Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Ác quỷ vẫn là ác quỷ



Hương vị trên người Phạm Hương cũng giống như con người chị ta, làm cho con người ta mê hoặc, khiến con người ta cảm giác được an ổn.

Lan Khuê gối đầu lên khuỷu tay chị ấy, rất nhanh rơi vào giấc ngủ say, ngay cả trong mơ cũng xuất hiện ánh sáng mặt trời cùng với sự ấm áp.

Lan Khuê mơ thấy mình và rất nhiều người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, có người trong gia đình của Lan Khuê, có Phạm Hương, còn có cả Vĩnh Thuỵ, mọi người ăn uống vui đùa với nhau.

Lan Khuê nói với cha: "Cha, con có một giấc mơ rất đáng sợ, mơ thấy cha không cần con nữa, cha đừng bao giờ không cần con."

Cha vuốt đầu Lan Khuê nói: "Khờ thật... Cha vĩnh viễn sẽ không bao giờ không cần con."

Trong giấc mơ, tiếng nói của cha thật êm ái, giống như thanh âm dịu dàng mà uyển chuyển của Phạm Hương.

Lúc Lan Khuê tỉnh lại từ trong mơ, trời vẫn còn chưa sáng, nhưng Phạm Hương đã không còn ở đó.

Lan Khuê sờ cái gối, ngay cả chút dư âm ấm áp cũng không còn, tâm trí Lan Khuê bỗng lờ mờ tồn tại một loại cảm giác mất mát.

Nói cái gì là tin tưởng cô, cuối cùng vẫn sẽ không ngủ cạnh cô.

Người như chị ta không biết đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm, tính cách đa nghi, luôn luôn nghĩ rằng mọi người trên toàn thế giới này muốn hại chị, bất kể đi đâu cũng phải có vệ sĩ đi cùng, ngay cả lúc đi ngủ, ngoài cửa phòng cũng đều phải có vệ sĩ luân phiên nhau đứng gác, bằng không chị ta căn bản sẽ không ngủ được.

Lan Khuê không biết ở bên ngoài chị có phụ nữ hay không, dù sao chị cũng chưa từng mang một người phụ nữ nào về nhà qua đêm, cũng không ngủ lại bên bất kì ai, bất kể muộn đến mức nào, chị nhất định cũng sẽ phải về nhà.

Gối của chị thì chỉ có một mình chị được dùng, dưới gối bao giờ cũng có một cây súng.

Lan Khuê nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà chị đã 30 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, nào có người phụ nữ nào chịu đựng được sau khi triền miên với chồng mình rồi lại phân phòng mà ngủ.

Đang lúc miên man suy nghĩ, cảm thấy bụng đột nhiên sôi ùng ục, Lan Khuê mới nhớ ra tối qua mình còn chưa ăn gì, liền muốn đi xuống bếp tìm xem có gì ăn được không.

Mới đi xuống được nửa cầu thang, Lan Khuê chợt nghe thấy dưới tầng có tiếng người lạ.

Đi xuống tiếp 2 gác, Lan Khuê mới nhìn thấy được người đang nói chuyện.

Quần áo gã đàn ông kia mặc không chỉ to rộng mà còn rách nát, trên mặt đầy tro bụi và dầu mỡ, còn đặc biệt dựa trên sofa màu trắng tùy tiện cọ tới cọ lui. Tóc của gã rất ngắn, hình như là vừa mới cắt. Trên khuôn mặt đen gầy có một đôi mắt chẳng thèm mở ra hình tam giác, mũi bẹp môi dày, bên môi còn lộ ra một cái cười nịnh nọt, vừa nhìn một cái đã thấy đây chính là điển hình cho khuôn mặt của người xấu.

"A Chiêu, lúc đó cậu muốn tiền, tôi đã chia ra đưa không ít cho cậu, yêu cầu gì của cậu tôi cũng đều thỏa mãn rồi, những lời cậu vừa nói là có ý gì?" Tiếng nói của Phạm Hương vang lên mang theo chút ý cười, trong trí nhớ của Lan Khuê, khi chị dùng loại giọng này nói chuyện, tiêu biểu cho chuyện chị sắp bị chọc giận đến nơi rồi.

"Hương ca, nếu không bị con kỹ nữ kia lừa, tôi cũng không đi cầu xin cô làm gì, cô xem xem mấy năm nay tôi đã chịu khổ trong tù rồi, cũng không thể trơ mắt nhìn tôi chết đói đầu đường chứ."

"Không muốn chết đói đầu đường thì trở về trại giam mà ăn cơm tù miễn phí."

"Hương ca!" Gã đàn ông tên A Chiêu nheo mắt lại, lộ ra tia nhìn xảo quyệt, "Cô ở đây hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, số tiền ít ỏi đấy cho tôi cũng chẳng đáng gì, hà tất phải làm mọi việc tuyệt tình đến mức này, thật sự dồn ép tôi đến cùng đường, khiến cho người ta biết rằng tôi gánh tội thay cô, chuyện này đối với cô cũng không tốt lắm..."

"Cậu đây là đang nói chuyện với tôi sao?"

"Tôi không có ý gì khác... Cô cũng đừng quá đa nghi." Gã ta cười gượng hai tiếng, ánh mắt lấp lánh đảo qua từng đồ, từng vật trang trí xa xỉ trong phòng khách, đến khi ánh mắt rơi vào trên người Lan Khuê đột nhiên dừng lại, vẻ tươi cười trở nên đặc biệt thô tục.

Phạm Hương vốn đưa lưng về phía Lan Khuê, thấy gã có vẻ mặt kỳ quặc, ngay lập tức quay đầu lại. "Khuê Khuê? Bị đánh thức à?"

"Không phải, tại tôi... có chút đói, xuống tầng chuẩn bị ăn."

"Ồ!" A Chiêu vội vã đứng dậy, vì nịnh bợ mà cúi người chào cô: "Là chị dâu sao, chị dâu đúng thật là tuổi trẻ xinh đẹp."

Lan Khuê nghiêm trọng nghi ngờ không biết con mắt của gã có vấn đề hay không, chẳng lẽ gã không nhìn ra đồng phục học sinh trên người cô à, mặc dù nhìn qua quần áo có vẻ không chỉnh tề.

Vẻ mặt Phạm Hương rõ ràng trở nên khó chịu, nói với Lan Khuê: "Khuê Khuê, lên tầng trước đi, chốc nữa tôi sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn mang lên."

"Dạ."

Khi Lan Khuê lên tầng, nghe được tiếng Phạm Hương nói: "Tao cho mày 100 vạn là để mày ngồi ngốc trong ngục cho tao, mày còn dám chạy đến đây tìm tao? Nếu chẳng phải tao niệm tình mày đã giúp đại ca làm việc hai năm thì đã đánh gãy chân mày rồi, mày vẫn còn muốn ở đây được một tấc lại thêm một tấc!"

"Tôi đây chẳng qua là do đến bước đường cùng mà thôi."

"Cút!" Phạm Hương trầm giọng nói: "Nếu không cút, tao sẽ làm mày bò ra ngoài!"

Hai giây sau Lan Khuê nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếp theo lại nghe thấy chị nói với một người vệ sĩ: "Nếu như thằng đấy còn dám bước qua cánh cửa này, đánh gãy chân nó cho tôi, ném ra trước cửa nhà giam."

"Vâng!"

Nghe thấy chị nói vậy, còn tưởng rằng tính cách chị chợt trở nên tốt, hiểu được cách xử người phải có lòng khoan dung.

Ba ngày sau, khi chị giống như nổi điên đánh chết A Chiêu trước mặt cô, cô mới hiểu rằng, ác quỷ vẫn cứ là ác quỷ, không bao giờ thoát được bản tính khát máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro