2. Tang Thương
Ngày trước, Lan Khuê cũng như những đứa trẻ khác, có một gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc
Cho dù hoàn cảnh gia đình có thiếu thốn, lại thường hay chuyển nhà trong những lúc trời tối mịt mờ, thế nhưng Lan Khuê có cha mẹ yêu thương, có anh trai bảo vệ.
Tất cả những thứ này vào ngày Phạm Hương xuất hiện, đã hoàn toàn thay đổi.
"Con gái ngoan, mau xuống dưới đây, không cẩn thận lại ngã bây giờ." Người cha hiểu rõ Lan Khuê nhất đưa cánh tay cứng như sắt bế Lan Khuê từ trên bệ cửa sổ xuống, hôn nhẹ lên khuôn mặt Lan Khuê, bộ râu cứng cứng cọ vào mặt khiến Lan Khuê cảm thấy có chút đau nhức.
"Chị thật xinh đẹp!" Lan Khuê chỉ ra ngoài cửa sổ, lại liếc xuống tầng thêm lần nữa. Cho đến bây giờ, Lan Khuê chưa từng thấy một người con gái nào đẹp đến vậy. Chị mặc một chiếc áo gió dài màu đen, không hề cài cúc, một làn gió thoáng qua cuốn tung vạt áo, lộ ra bên trong một chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần dài cũng màu đen như thế.
Màu sắc đen kịt khiến cho ánh sáng mặt trời ban trưa đành phải lưu lại một góc tối, đó là một loại tĩnh mịch mà ánh sáng không có cách nào chiếu rọi.
Chị ngẩng đầu lên đón lấy ánh sáng rực rỡ, sợi tóc đen nhánh mềm mại bay trong gió, đôi mắt thâm thúy, sống mũi thẳng băng, đôi môi dày lộ ra một nụ cười nhẹ.
Dung nhan hoàn mỹ đã được kể nhiều lần trong những câu truyện cổ tích mà Lan Khuê chẳng thể nào quên được lại đang đứng tại đây, Lan Khuê hưng phấn mở to đôi mắt, hình ảnh đen tối trên người chị ngay lập tức biến thành ánh vàng kim chói mắt.
Năm đó, toàn bộ ký ức của Lan Khuê đều rất mờ nhạt, duy chỉ có một điều khắc sâu vào trong trí nhớ chính là khuôn mặt anh tuấn ấy, khiến Lan Khuê trèo lên cửa sổ tầng hai, để nhìn rồi lại nhìn người ấy.
"Á!" Cha Lan Khuê hét lên một cách kinh hãi, đột nhiên quăng cô cho mẹ vẫn đang thu dọn phòng. "Mau đưa con gái chạy đi, bọn họ tìm tới rồi."
"Là Phạm Hương!" Khuôn mặt của mẹ cô trắng như cắt không còn chút máu, ngây ngốc trong tích tắc, quay lại lôi lôi kéo kéo tay cha cô. "Còn anh thì sao? Chúng ta cùng nhau đi."
"Anh ở lại chặn bọn họ." Cha cô kinh hoàng đẩy mạnh cô cùng mẹ và anh trai ra ngoài ban công đầy ắp những vật linh tinh, cái hòm bụi bặm rơi xuống, đập vào người Lan Khuê, thế nhưng ông cũng chẳng hề hỏi cô có đau hay không, chỉ dùng giọng nói nghiêm túc, sợ hãi thúc giục mẹ cô: "Nếu không đi thì không còn kịp nữa rồi, mau nhảy xuống đi."
Ông hoảng loạn mở cửa sổ ra, trông thấy người bên dưới, lưỡng lự một chút rồi dùng giọng nói khàn khàn nói với mẹ con Lan Khuê: "Đứng tại đây đừng lên tiếng."
"Em không..."
Lời nói của mẹ cô còn chưa hết, ông đã đóng lại cửa ban công "rầm" một tiếng.
Xuyên qua tấm kính thủy tinh đầy vết bẩn ngăn cách, Lan Khuê thấy cha cô vừa mới chạy đến cửa đã bị một người đàn ông toàn thân mặc bộ âu phục màu đen bó sát người đẩy mạnh về phía trước, khiến ông ngã xuống chiếc sofa bên cạnh, ngay sau đó mười mấy người đàn ông ăn mặc giống hệt như thế đứng ở hai bên người cha cô, không hề có bất kỳ hành động gì.
Cha cô ôm bụng dưới đứng lên, quỳ gối, bò tới bên chân người vào cửa sau cùng, người tên là Phạm Hương đó. "Hương ca, tôi biết sai rồi! Cô muốn giết thì cứ giết một mình tôi thôi, tôi cầu xin cô buông tha cho vợ và các con tôi."
Phạm Hương ngồi trên sofa, châm một điếu thuốc, nửa người dựa vào tay vịn của sofa, từ từ hút. Trong làn khói thuốc mờ mịt, nước da tinh tế của chị không hề có chút tì vết, ngoại hình cử chỉ đều ung dung kiêu ngạo.
"Đã lâu rồi không gặp!" Chị nheo lại đôi mắt hẹp dài, đôi môi dày cong lên mang theo ý cười, cười thật dịu dàng, tựa như hoàng tử trong những câu truyện cổ tích.
Nhưng trên người chị có loại khí thế bức người, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lan Khuê đang muốn hỏi xem chị là ai, mẹ Lan Khuê bỗng nhiên bịt chặt miệng cô lại, chặt đến mức Lan Khuê gần như không thở được.
Lan Khuê quay đầu nhìn mẹ, răng bà cắn chặt đôi môi, cắn đến rướm máu, dòng máu đỏ tươi chảy theo hàm răng trắng muốt, trông kinh khủng đến mức khiến cô muốn gào thật to, thế nhưng miệng đã bị bịt lại.
"Hương ca! Tôi cũng không muốn bán đứng đại ca, nhưng bọn chúng bắt vợ con tôi, tôi không còn cách nào khác..."
"Ông còn nhớ những gì tôi từng nói qua với ông không? Tôi luôn luôn nói lời giữ lấy lời." Tiếng nói của Phạm Hương bình thản, không nhanh không chậm, trên mặt còn mặt theo nụ cười nhã nhặn.
"Tôi sai rồi!" Ông ra sức dập đầu trước chị, đến mức cái trán cũng đã nhuốm máu mà cũng không dám dừng lại. "Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!"
"Tôi đã nói là muốn giết toàn bộ gia đình ông rồi..."
"Đừng, chuyện này không liên quan đến họ..."
"Phạm Hương lấy ngón tay dập tắt điếu thuốc, vứt xuống mặt đất, đứng dậy chỉnh lại áo khoác ngoài thật phẳng, tựa như tất cả mọi việc đã đều kết thúc một cách tự nhiên như thế, bước chân nhàn nhã đi ra ngoài cửa.
Một người áo đen đến gần chị, người ấy cúi đầu nhìn không rõ mặt, chỉ thấy anh ta nghiêng người hỏi Phạm Hương: "Hương ca, ông ta có một đứa con trai mười tuổi và một đứa con gái tám tuổi, có cần..."
"Cậu vừa rồi không nghe thấy tôi nói gì sao?"
"Vâng!"
Chuyện tiếp theo Lan Khuê chẳng bao giờ dám nghĩ lại, máu của cha cô, nước mắt của mẹ cô, còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương đó, tiếng van xin, tiếng gào thét, chồng chất giao nhau, xé nát trái tim Lan Khuê thành những vụn nhỏ.
Thân thể nhỏ gầy của Lan Khuê bị người ta vất từ tầng hai xuống, ngã nằm trên thảm cỏ dưới tầng.
Sau khi một trận đau đớn trên chân làm Lan Khuê tỉnh lại, Lan Khuê cố gắng mở mắt, cuối cùng chỉ cần một cái liếc mắt Lan Khuê đã thấy anh trai cô từ phía đối diện, liều lĩnh xông qua đường phố xe cộ đi lại như khung cửi mà đi về hướng này, cơ thể gầy gò của anh bị một chiếc ô tô đâm phải văng mạnh ra ngoài, nặng nề ngã xuống nền đất xi măng xám lạnh.
Dòng máu đỏ thẫm không ngừng lan ra dưới người anh, con mắt anh nhìn cô vẫn còn chưa nhắm lại.
Máu trên trán Lan Khuê chảy xuống, che khuất tầm mắt, may mà che được, khiến cô không cần phải thấy rõ một màn đáng sợ kia nữa.
Giữa lúc ý thức mơ hồ, Lan Khuê cảm giác được tiếng bước chân đang tới gần, đó là tiếng cái chết đang tới gần.
"Thế là đủ rồi!" Vẫn là cái giọng nói êm tai kia, mà Lan Khuê đã chẳng nghe ra nó còn đẹp chỗ nào.
"Vâng!"
Sau đó... sau đó, số phận tại giây phút đó đã bị cắt làm đôi, một cuộc sống khác bắt đầu lại từ khoảnh khắc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro