, ai bảo người tôi yêu mới chỉ có hơn mười bảy tuổi..."
...
Những lời này không hiểu vì sao khiến lòng Lan Khuê thoáng co quắp, không biết đây là loại cảm giác gì, là vừa đau đớn, lại vừa dễ chịu.
Trong đầu Lan Khuê bỗng nhiên bật ra một câu tương tự: "Mệt! Không còn cách nào khác, ai bảo người tôi yêu lại là chị..."
Mấy ngón tay đang nắm chặt lấy cốc nước chanh bỗng bắt đầu run rẩy, cô yêu chị? Không thể, cô có thể yêu bất kỳ ai trên thế giới này, duy nhất chị là không thể!
"Khuê Khuê!"
Nghe thấy tiếng gọi rất to của Mai Ngô, Lan Khuê kinh hãi, suýt chút nữa làm rơi cốc nước trong tay, vôi vàng che mặt mình lại, đè giọng nói với chị ấy: "Chị Mai, chị nói nhỏ thôi!"
"Lại sao thế?" Giọng nói của chị ấy vẫn chẳng hề nhỏ.
"Suỵt!" Lan Khuê lén lút chỉ sang những người ngồi bên đó, nhỏ giọng nói: "Đừng để họ nhìn thấy em, em sẽ thảm đó."
"Vì sao?"
"Phạm Hương kia chính là chi gái nuôi của em..."
"Em nói người chị nuôi không bằng cầm thú của em kia chính là Phạm Hương hả!" Nghe thấy âm lượng trong giọng nói, cùng với vẻ mặt hoàn toàn chết lặng của chị ấy, cũng đủ để Lan Khuê thấy chị kinh ngạc đến mức độ nào.
Lan Khuê lặng lẽ cầu khấn Phạm Hương sẽ không nghe thấy!
"Khuê Khuê!"
Là tiếng gọi ngạc nhiên của Phạm Hương.
Xem ra thần tiên trên rời không nghe được lời cầu khẩn của Lan Khuê rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro