Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ép Buộc

Khuê đứng hình hồi lâu, hít ngụm hơi lấy khí chất. Niềm nở cười, cúi đầu :
"Cháu chào hai bác ạ."

"Ra cô là Lan Khuê sao? . . . Xinh đẹp nhỉ?" - Người phụ nữ lớn tuổi cất tiếng trước. Ánh mắt vẫn theo dõi từng cử chỉ hành động của Khuê.

"Dạ, vâng ạ. Cháu là Lan Khuê. Cảm ơn bác đã khen." Lan Khuê lần nữa gật đầu mỉm cười. Cô cảm nhận bầu không khí ngày càng tăng nặng. Tay nắm chặt lấy tay Hương hơn. . . Đột nhiên có cảm giác bác gái sẽ đem chị đi . . . Đi khỏi mình, cứ như mình là ác quỷ bám lấy Hương cần phải tiêu trừ. .. Ánh mắt đó, đáng sợ thật

"Aaaa. Đau tay quá . Vơ. . . . " - Cái nắm tay chặt của Khuê làm Hương đau, kêu ca lên. Hương nhăn mặt xoa xoa tay. Mới nói đau quá, chưa kịp nói chữ "Vợ" , đã bị Khuê xoay qua bụm miệng, tay còn lại để ngón tay lên miệng. Tương tự hành động ra hiệu giữ im lặng với Ngân. . . Hương không hiểu gì nhưng biết lúc này Khuê bảo im lặng , gật đầu lia lịa rồi nhìn về phía 3 người đối diện.

.
.
.
"Con gái, mẹ trông con nãy giờ. Con đi đâu vậy, mới tỉnh dậy còn chạy lung tung. Mẹ lo cho con lắm!" - Người phụ nữ lớn tuổi tiến đến, lách sang bên, đối diện với người đang nép sau lưng Khuê. . . Con gái bà đã tỉnh rồi, còn đứng đây mạnh khoẻ. Lúc nghe tin con gặp nạn. Tim chết đứng. Khóc lóc thê lương . . . Tức tốc bỏ mặc mọi công việc đi tìm con . . . Ông trời còn thương nhà mình con nhỉ? May mắn làm sao, con vẫn được bảo vệ khoẻ mạnh đến thế. Được nhìn thấy dáng vẻ thân thuộc của con gái, lòng bà nhẹ hẳn. Thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ những suy nghĩ tiêu cực về tình hình hiện tại . . . Cảm ơn trời phật đã phù hộ cho cái Hương!

Nhưng, con gặp mẹ sao  không phản ứng vậy?  Đứng sau lưng người phụ nữ này, thầm thì gì với cô ta , còn mẹ thì không trao một lời. . . Phạm Hương? Từ lúc nào con đã hết thương bà mẹ già này rồi hả? Hay con đang trách cứ, lãng tránh mẹ vì tắc trách, thăm trễ con không?. . . Nếu con muốn trách, mẹ sẵn sàng nghe, dù sao vẫn lỗi của mẹ. . . Con cái gặp chuyện nghiêm trọng mà có thể chậm trễ được!

Thấy bác gái tần ngần, Khuê khẽ giọng giải thích :
"Dạ, hiện tại tinh thần Hương chưa hồi phục hết. . . Nên không nhớ gì cả, để cháu nói chuyện với Hương, chị bây giờ hơi nhút nhát ạ."

Khuê xoay người ra sau. Nói nhỏ vào tai Hương.
"Hai người lớn tuổi đó có đồ ăn ngon lắm í. Họ nói họ muốn cho Hương ăn. Hương ngoan đi lại với họ nha. Ngoan ngoãn một xíu để họ vui."

Hương gật đầu tỏ vẻ hiểu, hướng về phía mẹ mình.Vừa tiến tới, bà ôm chặt lấy đứa con thân yêu sau bao ngày lo lắng. Rờ nắn mặt đứa con ruột thịt. . . Cuối cùng con đã khoẻ lại rồi. Ta mong con biết bao nhiêu. . . Ta xin lỗi, ngay khi biết con gặp tai nạn, cố gắng lắm mới lên đây được, lại vào trễ như vậy. . . Có phải con rất cô đơn không?

Hương không nói lời nào. Đứng trân trân cho mẹ sờ khuôn mặt mình. Có đôi phần không hiểu chuyện gì, nhưng xoay lại vẫn thấy vợ xinh đẹp nên yên tâm. . . Mặc cho mẹ muốn làm gì mình. Cô đứng như vậy rồi ngáp dài ngáp ngắn. . .

"Con buồn ngủ rồi sao? Vậy Con nghỉ ngơi đi. Dù sao cũng mới tỉnh dậy mà. . . "

Tiếp tục gật đầu vì đúng chủ ý. Hương nhoẻn miệng cười, xoay người ra sau nắm tay Khuê, bước đến giường nằm xuống. Tay nắm chặt tay Khuê, tay còn lại chỉ chỉ nằm xuống giường cùng mình. . . Khuê hiểu hành động ám chỉ kia, nhìn sang mẹ Hương xin phép. Bà gật đầu đồng ý. . . Nhận được tín hiệu cho phép, nhẹ nhàng bước lên nằm kế bên cạnh Hương, cả ba người còn lại đi ra khỏi phòng. . . Nhường lại sự yên tĩnh cho cả hai.

"Vợ . . . Nhủ . . . Buồn nhủ. . . Oaaaaaaaa." - Hương xoay sang đối mặt với Khuê, ngáp dài rồi mắt him híp lại.

"Hương, lại gần đây, em ôm chị ngủ, sẽ ngủ ngon hơn đó." - Khuê vỗ vai Hương thủ thỉ.

"Ưmmmm. . . Ômmmm . . . Hihi." - Khuê duỗi cánh tay cho Hương gối đầu. Mắt vẫn cúi ngắm  nhìn người trong lòng. . . Hình ảnh này lúc trước là mình ôm chị, nay tới lượt chị ôm mình. Haha. Hương à, chị đáng yêu quá!

Ép sát người vào Khuê, Hương dụi mắt, ngáp dài. . . Khuê khẽ đưa tay ra sau lưng Hương, luồn tay vào áo, cảm nhận hơi ấm  đó, vỗ nhè nhẹ. . . Hương vùi mặt vào ngực Khuê, ngửi hương thơm từ người vợ xinh đẹp của mình. . . Dần dà đi vào giấc ngủ. . . Khẽ ngáy nhỏ, hơi thở đều đều. . . Mọi thứ tạm thời trôi vào bình yên. . .

Nhìn ngắm gương mặt ngây thơ kia, Khuê khẽ chạnh lòng . . . Ba mẹ chị đã lên rồi. Em sẽ được mọi người chấp thuận không Hương? Em khiến chị trở nên như vậy. . . Liệu mọi người có tha thứ và cho em cơ hội được bên cạnh chị nữa không? . . . Em sợ lắm Hương à, em sợ mình không đủ sức để chống chọi với mọi người. Gia đình Hương và gia đình em. . . Tình cảm này, rồi sẽ trở nên thế nào đây? Em chỉ biết một điều. . . Thiếu vắng nó. . . Em sẽ chết !

---------------------------
"Tôi sẽ vào luôn chủ đề vậy. Tôi không muốn Hương nó có bạn như cô nữa, cô khiến con tôi trở thành như vậy nên sẽ không còn tư cách kết bạn với nó nữa. . . Bạn bè như cô, giữ được mạng là may lắm rồi. Tội cái Hương." - Mẹ Hương khoanh tay, nói thẳng với Khuê. . . Người con gái nhỏ chỉ biết cúi gằm mặt nhận lỗi, không một lời biện hộ hay oán than. . . Quả thật mọi chuyện do cô. . . Nếu cô kịp suy nghĩ lúc đấy, chắc mọi chuyện đã khác !

"Cháu . . . Cháu biết tất cả lỗi do cháu. . . Nhưng gia đình có thể cho cháu cơ hội sửa sai không ạ?  Cháu muốn bên cạnh chăm sóc và lo lắng cho Hương. Với bây giờ tinh thần chị chưa ổn định. . . Cháu. . "- giọng Khuê run rẩy, điều cô lo sợ đã đến. . . Có trốn chạy cũng không thể được nữa rồi. . . Chỉ biết xuôi theo lòng trời, cầu xin trời, xin người cho con một cơ hội được yêu thương và yêu thương chị ấy. Người mà cả đời con không muốn phải rời xa.

"Thôi đủ rồi. Tôi không muốn nghe nữa. Tôi nói một là một. Từ nay về sau không được lại gần cái Hương. Và tôi cũng không cho nó gần cô nữa."

Nước mắt lưng ròng, không dám cãi cũng không dám nói thêm lời. Khuê lặng im đứng chết trân một chỗ... Cả ba để mặc Khuê đứg đấy, bỏ vào phòng - nơi Hương đang ngủ.

 Hương à? Nếu em cãi lời mẹ chị, chị có ghét em không? Nếu là chị, . . . Chị sẽ quyết định ra sao? Làm ơn chỉ em với . . . Xa chị. . . Còn đau khổ hơn tự hành hạ bản thân chết đi.

----------------------------

"Khuê, mắt con đỏ hết rồi. Con khóc sao? Ai? Ai dám ức hiếp con phải không? Nói mẹ nghe, mẹ lấy lại công bằng cho con." - Khuê bước vào phòng, đập vào mắt bà là khuôn mặt thẫn thờ với đôi mắt đỏ hoe, sưng tấy lên. Kể từ khi sinh nó ra, chưa một lần dám làm buồn lòng con bé. Vậy ai cả gan dám động vào cục vàng bé nhỏ của nhà bà đây! Bà sẽ xé người đó ra thành trăm mảnh chứ chẳng đùa.

"Con không sao, chỉ thấy hơi mệt. Con ngủ chút nha mẹ." - Ngả lưng xuống giường. Cắn chặt răng để không bật thành tiếng. Vai Khuê khẽ run lên vì nén nấc. . . Còn gì đau đớn hơn việc yêu nhưng không thể bên cạnh người ấy. Kể cả lúc người đang cần mình, phút chốc trở nên vô dụng, không thể giúp gì cho người. . .Mẹ à? Liệu con có thể tâm sự cùng mẹ? Nếu con nói ra mẹ sẽ giúp con . . . đến bên người con yêu chứ? Gia đình chị không còn cho con chăm sóc người yêu thương nữa rồi. . . Mẹ lấy lại công bằng cho con đi. . .Cho con được bên người con yêu đi! 

"Ừ, vậy thôi con ngủ đi. Tối ba con vào. . . Ngủ một giấc ngoan, thức giấc sẽ gặp ba ba yêu dấu của con." -  Vén nhẹ chăn lên, hôn nhẹ mái tóc dài và thơm hết lòng tự hào. Mẹ mong con có thể tĩnh tâm suy nghĩ. Tình yêu sai trái đó, không có lối thoát con à. Mau chóng thoát ra trước khi quá muộn. . . Dằn vặt bản thân con cứ như làm đau bản thân mẹ. Mẹ chỉ có mỗi con, nhìn con ôm tương tư đau khổ, tưởng chừng đứt từng đoạn ruột. Khuê à, suy nghĩ lại đi con, mẹ không muốn đánh mất con. . . ! Đứa con gái bẻ bỏng của mẹ. 

-----------------------------------

"Woaaaaaaaaa. . . Ngủ đã quá! " -Hương mở mắt, vươn vai nói lớn, mặc kệ người xung quanh đang nhìn mình. 

"Vợ xinh đẹp ơi, mình đói bụng quá." - Xoa xoa cái bụng mới sực nhớ trước khi ngủ đã ôm vợ xinh đẹp. . . Đang ngao du nơi cõi mơ thiên đường, chợt cái bụng kêu to kéo cô quay về với hiện thực. . . Thức giấc ngay lập tức muốn nhìn thấy vợ xinh đẹp ngay. . . Mấy cô tiên trong mơ cô nào cũng đẹp á, mà có điều không bằng vợ xinh đẹp. Hihi. Vợ xinh đẹp có chân dài mà còn thơm nữa, thơm lắm. Kakaka. 

Xoay mặt sang nhìn bạn "người yêu" và hai người lạ mặt. Hương ngơ ngác. . . Vợ xinh đẹp đâu? Khi nãy mới được ôm vợ ngủ? Mở mắt ra lại đi đâu rồi? . . . A hay là vợ xinh đẹp cũng đói bụng nên đi ăn trước rồi. Yyyy da, vợ xinh đẹp xấu bụng ghê. Dám ăn một mình này, đáng ghét quá đi. Mình mà bắt được vợ là bo xì vợ ra luôn í. Xì!

Không bận tâm sự theo dõi sát sao của sáu ánh mắt kia. Hương bước xuống giường, định toan bước đi,một giọng nam trầm níu chân, có phần lớn tuổi cất lời:

"Con vừa thức giấc lại muốn đi đâu vậy Hương?" 

"A.. . Ông chú này cũng biết tên mình à? Hay quá ta. Vợ xinh đẹp nói cho chú biết phải không? . . . Vợ trốn ở đâu rồi . .  . Chú chỉ mình với? " -Tiến đến gần ba, Hương hớn hở gặng hỏi về sự mất tích của Khuê. . . Ông chú này chắc thông đồng với Khuê để gạt mình đây. Hơ hơ. Hương ta đây rất thông minh nha, không dễ qua mặt đâu? Nhà ngươi không mau thành thật đừng hòng ta bỏ qua. Kaka.

"Vợ xinh đẹp của con? . . . Là. . . Là ai?" - Thấy con mình hành động cùng với câu hỏi kì quặc kia, ba Hương lấp bấp không biết trả lời như nào.. . Vậy ra đây là tinh thần chưa hồi phục mà Clarrisa có đề cập với mình và bà nhà. Hương, con bây giờ trở thành thế này? Có phải đáng thương lắm không? Trở thành một đứa trẻ không biết vui buồn là gì? . . . Con gái à, ba mẹ đã phải tất bật rất nhiều chuyện. . . Nay con vô tình trở thành một phần gánh nặng của gia đình nữa ư?

"Vợ xinh đẹp. . . Hồi nãy trước khi ngủ đã ôm tui. Mấy người giấu vợ xinh đẹp ở đâu. . . Mau nói. . ."- Giọng Hương đổi sang tông hơi trầm, nghèn nghẹn, mắt ứa nước, trả lời chậm trễ tí thôi là vỡ òa dòng nước mắt trên khóe ngay.

"Cô ta bỏ rơi con rồi. Sau này sẽ không chơi với con nữa. Con đừng kiếm cô ta nữa." - Mẹ Hương chen lời vào cuộc đối thoại của Hương và chồng bà. . . Giấu nó làm gì? Dù sao nó chỉ là tâm hồn trẻ con, cùng lắm buồn một lúc sẽ quên. Hơn nữa, con nhỏ đó khiến con gái bà trở thành như vậy. . . Muốn bà yên tâm giao con gái cho nó một lần nữa. Bà ngàn lần không dám. Con bé còn hồn nhiên nói chuyện đã may mắn rồi. Ghê gớm hơn là tính mạng của con bé. . .Lỡ, Xảy ra chuyện tương tự, . . . Bà không dám tưởng tượng chuyện khủng khiếp gì xảy ra đâu.

"Không, bà nói xạo. . . Vợ xinh đẹp nói chơi với tui quài quài. Bà không phải vợ xinh đẹp, tại sao nói thay vợ. . . Mấy người giấu vợ xinh đẹp ở đâu. . . Tui sẽ kiếm được. . . Mấy người ăn hiếp vợ xinh đẹp của Hương."  - Tiếng nấc ngày càng lớn kèm theo là tiếng nói lấp lửng ngắt quảng. Hương khóc đầm đìa, nước mắt nước mũi lòe nhòe vào nhau. Chạy vụt ra khỏi phòng, loay hoay ngó ngang xung quanh tìm kiếm một bóng hình. Trời tối nên chẳng thấy gì, lâu lâu có ánh đèn vụt tắt, Hương giật thót, sợ hãi hô vang:

"Vợ xinh đẹp ơi. . . Huhu. . . Vợ xinh đẹp ở đâu? . . .  Vợ xinh đẹp ơi, Mình ở đây nè. . .huhu . . .Vợ xinh đẹp trốn đâu mất rồi. . . Ra đây đi. . . Hương không chơi nữa đâu." - Vừa chạy vừa hô thất thanh, kèm theo là tiếng khóc nấc của một đứa trẻ 3 tuổi bị lạc người thân. . . Tiếng khóc ngày càng nhòe đi vì nước mắt và vì mệt. . . 

.

.

Khuê đang chìm trong giấc ngủ, có lẽ khi nãy khóc quá nhiều nên bây giờ ngủ mê mệt. Chợt nghe tiếng vang quen thuộc văng vẳng bên tai. Giật mình ngồi phắt dậy, giữ mình tĩnh lặng hai phút. . . Chính xác là tiếng chị , bỏ mặc mọi thứ xung quanh, mặc kệ mọi người trong phòng có là ai đi nữa. Chân không  chạy gấp rút ra khỏi phòng,thấp thoáng thấy bóng dáng ai đó run rẩy trong bóng tối của hành lang, ôm gối khóc thút thít nhưng miệng không ngừng lẩm bẩm "Vợ xinh đẹp". 

Đánh thụp vào ngực vì đau lòng, chua xót gọi:

"Hương, em ở đây... Vợ xinh đẹp của chị đây!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro