Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24."Tôi sẽ không thích chị, vĩnh viễn sẽ không"



Một tuần sau, Lan Khuê cuối cùng cũng có thể đến trường, cô vốn chuẩn bị tốt tư tưởng bị người ta nghị luận to nhỏ sôi nổi, thế nhưng tới trường rồi tất cả mọi người chỉ hỏi thăm cô qua loa là bệnh đã khỏi chưa.

Lan Khuê gặp được Phan Anh tại khúc quanh của hành lang trường học, vừa muốn nói với cậu ấy vài lời, nhưng dường như cậu ấy không nhìn thấy cô, cứ cúi đầu đi vòng qua Lan Khuê.

"Phan Anh."

Cậu ấy dừng lại. "Có việc gì sao?"

"Không có gì, tớ chỉ muốn cám ơn cậu không nói với mọi người chuyện tớ bị bắt cóc."

"Cậu không cần phải cảm ơn tớ, là người nhà cậu không cho tớ nói." Cậu ấy do dự một lát rồi nói tiếp: "Người nhà cậu hình như rất giỏi, tớ chỉ nhớ rõ trên mặt bọn bắt cóc có vài vết sẹo do dao cắt, họ đã có thể tìm ra là ai..."

"Có lẽ là gặp may thôi."

Cậu ấy đưa tay vào trong túi áo, dường như còn muốn lấy ra vật gì đó, cuối cùng vẫn không chịu lấy ra. "Chị cậu bảo tớ sau này không được đến gần cậu nữa, thế nên..."

"À." Lan Khuê mỉm cười cúi người về phía cậu ấy, "Xin lỗi! Hy vọng chị tớ không dọa cậu sợ."

Khi cô đi về phòng học, lại nghe thấy tiếng cậu ấy gọi tên cô, cô không trả lời.

Lan Khuê rất hiểu tính cách của Phạm Hương, chị đã coi cô là của chị thì sẽ không cho phép bất kỳ ai tiếp cận cô...

Aii! Cô là của chị...

Trở về chỗ ngồi, chuyện thứ nhất Lan Khuê làm chính là lấy mấy quyển tiểu thuyết tình cảm từ trong cặp của Kim Chi ra nghiên cứu.

"Khuê Khuê, cậu chịu kích thích gì đấy à?"

"Tìm vài thứ..." Tìm một hồi Lan Khuê mới phát hiện ra rằng mấy người trong tiểu thuyết tình cảm đều hết sức dịu dàng, từ đầu đến cuối đều chưa từng nói một câu giống như những lời một người nên nói.

Lãng phí cả một buổi sáng của Lan Khuê.

Đến trưa khi đi ăn cơm, Lan Khuê cuối cùng không nhịn được quay sang người tự xưng là "chuyên gia tình yêu" Kim Chi hỏi ý kiến: "Cậu đã từng đọc nhiều tiểu thuyết như vậy rồi, có nhân vật nam chính nào... không phải, là người mà được ghép đôi với nữ chính ý, nói rằng: 'em sớm quên cậu ta đi, vì em là của tôi!' nữ chính sẽ trả lời thế nào?"

Cậu ấy ngậm đôi đũa nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lúc, "Vậy thì phải xem tình huống rồi mới tính được, tớ nghĩ nếu tương đối ác liệt thì là... sẽ tát người kia một phát, nói vào mặt anh ta: anh cút thật xa cho tôi!"

Đúng là rất ác liệt, nhưng Lan Khuê lại nghĩ đến cái vẻ thường ngày của chị, lại càng ác liệt hơn, Lan Khuê chà xát lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh lên chiếc váy, có lẽ quên đi thôi.

"Còn có câu trả lời nào khác không?"

" Anh cho rằng anh là ai hả, anh cứ nói phải là phải à!' tớ thấy câu trả lời này cũng khá được! Vì sao cậu lại hỏi cái này?" Đôi mắt cô ấy lóe sáng, ghé sát vào người Lan Khuê hỏi: "Có phải có người.... nói như vậy với cậu không? Đẹp trai hay không đẹp trai?"

Lan Khuê lại tiếp tục dò hỏi: "Nếu như người kia là... Phạm Hương thì sao?"

"Cái gì!" Cô ấy liền nghẹn luôn, ra sức uống nước liên tục mới có thể trở lại bình thường, may mà vừa nãy cô ấy không uống nước, nếu không thì Lan Khuê dám chắc rằng cô ấy sẽ phun hết vào mặt cô.

"Chị ấy khủng bố như vậy sao!"

"Cậu đang nói sự thật à?" Cô ấy hỏi.

"Tớ đang giả sử thôi."

"À!" Cô ấy vỗ ngực nói: "Vậy thì cậu chỉ có thể nói..."

Lan Khuê nhìn cô ấy bằng một vẻ mong đợi dạt dào.

"Vậy thì cậu chỉ có thể nói...Chị muốn thế nào thì cứ như thế đi, em hoàn toàn nghe lời chị."


Chuông vào lớp vang lên, thoáng chốc sân trường lớn như vậy chỉ còn một mình Lan Khuê.

Lan Khuê ngồi dưới một tán cây bên cạnh hàng rào, dựa lưng vào cái cây to đó, cơ thể tìm được chốn nương tựa nhưng tâm hồn phiêu lãng vẫn chẳng thể dừng lại nơi đâu.

Con gái tuổi này luôn nghĩ về tình yêu nhưng lại rất ngây thơ, Lan Khuê từng nghĩ đến sẽ có một người nắm tay cô qua đường, cùng nhau che ô rảo bước dưới những ngọn đèn đường trong những ngày mưa.

Người đó chính là Vĩnh Thuỵ

Đã nhiều năm không gặp, Lan Khuê không hy vọng quá xa vời rằng cậu ấy rất khôi ngô, cũng không cần phải rất cao, Lan Khuê chỉ hy vọng cậu ấy sẽ dũng cảm, tựa như hoàng tử trong hồ thiên nga, giống như chàng, vì yêu mà dũng cảm cùng cố chấp.

Chỉ đáng tiếc, cậu ấy đã càng ngày càng rời xa Lan Khuê, không thể với tới nữa rồi!

Kỳ thật Lan Khuê hiểu rõ Phạm Hương hơn bất kỳ ai, chị nói chị muốn cô, tức là cô đã không còn đường trốn thoát.

Điều Lan Khuê sợ không phải là chị sẽ chiếm giữ thân thể của cô, mà sợ chị sẽ nắm được...

Một tiếng nôn mửa cắt đứt dòng âu sầu của bản thân, Lan Khuê nhìn ra ngoài tường rào thấy một người phụ nữ người đầy mùi rượu, quỵ xuống bên cạnh tường rào, chỗ ngay gần Lan Khuê, nôn đễn nỗi tưởng như đứt từng khúc ruột.

Lan Khuê chìa lọ nước khoáng vừa mới mua đưa cho cô ấy.

"Uống nước đi."

"Cám ơn."

Khi cô ấy nói lời cám ơn với Lan Khuê cũng là lúc Lan Khuê thấy ánh nước trong đôi mắt cô ấy.

Cô ấy rất đẹp, là kiểu mỹ nữ rất khiêu gợi, khuôn mặt trang điểm rực rỡ, chiếc áo thấp ngực đỏ rực bó sát người phối với một chiếc quần đùi bó màu đen, đường cong lả lướt cùng với nước da màu lúa mạch hoàn toàn bị phơi bày dưới ánh mặt trời.

Lan Khuê rất ít khi gặp được phụ nữ trang điểm như thế, trong ấn tượng của Lan Khuê, những phụ nữ kiểu này đều không phải là những người phụ nữ tốt.

Thế nhưng nước mắt của cô ấy thật thuần khiết.

Lan Khuê rút một tờ giấy ăn đưa cho cô ấy.

"Cảm ơn!" Cô nhận lấy tờ giấy ăn, ngồi bệt dưới đất khẽ nức nở nghẹn ngào.

Cái buồn hình như rất dễ bị lây truyền, chiếc mũi của Lan Khuê cũng chợt cảm thấy chua sót, nước mắt liên tiếp rơi.

Lan Khuê không biết người qua lại sẽ nhìn họ bằng con mắt gì, cái cảnh tượng kia chắc là đáng cười lắm.

Hai người là 2 kiểu con gái hoàn toàn khác biệt, quay lưng vào với nhau, cùng tựa trên cùng một chiếc rào chắn, lại cùng nhau khóc.

"Vì sao em lại khóc?"

Sau khi chia đôi gói khăn giấy, cô ấy hỏi Lan Khuê.

"Có một người phụ nữ nói em là của chị ấy?" Lan Khuê quay về phía cô: "Còn chị thì sao?"

"Có một người phụ nữ nói chị không phải của chị ta."

Sau đó, hai người họ đều cười, số phận của con người thật sự quá đáng cười!

Lúc cô ấy đi, cô ấy nói cô ấy tên là Mai Ngô, nếu có duyên thì sẽ gặp lại.

Về sau họ thật sự gặp lại nhau.

Khi họ làm bạn bè, Lan Khuê mới biết được rằng chị ấy học vũ đạo tại một trường cao đẳng nghệ thuật, năm nay đã là năm thứ tư rồi. Vào thời gian không phải lên lớp hoặc vào ban đêm, chị ấy sẽ tới những hội quán cao cấp nhảy lấy tiền.

Câu nói thường trực của chị ấy là: "Đầu năm nay người tốt chết hết rồi!"

Không hiểu tại sao Lan Khuê cực kì thích những lời này của chị.

Không cẩn thận lại nói quá xa rồi, trở lại về chuyện ngày hôm đó.

Ngày đó, bởi vì Lan Khuê trốn một tiết nên đã bị cô giáo phạt đứng cả buổi chiều, khi ra đến cổng trường, chân Lan Khuê đã cứng đơ, khập khiễng đi ra ngoài, vừa khéo trông thấy xe của Phạm Hương chờ ngoài đó.

Bỗng nhiên Lan Khuê cảm thấy chân mình lại càng đau, cứ thong thả đi từng bước tới bên cạnh xe, tâm không cam tình không nguyện lên chiếc xe đó.

"Chân bị làm sao vậy?"

"Bị cô giáo phạt đứng, vì... đi học muộn!"

"À..." Chị thuận miệng đáp lại một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu trong tay, nhìn những câu viết trên mấy tờ giấy thì hình như là một hợp đồng gì đó.

Lan Khuê vài lần muốn mở miệng nói với chị, thế nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị, Lan Khuê lại nuốt ngược trở vào.

Vào lần thứ n Lan Khuê đang cố lấy dũng khí nói ra, chợt nghe thấy chị nói: "Muốn nói cái gì thì nói đi."

"Tôi... mới mười lăm tuổi..." Lan Khuê muốn nói, Lan Khuê còn nhỏ, không thích hợp làm đối tượng để yêu.

"Em sẽ không mười lăm tuổi cả đời được."

"Nhưng... Tôi không thích chị..."

Chị không thèm ngẩng đầu, lật tài liệu sang một trang khác, nói: "Từ từ sẽ thích thôi."

Lan Khuê cố gắng hít một hơi thật sâu, để cho không khí tràn đầy khoang ngực, tạm thời cho Lan Khuê thêm dũng khí: "Tôi sẽ không thích chị, vĩnh viễn sẽ không, chị đừng hy vọng."

Cuối cùng chị cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc Lan Khuê một cái: "Cái này không thuộc phạm vi tính toán của em đâu."

Lan Khuê nản lòng ngồi xuống ghế, không cam tâm không cam lòng chấp nhận số phận, quyết định bắt lấy cơ hội cuối cùng: "Tôi nhớ chị đã từng nói bất kể tôi có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra chị đều có thể đáp ứng... Có phải không?"

"Đúng!" Chị mỉm cười, cúi người đến gần bên tai Lan Khuê, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: "Ngoại trừ chuyện này ra... Khuê Khuê, em là của tôi, vĩnh viễn là của tôi."

Lan Khuê hoàn toàn bỏ cuộc

Có lẽ Kim Chi nói đúng, Lan Khuê vẫn nên nói rằng: "Chị muốn cái gì thì cứ như thế đi, em hoàn toàn nghe chị."

Những ngày sau đó không cần nói cũng biết bi ai biết bao nhiêu, Lan Khuê bị Phạm Hương giày vò thảm bao nhiêu.

Điều duy nhất khiến Lan Khuê vui vẻ chính là cô giáo biến thái không hiểu vì sao đã từ chức, thay bằng một chủ nhiệm rất dễ tính dễ gần, Lan Khuê không bị phạt đứng thêm lần nào nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro