Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Phạm Hương quấy rối


Thời gian thấm thoát trôi qua hai năm, Lan Khuê vừa qua 17 tuổi.

Theo như những lời của Phạm Hương miêu tả dáng vẻ hiện tại của Lan Khuê thì là: Em cuối cùng cũng giống một phụ nữ.

Hôm nay là thứ hai, một người đáng nhẽ phải đang ngồi trong lớp học như Lan Khuê lại đang đi băng qua khu phố tấp nập, rẽ vào một hội quán tư nhân cao cấp.

Lan Khuê tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống, gọi một cốc nước chanh giống mọi khi.

Thời đại tiên tiến, sự nghiệp giải trí cũng phát hiển hơn nha!

Ví dụ tốt nhất chính là cái hội quán này, nó không giống với câu lạc bộ đêm thông thường, cũng có ca múa thâu đêm, cũng có mỹ nữ như mây, cũng có giao dịch tiền bạc, thế như người ra vào rõ ràng đều có phong độ, phụ nữ thì vô cùng đẹp, hơn nữa đủ mọi loại hình đều có.

Đôi khi cũng sẽ có một người đàn ông xa lạ dừng lại bên người Lan Khuê, hỏi Lan Khuê một cách thân mật rằng vị trí đối diện có thể ngồi hay không, Lan Khuê nói có người bọn họ đều rất biết điều rời khỏi, đi tìm mục tiêu mới.

Về cơ bản, nơi này không có kêu gào la hét, không có tranh cãi ồn ào, ngoại trừ hôm nay.

Trên một chiếc sofa tròn cách Lan Khuê không xa lắm có năm người đàn ông vừa uống vừa làm ầm ĩ, chỉ nhìn qua tư thế ngồi đã biết những người này chưa hề được văn minh soi sáng.

Về phần nội dung nói chuyện thì lại càng khó nghe hơn, từ khi cô gái kia lên trên sàn diễn, họ nghiên cứu cô ấy từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, may mà người nhảy hôm nay không phải Mai Ngô.

"Khuê Khuê? Em lại trốn học à?"

Vừa nghe thấy giọng nọi nói ngọt ngào mềm tới từng khớp xương này, Lan Khuê không cần ngẩng lên cũng có thể đoán ra là ai.

"Chị Mai Ngô. Em ra đây hít thở chút thôi, chị có thời gian không?"

Hai năm nay thỉnh thoảng khi Lan Khuê bực bội hoặc buồn phiền đều tới đây tìm chị ấy, chỉ cần chị có thời gian sẽ ngồi tâm sự với Lan Khuê một lát.

Lan Khuê rất thích sự chín chắn trên người chị, thích nghe chị nói về các loại người, lại càng thích sự nhiệt tình ẩn chứa trong cái lõi đời của chị, thế nhưng không bao gồm kỹ thuật nhảy của chị.

Khi chưa thấy Mai Ngô nhảy, Lan Khuê còn tưởng rằng vũ điệu của chị phải đẹp như tuyết nhẹ rơi bồng bềnh, xoay tròn trong gió.

Trên thực tế, Lan Khuê không miêu tả được vũ điệu của chị có bao nhiêu mị hoặc, nói chung Lan Khuê xem rồi thì hai mắt sẽ không nhìn nổi nữa, thật sự rất là...

"Sao vậy, có phải ả chị nuôi vô sỉ hạ lưu của em lại quấy rối em hả?"

Lan Khuê cúi đầu uống một ngụm nữa trái cây, vị chua của chanh theo cổ họng chảy xuôi vào sâu trong lòng: "Chị hôm qua lại sờ em..."

"Sờ em chỗ nào vậy?" Chị ấy căng thẳng nhìn ngực Lan Khuê rồi lại nhìn đùi Lan Khuê.

"Vai, eo nữa." Lan Khuê nuốt nuốt nước bọt nghĩ lại về buổi tối qua, lấy tay che khuôn mặt nóng rực.

"Chị còn tưởng rằng... May đó!" Chị vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm

"Em không chịu được nữa, em thật sự không chịu được nữa!"

Hai năm này, Phạm Hương không hề hôn Lan Khuê thêm lần nào nữa, thế nhưng tay chị lúc nào cũng không yên ổn, không sờ tóc thì cũng sờ tay, đôi khi còn ôm lấy vai Lan Khuê, khẽ trượt nhẹ trên ngón tay Lan Khuê...

Rất nhiều lần Lan Khuê kháng nghị quyết liệt với chị, "Đừng chạm vào tôi nữa, tôi không quen."

Chị vẫn luôn luôn cười nhếch mép, nói bên tai Lan Khuê: "Từ từ rồi sẽ quen..."

Lan Khuê không quen được, khi ngón tay của chị lướt trên người cô, Lan Khuê có cảm giác nổi da gà, tê liệt mọi xúc quan, đến khi chị dừng tại, cảm giác đấy cũng rất lâu mới tan biến, muốn khó chịu bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó chịu!

Đáng sợ nhất chính khi Lan Khuê đã nằm trên giường rồi, cơ thể cô vẫn còn nhớ được rõ cái loại cảm giác này, khô nóng đến khó thở.

Đặc biệt là tối qua, Lan Khuê đang ngồi xem phim hoạt hình chiến sĩ thiếu nữ xinh đẹp. Chị qua ngồi với cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ôm cô vào lòng.

Chị còn khẽ vén tóc cô, đầu ngón tay ấm áp mân mê trên khuôn mặt Lan Khuê không nặng cũng không nhẹ... tiếp theo, tay chị chuyển từ bờ vai, vuốt ve dọc theo cánh tay cuối cùng đặt xuống eo cô....

Lan Khuê hơi cảm thấy khó thở, người co lại né tránh, lí nhí nói: "Đừng."

Chị cười mỉm, khẽ hôn lên má cô, bờ môi mềm mại như có như không chạm vào môi Lan Khuê.

Lan Khuê tưởng như bản thân mình bị điện giật, toàn thân cứng đờ, Lan Khuê đẩy chị thật mạnh, chạy trốn lên tầng.

Chui đầu trong chăn cả đêm, tâm tư Lan Khuê rối bời.

Lan Khuê mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó trong người cô đang dần mất đi, rò rỉ từng giọt từng giọt mà tan biến dần, thứ này người ta gọi là lý trí.

Mai Ngô hươ hươ tay trước mặt Lan Khuê, kéo Lan Khuê trở lại từ trong dòng suy nghĩ. "Khuê Khuê, chị ấy thật sự tài giỏi thế sao, ngay cả cảnh sát cũng không làm gì được?"

Câu hỏi này Lan Khuê đã trả lời chị ấy nhiều lần lắm rồi, lần này gật đầu cô cũng lười, nói thẳng với chị ấy: "Đừng nói chị ấy chỉ quấy rối em, kể cả chị ấy có cưỡng bức em, đánh chết em, cảnh sát cũng không thèm quan tâm!"

"Nói cũng đúng, bây giờ cảnh sát chỉ quản được những người dân lương thiện như chúng ta thôi, với những kẻ có tiền họ đều nhắm một mắt, mở một mắt..."

"Chị Mai, chị có loại thuốc độc gây chết ngườii không, ví dụ như KCN (kali cyanua) chẳng hạn?"

Chị ấy bị dọa đến nỗi suýt bị sặc: "Em bình tĩnh chút đi, đấy là loại thuốc cấm, quản lý còn chặt chẽ hơn cả ma túy! Hơn nữa, cho dù chị có cũng không thể cho em, hạ độc người khác phải bồi thường tính mạng đó."

"Thế em phải làm sao bây giờ?"

"Em trốn đi, lát nữa chị cho em ít tiền, em bắt xe rời khỏi nơi này đi."

Nếu như Lan Khuê muốn chạy chẳng lẽ còn phải đợi đến tận bây giờ sao.

"Thôi quên đi, em vẫn còn chịu được!"

"Khuê Khuê, có phải em quá nhạy cảm không, chị ấy không đụng vào ngực em, cũng không sờ đùi em... Theo lẽ thường mà nói, chị gái ôm vai em gái, vuốt ve khuôn mặt hình như cũng không có gì ghê gớm lắm thì phải?"

"Nhưng mà em không chịu được, mỗi lần chị ấy sờ đến em, cả người em cứ run bật bật, như bị điện giật ý."

"Điện giật?" Chị mở to đôi mắt xinh đẹp. "Em có chắc không... là điện giật mà không phải ghê tởm, buồn nôn?"

"Có gì khác nhau sao?"

Ghê tởm, buồn nôn? Hình như đó là dấu hiệu của phụ nữ có thai thì phải.

"Có! Khác nhau rất lớn!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro