26. Bà chủ Phạm Hương
Lan Khuê vừa mới muốn hỏi khác nhau ở điểm nào thì đã thấy một bóng hình cao gầy khá quen thuộc đi từ cửa vào.
"Là Lệ Hằng à!" Vẻ mặt của Mai Ngô cực kỳ kích động, chị ấy lắc lắc cánh tay Lan Khuê, cao giọng rú lên: "Khuê Khuê, em nhìn đi! Đẹp không? Cool không?"
Đôi mắt chị ấy lóe sáng, chăm chú nhìn như say như mê!
"À!" Lan Khuê cúi đầu che lấp khuôn mặt, lùi sâu dần vào ghế bên trong.
Mai Ngô nói: "Khuê Khuê, trông chị ta thế thôi nhưng là lão đại xã hội đen đấy! Giống không?"
Lan Khuê lắc đầu.
"Chị nhìn cũng không thấy giống, nghe người ta nói ngày ngày mặt chị ta đều gắn nụ cười, nếu có ngày chị ta không cười nữa, vậy thì hỏng mất rồi."
Lời đồn bị cường điệu hóa quá rồi, Lan Khuê đã tận mắt chứng kiến Phạm Hương đấm chị ta một quyền, chị ta cũng có làm gì được đâu.
Mai Ngô nén giọng xuống, thì thầm vào tai Lan Khuê: "Tác phong của chị ta gói gọn trong tám chữ: thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"
Lan Khuê bị dọa dẫm sợ đến nỗi miệng không khép lại được, lại thêm một ma đầu thượng hạng.
Lần này Lệ Hằng xuất hiện không hề oanh oanh liệt liệt giống như lần trước, chỉ khiêm tốn dẫn theo mấy tên thủ hạ, trông khá dã man.
Thế nhưng loại người như chị ta dù có khiêm tốn đến mấy cũng trở thành rất khoa trương.
Chị ta vừa vào quán liền đi về phía mấy tên nhao nhao ồn ào kia, nồng nhiệt chào hỏi mấy tên đó: "Ngọn gió nào đưa các vị đại ca tới đây vậy? Không nói trước một tiếng để tôi chuẩn bị đãi khách cho tốt!"
"Nghe người ta nói nơi này không tệ, hôm nay rảnh rỗi qua đây tụ tập thử xem!" Một người đàn ông trung niên mập mạp trong số đó cất lời.
"Sao lại ngồi bên ngoài thế này, không vào trong chơi đi?"
"Dương ca vừa đến đã nhìn trúng cô nàng nhảy vừa rồi!" Một người đàn ông trông có vẻ gầy bé hất đầu cười khan vài tiếng với người đàn ông trung niên kia, sự dung tục hiện rõ trên nét mặt.
"Dương ca thích sao? Không thành vấn đề!" Lệ Hằng nói với nhân viên phục vụ đứng cạnh mấy câu, nhân viên phục vụ lập tức gật đầu, đi vào bên trong.
Lệ Hằng cười, ngồi xuống: "Anh đừng có gấp, cô nàng thay quần áo xong sẽ ra ngay!"
Tiếp đó, mấy người kia chẳng hề kiêng dè gì mà cười to, cười đến nỗi Lan Khuê cảm thấy ghê rợn khắp người.
Lan Khuê thấp giọng nói: "Chị Mai, may mà hôm nay người nhảy không phải là chị, nếu không thì thê thảm rồi."
"Đúng vậy, những người này không thể đắc tội được." Lúc chị nói chuyện, ánh mắt chị vẫn còn lưu luyến trên thân hình rắn rỏi của Lệ Hằng.
"Bọn họ rất lợi hại à?"
"Trước đây khi họ vẫn còn đi theo Hằng lão đại lăn lộn trong giới này đã khá lợi hại rồi, sau khi Hằng lão đại chết đi, Lệ Hằng lên làm lão đại, họ đều trở về nhà dưỡng lão rồi, em không thấy Lệ Hằng đều nể mặt họ vài phần à."
"Hằng lão đại?" Nhắc tới người này Lan Khuê bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt đau khổ của Phạm Hương hai năm về trước. "Chị Mai, chị có biết Hằng lão đại chết như thế nào không?"
"À, có nghe qua một chút. Người trong xã hội đen cho dù đã từng hô mưa gọi gió thì cuối cùng cũng đều rơi vào một kết cục thảm mà thôi. Nghe nói chị bị người đánh chết tươi, ném từ trên tầng cao xuống, vợ con bị người.... về sau cũng tự sát!"
Chị chưa nói hết, Lan Khuê cũng đoán ra được.
"Không phải chị ấy là lão đại sao? Ai dám động đến chị ấy hả?"
Mai Ngô đè thấp giọng nói: "Rất nhiều người trong giới nói là... Phạm Hương làm."
"Phạm..." Lan Khuê suýt chút nữa buột miệng bật ra cái tên này, may mà kịp thời che miệng lại được. "Thật vậy ạ?"
"Phạm Hương trước khi cũng là một tên côn đồ, đi theo Hằng lão đại rồi mới nổi danh trong giới. Hằng lão đại rất che chở cho chị ta, nhiều lần vì chị ấy mà ngay cả mạng cũng không quan tâm đến. Ban đầu hai người thân như chị em ruột, về sau không biết cãi nhau chuyện gì mà Hằng lão đại nhìn thấy Phạm Hương thì không thèm nói một câu! Có một lần Phạm Hương và Hằng lão đại ngẫu nhiên chạm mặt ở một nhà hàng, Phạm Hương đi kính rượu chị ấy, ngay lập tức chị ấy nâng ly hất vào mặt Phạm Hương... Còn có, rất nhiều người đều nói Hằng lão đại trước lúc chết còn quát lên một câu cuối cùng: Phạm Hương, mày con mẹ nó vong ân phụ nghĩa, uổng công tao đã coi mày là anh em... Mày sẽ bị báo ứng, sớm muộn gì cũng có một ngày mày phải nếm trải mùi vị bị phản bội..."
"Không thể nào? Có phải người ta xuyên tạc không?" Lan Khuê tin rằng sự thương tâm ngày đó của Phạm Hương tuyệt đối không phải giả vờ.
"Tất cả đều là tin đồn, ai biết là thật hay giả! Còn có người nói, vào lúc Hằng lão đại sắp bị đánh chết, Phạm Hương bị cảnh sát bắt ngay ở tầng dưới. Cảnh sát dùng còng tội phạm giữ chị ta lại trên xe cảnh sát, chị ta vẫn tựa như phát điên muốn lên tầng, cổ tay vì cọ sát mà rách ra, trên chiếc còng cũng dính đầy máu... Về sau chị ta còn quỳ trước cảnh sát, cầu xin cảnh sát cho chị ta gọi một cú điện thoại, cảnh sát cũng không cho chị ta gọi..."
Phiên bản này nghe tương đối sát với sự thật, mặc dù có tàn khốc, mặc dù có thê lương.
Mà vị cảnh sát kia có lẽ chính là sĩ quan Vũ đi...
Lan Khuê suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Vậy Phạm Hương có từng vào ngục chưa?"
"Bị tạm giam một khoảng thời gian nhưng rồi vì chứng cứ không đủ nên đành phải thả. Em biết không? Khoảng thời gian chị ta bị tạm giam, trong giới khá loạn, hở ra một chút đã có người phơi thây đầu đường, có người bị chém nát máu thịt trộn lẫn trong cửa hàng, cảnh sát căn bản là không điều tra ra là ai làm, chỉ điều tra được những người đó đều là người giết Hằng lão đại... Mà hai đối tượng bị tình nghi nhiều nhất chính là Phạm Hương đang bị bắt nhốt, Lệ Hằng đã xuất cảnh rồi.
"Bọn họ muốn giết người còn cần chính mình ra tay?"
"Người ta nói như thế mà! Chị cũng chỉ có thể đoán được, nhưng cũng không biết trong đầu óc của cảnh sát nhồi nhét cái gì nữa."
"Chị Mai, vì sao chị biết nhiều thế?"
"Làm việc ở chỗ này mà ngay cả lịch sử oanh liệt của bà chủ cũng không biết thì làm sao tồn tại được hả?"
"Bà chủ!" Lan Khuê kinh hoảng đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Phạm Hương là bà chủ của nơi này?"
"Đúng vậy! Tiếc là chị ta không thường tới đây, chị cũng chỉ thấy được chị ấy có vài lần... Lần tới khi chị ta đến đây chị nhất định sẽ gọi em, đẹp chết người ý!"
"Không cần, cám ơn!" Lan Khuê không muốn gặp chị, trốn còn chẳng kịp đấy chứ!
Thấy Lệ Hằng đang nói chuyện khá ăn ý với những người đó, Lan Khuê định đợi cơ hội trốn đi, ai dè vừa mới đứng dậy, cửa mở ra, một người đi vào kéo sau cả một đống trợ thủ.
Phản ứng đầu tiên của Lan Khuê chính là chui xuống gầm bàn!
"Là Phạm Hương kìa! Khuê Khuê! Hôm nay em thật sự quá may mắn rồi!"
Là bất hạnh thì có! Nếu như bị Phạm Hương biết Lan Khuê trốn học chạy tới loại địa phương này, thì lại chả xong rồi.
Cứ nghĩ đến vẻ khủng bố khi chị nổi cáu, Lan Khuê nhích từng tí từng tí một vào trong góc phòng, cơ thể dính sát với vách tường.
Cũng may thiết kế của nơi này là dạng nửa phòng kín, có rèm thạch anh ngăn cách, có thể che đi phần nào tầm mắt của mọi người.
Ánh sáng chỗ Lan Khuê khá u ám, chắc là sẽ không nhìn thấy cô đâu - Lan Khuê tự an ủi chính mình.
"Em thấy chưa, đẹp không? Ôi, trong cả hai giới hắc bạch, người có khí chất như thế rất nổi bật trong đám đông, em xem mà xem chị ấy quyến rũ biết bao... vừa tự tin lại không hề mất đi nội liễm, thoái mái mà không hề mất đi sự trầm ổn, tao nhã mà không hề mất đi khí phách..."
"Suỵt! Chị Mai, nói nhỏ đi một chút."
Lan Khuê cũng không hiểu ánh mắt của chị ấy thế nào, Lan Khuê nhìn hàng ngày mà sao không nhìn ra được những điểm ấy.
"Hương ca, mặt mũi của chị cũng quá lớn đó, người dâng đến tận cửa rồi mà cũng đều phải đợi chị đại giá quang lâm." Một người dùng giọng điệu uất ức nói về phía Phạm Hương.
Phạm Hương vừa muốn mở miệng, Lệ Hằng đã cướp lời: "Anh tự thấy thỏa mãn đi, vì các anh tới nên cậu ấy mới nể mặt đấy. Tôi hẹn cậu ta bao nhiêu lần, mỗi lần cậu ấy đều phun ra cùng một câu: "Tránh xa tôi ra một chút đi, cậu ngại rằng cậu gây phiền hà cho tôi vẫn còn ít hả?"
"Cậu còn không biết ngượng mà nói ra?" Phạm Hương đá văng cái chân Lệ Hằng đang đặt trên bàn, ngồi xuống bên cạnh : "Cậu phong lưu chơi bời cả ngày, ung dung nhàn nhã, tôi thì phải cố sống cố chết kiếm tiền nuôi dưỡng cậu."
"Tôi bảo này, cậu có lương tâm chút được không?"
Họ đang nói chuyện với nhau, một cô gái vóc người khá chuẩn lả lướt đi từ trên sàn xuống, cô ấy còn xinh đẹp gợi cảm hơn Mai Ngô vài phần.
Dương ca mập mạp ngay lập tức chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Phạm Hương: "Ngồi xuống đây, giúp Hương ca massage, nghỉ ngơi.
Vẻ mặt của cô gái lập tức rạng rỡ hẳn lên, cười duyên dáng qua đó ôm lấy cánh tay Phạm Hương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro