23. "Bởi vì em là của tôi"
Ngày thứ hai, sau khi chị đi với Lan Khuê nghe cuộc biểu diễn liền đưa cô ra bờ biển, ra lệnh cho những người vốn dính lấy chị như hình với bóng ngồi chờ ở trên xe, không được đi cùng.
Lan Khuê cởi giày, chân trần đi trên bờ cát mịn, mỗi một bước chân đều bị nước biển cuốn đi rất nhanh, cuốn theo cả những hạt cát nhỏ vờn quanh chân cô.
Cảnh này khiến Lan Khuê bất chợt nhớ đến giai điệu vừa mới được nghe, bản nhạc dương cầm đầu tiên tựa như tầng sóng này, giữa những tiếng ồn ầm ĩ hòa cùng với ánh đèn neon vẫn duy trì sự yên ổn an bình, về sau sóng gió nổi lên, tuôn trào mãnh liệt, phá hủy hết thảy mọi thứ trên đời...
Có lẽ đây cũng là số mệnh của cô thôi!
Người như Phạm Hương giống như nước, khi bình lặng khiến người ta cả thấy rất dịu dàng, khi xuôi theo dòng chảy khiến người ta không nắm bắt được trong tay, khi mạnh mẽ cuộn trào lại đủ để tàn phá, cắn nuốt cả thế gian...
Cũng chính vì như thế, trên người chị có một loại hấp dẫn chết người, cho dù là nhã nhặn trầm ổn, hay bùng phát ngông cuồng cũng đều gây cho Lan Khuê, người vẫn luôn luôn ở bên cạnh chị có một cảm giác chết chìm trong đó, đến nỗi có đôi khi cô nghĩ rằng bản thân mình đang hoàn toàn sa vào dòng nước vô ảnh vô hình.
Một chiếc áo vest mang theo hơi ấm được khoác lên người Lan Khuê, giúp Lan Khuê xua đuổi cái lạnh của những cơn gió mùa thu.
Lan Khuê ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng trắng bạc, hình bóng Phạm Hương vừa mơ hồ lại vừa ôn hòa như thế.
Giống như một đêm vài năm về trước.
Ngày đó, Lan Khuê cũng để chân trần đứng trong sân nhìn lên hàng vạn ngôi sao trên bầu trời.
Mẹ từng nói, người chết đi sẽ biết thành những ngôi sao, sẽ ở trên trời dõi theo những người mà người ta nhớ.
Lan Khuê đứng ở trong sân, bởi vì Lan Khuê sợ bọn họ không nhìn thấy cô...
Khi Phạm Hương về nhà nhìn thấy Lan Khuê như vậy bỗng giật mình, từ từ đi về phía Lan Khuê: "Đã muộn thế này rồi mà sao vẫn còn ở ngoài sân?"
Ánh đèn vàng nhạt trên sân chiếu vào trên người chị, máu tươi đỏ rực trên vai chị đập vào mắt khiến Lan Khuê phát hoảng, cô đột nhiên có cảm giác bả vai của chính mình rất rất đau, giọng nói run rẩy: "Chị... chảy máu kìa..."
"Không sao."
Chị nắm tay Lan Khuê trở về phòng, đưa tay chạm vào bàn chân lạnh như băng của Lan Khuê, dùng cả đôi bàn tay to ôm lấy, cau mày lại rồi nói: "Sau này không được đi chân trần khắp nơi, sẽ bị ốm đó."
"Dạ!" Lan Khuê cảm thận được sự ấm áp từ lòng bàn chân, suýt nữa cô bật khóc, nhưng rồi lại cố gắng nhẫn nhịn.
Khi còn bé, mỗi lần Lan Khuê chạy khắp nơi như thế này, mẹ Lan Khuê đều mắng cô nói rằng chân cô đã bẩn hết rồi, buổi tối không được phép lên giường ngủ.
Hiện nay muốn được nghe bà mắng nhưng Lan Khuê lại chẳng còn cơ hội nữa.
Khi Thanh băng bó vết thương cho chị, Lan Khuê lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn, nghiên cứu từng vết sẹo sâu cạn trên người chị, chẳng rõ vì sao nhiều vết thương đến vậy mà cũng không có thể lấy được mạng của người ấy!
Nếu Lan Khuê có cơ hội đâm chị một lần, chắc có lẽ cũng chỉ để lại một một vết sẹo mà thôi, có đúng không?
"Khuê Khuê, em có nhớ rõ ngày sinh nhật của em không?"
"Sinh nhật..." Lan Khuê không hiểu vì sao chị lại hỏi đến chuyện này, gật đầu một cách thành thật: "Có nhớ."
"Sinh nhật em vào thời gian nào?"
Lan Khuê cúi đầu, các ngón tay giao lại với nhau, nói: "Hôm nay..."
"Hôm nay?" Chị im lặng một lát rồi mới vuốt ve đầu Lan Khuê: "Em muốn cái gì làm quà sinh nhật?"
"Cái gì cũng không muốn!"
Mặc dù Lan Khuê nói như vậy nhưng khi Lan Khuê thấy chị mang theo vết thương đi mua một chiếc bánh sinh nhật trang trí trên đó một vị thiên sứ, đốt nến bảy màu, Lan Khuê thật sự đã khóc...
Không phải là buồn, mà là trong lòng chua xót đến tê dại.
Đó là lần đầu tiên Lan Khuê hy vọng rằng chị không phải kẻ thù của cô, cũng là lần đầu tiên Lan Khuê ước một nguyện vọng trong ngày sinh nhật: "Con ước rằng Phạm Hương không phải là kẻ thù của con...."
Mỗi một lần sinh nhật sau đó, Lan Khuê đều lén lút ước nguyện vọng này trong lòng, Lan Khuê cũng biết điều đó chẳng thể nào trở thành hiện thực, thế nhưng chẳng có cách nào, Lan Khuê không tìm được nguyện vọng nào đáng giá hơn để ước.
Lan Khuê vẫn còn đắm chìn trong bể hổi ức, tay chị đã dùng sức lôi cô lại, chân Lan Khuê bị trượt, không hiểu sao cả người đã ngã vào lòng chị.
Khi Lan Khuê đang muốn tự mình đứng vững, hai tay chị vòng qua ôm lấy cô, bao cô lại hoàn toàn trong thế giới của người ấy.
"Khuê Khuê!" Tay chị ôm Lan Khuê càng chặt hơn, ánh mắt chị nhiễm màu xanh của sóng biển, dần dần trở nên mơ hồ hơn.
Bởi vì đã có hai bài học kinh nghiệm cho sự phản ứng chậm chạm, lần này Lan Khuê rất nhanh tách khuôn mặt cô ra, vừa đúng lúc tránh được bờ môi của người ấy.
Có lẽ Lan Khuê vẫn còn trẻ người non dạ, nhưng có một việc Lan Khuê đặc biệt hiểu rõ rằng: giữa họ không thể xuất hiện cái thứ gọi là tình yêu, nếu có cái gì đó, chỉ có thể là hận.
"Chị gái!"
Lan Khuê rất hy vọng cách gọi của Lan Khuê sẽ có thể gợi lại được lương tri của người ấy, thế nhưng chị chỉ lạnh lùng trả lời cô một câu: "Tôi không phải!"
Lan Khuê cảm giác được chị đang vuốt ve khuôn mặt của mình, Lan Khuê bỗng giật mình sợ hãi, gào lên: "Thế nhưng trong lòng tôi chị là chị gái! Tôi vẫn luôn luôn coi chị như chị gái!"
Cánh tay đang cầm giữ Lan Khuê đột nhiên nới lỏng, cuối cùng Lan Khuê cũng lấy lại được tự do.
Lan Khuê không hề do dự chạy ra một khoảng cách an toàn, trái tim vẫn còn vì kinh hoảng quá mức mà đập mạnh không ngừng.
Bởi vì nhịp tim quá nhanh, tư duy của Lan Khuê cũng đần độn theo, cố gắng tự hỏi mình một câu vô ích mà thật lâu mới nhớ ra được: "Tôi nhớ rằng chị đã nói: chị sẽ cho Vĩnh Thuỵ thời gian tám năm, nếu nhưng anh ấy có thể làm vừa lòng chị, chị sẽ cho anh ấy thứ mà anh ấy muốn..."
Chị nhìn Lan Khuê, tầng sương mù trong ánh mắt kết lại hàn băng vạn trượng: "Em đang đợi nó?"
"Đúng!"
Lan Khuê cũng không biết có phải cô đang đợi Vĩnh Thuỵ không, Lan Khuê chỉ nghĩ tới việc anh ấy nhất định sẽ quay trở về, anh ấy sẽ không bỏ mặc cô.
Có đôi khi Lan Khuê cũng mơ thấy anh ấy, mơ rằng anh biến thành chàng hoàng tử trong câu truyện cổ tích, tiêu diệt ác ma và cứu đi công chúa.
Vì giấc mơ này, trong lòng cô luôn tồn tại một dạng chờ đợi, chờ đợi Vĩnh Thuỵ mặc áo giáp vàng tráng lệ, chỉ thế thôi cũng khiến Lan Khuê khát khao biết mấy.
Lan Khuê quay đầu sang một bên, không muốn nhìn vẻ mặt thất vọng của chị.
Lan Khuê nói với chính mình, người công chúa yêu là hoàng tử, không phải là ma quỷ. "Khuê Khuê." Chị muốn nắm lấy bàn tay cô, Lan Khuê dùng sức rút tay lại. "Em còn nhỏ, có một số việc em không thể hiểu được."
"Tôi hiểu."
Sao Lan Khuê lại không hiểu, tuy rằng Lan Khuê đọc không nhiều tiểu thuyết tình cảm nhưng cô cũng đã cùng Kim Chi lướt qua hơn mười quyển, trong đó có nói nếu người khác thích dùng nụ hôn biểu đạt tình yêu, thì theo lẽ thường phụ nữ sẽ đều bị cái hôn đó làm cho mê loạn, dâng thân xác cho người đấy...
Đó là lý do vì sao Lan Khuê sợ, sợ chính mình mê loạn, sợ chính mình dâng cho chị cái không nên dâng!
"Dù em hiểu hay không hiểu..." Chị cầm lấy cánh tay Lan Khuê, kéo cô đến trước mặt chị: "Em nên nhớ kỹ một việc: Tôi có thể cho em thời gian tiếp nhận tình cảm của tôi đối với em, bao lâu cũng được... nhưng tôi tuyệt đối không để em ở bên Thuỵ, tốt nhất em nên sớm quên cậu ta đi... Vì em là của tôi!"
Bởi vì em là của tôi!
Trong cơn ác mộng, câu nói của cái người rất đáng sợ đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro