11.Lan Khuê bị bắt cóc
Đó là một ngày mưa, ngày mà cả đời Lan Khuê không bao giờ muốn nhớ lại, cô che ô bước ra khỏi trường học.
Một chiếc xe địa hình dừng lại ngay bên người Lan Khuê, cô giương mắt thấy Phan Anh đẹp trai đang vẩy vẩy cái đầu ngắn ướt sũng, nói: "Lan Khuê, nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về được không."
"Không cần đâu, chốc nữa sẽ có người đến đón tớ." Lan Khuê cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ mới bốn rưỡi.
Vừa rồi Phạm Hương gọi điện nói hôm nay trời mưa, chị muốn tự mình đến trường đón cô. Cô chẳng hiểu trời mưa với việc chị tự mình tới đón có liên quan gì đến nhau, thế nhưng cũng không từ chối.
Bình thường Lan Khuê tan học lúc 5 giờ, nhưng hôm nay lớp tan sớm hơn một chút, chắc Lan Khuê phải đứng đợi một lúc.
"Vậy... mưa lớn như thế kia, tớ và cậu cùng tìm một chỗ tránh mưa ngồi chờ đi." Ngón tay Phan Anh đưa ra vén tóc lên, lộ ra khuôn mặt đẹp trai ngỗ nghịch của chàng trai mới lớn.
Vào những năm trung học, cái thời kỳ nam sinh nữ sinh dễ dàng phát sinh cảm tình với nhau nhất, yêu sớm từ lâu đã thành chuyện không mới mẻ gì. Lan Khuê vẫn luôn luôn cự tuyệt sự theo đuổi của cậu ấy, không phải Lan Khuê không có ấn tượng tốt với cậu ấy, mà là Lan Khuê thật sự không có hứng thú cùng cậu ấy chơi cái trò chơi không có kết quả này.
"Không cần, người ấy sẽ sớm đến thôi."
Lan Khuê vừa mới nói xong thì có một chiếc xe jeep Taiwan hỏng hóc đến mức nên đi bảo dưỡng là vừa, dừng lại trước mặt Lan Khuê, cửa sau của xe được mở ra rất nhanh. Vừa lúc Lan Khuê đang nghĩ xem Phạm Hương từ khi nào lại yêu thích cái loại phong cách này, một người đàn ông xa lạ lao tới, bịt cái miệng đang muốn kêu cứu của Lan Khuê, kéo Lan Khuê vào trong xe.
Chiếc váy ngắn bị móc vào tay cầm của xe, rách một đường, lộ ra bắp đùi trắng nõn.
"Lái xe nhanh một chút!"
Lan Khuê liều mạng lấy tay đập cửa sổ xe, tuyệt vọng nhìn ra ngoài, thấy Phan Anh ra sức đạp chiếc xe địa hình của cậu ấy trong mưa, chỉ tiếc là khoảng cách càng ngày càng xa, rồi cũng không nhìn thấy cậu ấy nữa.
Trên đùi chợt có cảm giác mát lạnh, Lan Khuê cúi đầu liền thấy một đôi tay đang luồn vào váy Lan Khuê, bắt lấy đùi Lan Khuê, Lan Khuê không hề do dự, vung tay tát một cái.
Gã đàn ông vừa bắt cóc Lan Khuê không nghĩ tới Lan Khuê sẽ động thủ, trúng ngay một cái tát của Lan Khuê...
Chỉ có điều, đến khi Lan Khuê bị hai cái bạt tai của ông ta quét qua đến mức trước mắt mọi vật đều tối đen như mực, Lan Khuê mới hối hận vì sao mình không biểu hiện yếu đuối ngoan ngoãn một chút.
Trước mắt vừa mới khôi phục chút ánh sáng, lại cảm thấy đôi tay buồn nôn kia đang hướng về khuôn mặt Lan Khuê.
Lan Khuê hoảng sợ co mình lại một chút, thuận tay lấy chiếc cặp sách dưới người đập qua: "Ông dám chạm vào tôi thử xem, tôi sẽ tự sát."
"Mày còn dám đe dọa tao." Vừa nói gã vừa tát thêm một cái, cái tát lần này còn nặng hơn so với lần trước, môi bị răng đập vào chảy máu, cả khoang miệng Lan Khuê giờ đây đều đầy mùi máu tanh.
"Đao Ba, tao nói mày ra tay nhẹ chút." Tên cướp lái xe thấy cô lại đưa tay ra kéo tóc Lan Khuê, mới gọi cô lại: "Mày xem da thịt non mềm thế này, có thể chịu được cái đánh của mày sao? Nếu như mày không cần thận đánh chết, tao biết đòi tiền ai?"
"Bố mày đã lâu rồi không chạm vào đàn bà, thật thích cái loại tính tình cương liệt này, trước tiên chơi cái đã rồi giải quyết sau?"
"Trước hết mày gọi điện thoại đòi tiền đi! Việc chính xong xuôi, mày muốn chơi thế nào thì chơi!"
Lan Khuê chịu đựng sự đau đớn, liều mạng gật đầu với chúng: "Các ông có thể gọi điện cho chị tôi... chị ấy rất thương tôi, chỉ cần các ông đừng xúc phạm tôi, muốn bao nhiêu tiền chị ấy đều có thể cho."
Mặc dù Lan Khuê cũng không dám chắc lắm trong lòng Phạm Hương, bản thân Lan Khuê quan trọng đến mức nào, nhưng lúc này khiêm tốn không phải là một cử chỉ khôn khéo.
Lan Khuê tiếp tục chịu đựng sự đau đớn trên mặt, nói không ngừng: "Chị ấy có rất nhiều tiền, chị ấy cũng rất thương tôi, nếu như các người không làm tôi bị thương, muốn chị ấy làm gì đều cũng được!"
"Thế là được rồi, ngoan một chút." Hắn sờ mặt Lan Khuê, nắm lấy cằm Lan Khuê: "Cô em có điện thoại không? Gọi cho chị em đi!"
"Có, có!" Lan Khuê lấy một chiếc di động từ trong túi xách ra, nhanh chóng bấm số điện thoại của Phạm Hương.
Điện thoại mới tút một tiếng liền đã thông luôn, bên trong truyền tới giọng nói của Phạm Hương.
"Khuê Khuê, tan học rồi à? Bên này đang bị tắc đường, cứ về phòng học trước chờ tôi."
Giọng nói của chị tại giây phút này nghe mới thấy đẹp như vậy, ban đầu vốn có thể chịu được đau đớn, vừa nghe thấy giọng nói của chị chẳng hiểu sao lại không nhịn được nữa, tất cả đều biến thành nước mắt cuồn cuộn tuôn ra.
"Chị..." Lan Khuê còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị Đao Ba cướp đi.
"Em gái mày hiện nay đang ở trong tay tao, nếu mày muốn cứu sống nó thì đừng giở trò bịp bợm, làm theo lời tao nói!"
Điện thoại bên kia im lặng vài giây, vài giây đồng hồ kia còn dài dằng dặc hơn cả một thế kỷ.
"Anh muốn thế nào?" Thanh âm của Phạm Hương mang theo một chút run run: "Bây giờ anh đưa em gái tôi về đây, tôi cái gì cũng có thể đáp ứng anh, tôi nói lời giữ lời."
"Mày cho là tao ngu ngốc à!" Đao Ba cười nham hiểm một hồi, vết sẹo dài trên mặt nổi gồ lên, mặt mũi trông càng dữ tợn kinh khủng: "Tao cho mày một tiếng, trước hết mày chuẩn bị 500 vạn tiền mặt."
"Anh cho tôi địa chỉ, chỉ cần 5 phút tôi sẽ cho người đem tiền đến."
"Theo như lời mày nói đi. Thùng rác trước số 155 đường Trường Thọ, sau 5 phút tao không lấy được tiền, mày cũng đừng mong gặp lại em gái."
"Được!"
Lan Khuê đang muốn chửi Phạm Hương hai câu: Chị bị ngu ngốc hả? Bình thường không phải chị rất tàn nhẫn à, sao bây giờ lại không nói: "Nếu như mày đủ có can đảm đụng vào em gái tao dù chỉ là một chút thì tao sẽ cắt đứt chân mày."
Chị không biết hù dọa người à!
Thấy chị muốn cúp điện thoại, Lan Khuê quyết định chọn những lời quan trọng nhất mà nói.
Thế nên Lan Khuê dùng sức lực lớn nhất thét lên: "Phan Anh, Phan Anh!!!"
Đao Ba xem ra đã bị Lan Khuê chọc giận, tiện tay cầm cái gì đó màu đen nhét vào trong miệng Lan Khuê, đem đôi tay đang giãy dụa của Lan Khuê buộc lại sau lưng, tiếp theo cô bắt đầu lục soát toàn thân Lan Khuê, thấy cái gì cũng không có thì mới giật đồng hồ của Lan Khuê xuống, gộp cùng với điện thoại cùng cặp xách, vất ra ngoài cửa sổ.
Trái tim của Lan Khuê hoàn toàn lạnh lẽo, nếu sớm biết bọn họ cũng hiểu về hệ thống định vị toàn cầu, cô đã không phối hợp giao điện thoại ra như thế. Hiện nay Lan Khuê chỉ có thể mong đợi Phạm Hương hiểu được ý tứ của cô, mau mau tìm được Phan Anh, hỏi ra tướng mạo đặc trưng của người bắt cóc Lan Khuê, hoặc là biển số xe gì đó.
Lan Khuê không biết cần bao nhiêu thời gian để chị tìm được chỗ của bọn tống tiền, Lan Khuê chỉ có thể hy vọng chị tìm ra được trước khi Lan Khuê chết.
"A Chiêu nói người trong gia đình của con nhóc này vừa có tiền lại vừa nhát gan sợ phiền phức, sao tao nghe giọng nói của chị nó lại tối tăm u ám thế, chẳng thấy sợ hãi đâu ra." Đao Ba hơi lo lắng hỏi tên lái xe.
A Chiêu? Hóa ra là cái tên chó chết đấy!
Dám trêu trọc Phạm Hương quả nhiên không phải là dạng người thường, khó trách lúc nãy Phạm Hương cũng không nổi nóng, đoán chừng là thấy được mục đích của bọn cướp không rõ ràng, sợ chọc giận chúng thì cô sẽ chịu khổ.
Lan Khuê cố gắng muốn giải thích với họ, tiếc rằng trong miệng bị nhét chặt thứ gì đó, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu nức nở nghẹn ngào.
"Liệu họ có báo cảnh sát hay không?" Tên lái xe cũng lộ ra vẻ mặt mang chút lo lắng.
"Tao thấy trước hết chúng ta đừng đi lấy tiền, mai để A Chiêu lăn qua lăn lại với họ mấy lần, xem tình hình thế nào."
"Được."
Đao Ba cười dâm đãng, nhéo khuôn mặt của Lan Khuê một cái, nhìn xuống đôi chân đang lộ ra bên ngoài của Lan Khuê một cách sỗ sàng. "Trước tiên đến nhà kho đã định đi, chờ tao sảng khoái xong rồi mới nói tiếp."
Lan Khuê vận dụng hết sức lực toàn thân đá hắn, từ trước đến nay chưa bao giờ Lan Khuê nhớ Phạm Hương đến thế, Lan Khuê rất muốn chị chặt đứt hai bàn tay buồn nôn trước mặt Lan Khuê đây, móc mắt, cắt luôn cả đầu lưỡi của hắn.
Xe càng đi xa, người càng ít, đường đi càng xóc.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cổng một nhà kho lụp xụp, Lan Khuê bị khiêng vào trong, ném lên trên mặt đất lạnh như băng.
Bụi bặm trên đất xộc thẳng vào khoang mũi, Lan Khuê bị sặc đến mức không hô hấp được, mũi đau nhức khiến Lan Khuê chảy cả nước mắt.
Khó khăn lắm mới vật lộn ngồi dậy được, lại thấy trên mặt đất bày la liệt roi da, xiềng xích, hai thanh dao, còn có chút đồ ăn, nhìn số lượng kia, ít nhất cũng đủ ăn trong ba ngày...
Rất rõ ràng, bọn họ chuẩn bị hết sức chu đáo, căn bản là không có ý định để Lan Khuê sống mà đi ra ngoài.
Đao Ba nở một nụ cười rất dâm đãng, bắt lấy cánh tay Lan Khuê đè xuống đất, một người khác rõ ràng không hề có ý tránh đi, vẻ mặt dạt dào hứng thú nhìn...
Đồng phục mỏng manh bị hắn xé đi, lộ ra cái áo lót tơ tằm màu trắng sữa, đằng sau áo lót mỏng là cơ thể vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn của Lan Khuê.
Trông thấy người đàn ông trước mặt cởi quần, Lan Khuê ra sức lắc đầu, tóc tựa như vướng phải một cái đinh, bị kéo xuống đất một cái, Lan Khuê căn bản chẳng hề để ý đến đau đớn, lắc đầu tỏ ý van xin...
Giờ đây, một tia hy vọng cuối cùng Lan Khuê cũng đều từ bỏ.
Ở nơi người ở hoang vu như thế này, ai cũng không cứu được Lan Khuê.
Lan Khuê chỉ hy vọng tất cả mọi thứ qua nhanh một chút, mong rằng cái quá trình kia không quá đau khổ...
Giây phút này, Lan Khuê dường như đã không còn hận Phạm Hương nữa, ngược lại rất muốn gặp chị ta, muốn nghe chị ta gọi Lan Khuê một câu: "Khuê Khuê..."
Muốn gọi chị ấy một câu: "Chị..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro