Bất ngờ
Vì tôi? . . .
Vì tôi sao?
Nực cười thật!
Ngoài gia đình ra thì chưa ai muốn vì tôi bao giờ cả. Chưa một ai cả, trong đó có người mà tôi đang một lòng yêu thương. Đúng vậy, cho tới tận bây giờ, anh ấy cũng chưa bao giờ vì tôi cả. Còn cô? Cô chỉ là một hoa hậu trong giới Showbiz và còn đang là đối thủ của tôi mà bây giờ cô nói là cô đang vì tôi ư?
Có lầm lẫn không vậy?
À hay chị đang tỏ ra thương hại cho tôi phải không?
Vớ vẩn!
Tôi đây chưa bao giờ cần sự thương hại ai đâu. Không cần phải ban phát sự thương hại đó cho tôi. Lan Khuê này có thể tự đứng vững.
"Vì tôi ư? Chị nghĩ chị là ai vậy hả Hương? Đừng tưởng tôi ở chung phòng với chị thì mọi chuyện đều nghe theo chị. Chị xen vào chuyện của tôi quá nhiều rồi đấy. Chị làm ơn đi cho khuất mắt tôi đi." Ngẫm nghĩ rồi tự cười cho bản thân mình, rượu đã ngấm hết cả vào người. Khuê vừa nói vừa hất tay Hương ra khỏi vai mình.
"Được rồi. Chị thừa nhận chị nhiều chuyện. Nhưng chị không thể bỏ mặc em ở đây được. Về thôi." - Dứt lời, Hương nắm tay Khuê kéo đi. Cơ thể như cọng bún thiu đã ngấm rượu khiến Khuê không đứng vững nữa. Cái kéo đi của Hương làm Khuê chưng hửng muốn ngã khụy. Cảm giác người đằng sau đã không còn tỉnh táo nữa, Hương nắm cổ tay Khuê kéo vào người mình. Tay còn lại vịn vai đỡ bước đi cho cô. Cả người Khuê bây giờ đang được nép trong thân thể ấm áp đó, cái thân thể của con người đáng gét ấy, con người mà bây giờ cô đang muốn bầm ra đây. Mà cũng hết phản kháng nổi, Cái kéo tay của chị ta thật mạnh mẽ và quyết liệt. Nép vào người chị ta thoáng làm mình yếu đuối hẳn đi.Chẳng muốn đẩy ra hay vùng vẫy nữa, cứ muốn tiếp tuc được ở trong cái hơi thở ấm áp này. Cảm giác cô đơn, lạc lỏng, mệt mỏi bỗng tan biên hết. Thật diệu kỳ, hơi ấm lấp đầy nổi trống vắng cô lúc này, hết sức an toàn và bình yên.
Hiện hữu trên tâm trí cô bây giờ là gương mặt đó, đang kề cận cô. Bàn tay mềm mại đang bên vai đỡ từng bước đi. Chị ta biến thái nhưng sao lúc này dịu dàng như vậy chứ? Tại sao cảm giác được ân cần lại bình yên, an toàn đến vậy. Một vài giọt mồ hôi đang đổ xuống trên gương mặt trái xoan đó. Không suy nghĩ nhiều, Khuê chợt đưa tay lên lau những giọt mồ hôi đang chảy lăn tăn kia. Bơi những giọt mồ hôi đó là đang vì cô mà, là vì cô mà chảy như vậy. Nhưng tại sao chị ta lại tốt với mình như vậy? Ngay cả khi mình luôn cố giữ khoảng cách với chị ta? Ngay cả khi mình cọc cằn và đối xử tệ với chị. Hết thảy, Người vần luôn tốt với tôi. Có lẽ, tâm tình tôi đã tổn thương chị rất nhiều, dù sao thì . . ."Cảm ơn chị. Con người biến thái của tôi."
Với tay lau cho Hương những giọt mồ hôi rồi ngủ thiếp đi. Từ những bước đi khó nhằn khi nãy của Khuê nay lại trở nên mất cảm giác. Đôi vai kia trở nên nặng nề hơn. Đúng vậy, khi nay đỡ Khuê cô nàng con đi chập chững nhưng bây giờ thì đã ngủ rồi. Lúng ta lúng túng không biết làm sao thì suy nghĩ rằng có nên ẩm Khuê lên không? Khuê cũng không nặng lắm bởi hoa hậu mà luôn phải giữ dáng cho mình. Thân hình ấy còn mảnh khảnh như vậy, đương nhiên là có thể ẩm rồi. Nghĩ là làm liền, một tay nâng lưng Khuê, tay còn lại đỡ 2 chân nàng lên. Vậy đó, cuối cùng cũng có thể bế cô nàng trên tay. Ái chà, mà thân hình nhìn ốm yếu vậy sao cũng nặng thế ta? À mà hay là do mình cũng yếu nên thấy vậy thôi chứ chẳng phải em ấy nặng đâu. Hì.
Đỡ Khuê lên xe mình, gửi chiếc xe của Khuê lại bãi. Thật là, cái con người này luôn thích làm người ta lo lắng mà. Vốn dĩ giờ này cô đang vui vẻ bên bàn tiệc với team của mình vì phần thắng hôm nay. Hương cảm thấy hài lòng về phần thể hiện của mọi thành viên nên đã mời cả nhóm đi nhậu 1 trận linh đình mà ở đây cô được cấp khách VIP. Đang loay hoay mời rượu cụng ly thì chợt thấy hình bóng ai thật quen thuộc. Quen thuộc đến nổi, dù ánh sáng có lòe loẹt, mờ ảo hoặc dòng nguoi đông đúc đi nữa cô cũng có thể dễ dàng nhận ra. Phải rồi, là Lan Khuê. Em giờ này tại sao lại ở đây cơ chứ? Không phải em nói em không sao mà?
"Alo. Thiên An hả? Lát chị coi đưa mọi người về dùm em nha. Em có chuyện gấp phải về trước. Tiền rượu em đã trả rồi. Chỉ cần lát chị đưa mọi người về an toàn dùm em nhé!"-Hương gọi cho An để nhờ giúp đỡ.
"Rồi, vậy là xong. Chúng ta cùng về nào". Vừa nói Hương vừa nhìn qua Khuê. Tóc nàng có một vài cọng rơi thưa trước mặt, che mất nửa khuôn mặt xinh đẹp. Đưa tay vén những cọng tóc nhỏ qua một bên tai. Hương nhướn người, gắn seatbell cho Khuê. Gần cạnh mặt Khuê mới cảm nhận được, những lúc vậy cô thật dễ thương. Như con mèo nhỏ vậy, ngủ thật ngoan. Khi nãy dù trong tình huống khẩn trương nhưng Hương vẫn cảm nhận được những ngon tay thanh mảnh kia đã lau đi mồ hôi cho cô. Hành động nhỏ nhặt đó sao lại làm cô sao xuyến đến thế? Nghĩ tới thì lồng ngực lại đập liên hồi. Riết rồi cả bản thân mình còn chẳng thể hiểu đưoc mà.
"Em thật đẹp. Có lẽ bạn trai của em yêu em nhiều lắm nhỉ? Thật đáng ganh tị. Nếu chị là 1 người đàn ông và được chiếm hữu em thì chị sẽ luôn trân trọng em đấy mèo con à? Nhưng thật tiếc, chị chỉ được xem em là "em gái" thôi. Hì. Bởi vì chúng ta đều là phụ nữ cả mà. Chị thật gen tị đấy nhá. Sau này nếu có cơ hội hãy cho chị diện kiến người đã chiếm ngự trái tim em. Chị mong là anh ta sẽ là một người đàn ông biết yêu thương và chiều chuộng." Nghĩ ngời rồi cũng thầm cười, Hoa hậu thân thiện như mình mà cũng có thể ganh tị vậy hả? Haha. Mình cũng thật là, phong thái thượng lưu soái ca đâu rồi nhỉ? Nên xóa hết những tư tưởng đó đi nào. Trở lại Hương đường đường chính chính phong độ nào.
Hương nhấn ga. Chiếc xe lăn bánh đi ra khỏi bãi giữ xe của bar và bắt đầu tiến hướng về nhà chung của The Face. Tới nơi, Hương xoay qua xoay lại xem có ai xung quanh không? Rồi nhẹ nhàng ẩm cô mèo bé bỏng từ trong xe bước ra. Có vẻ lần này đã có kinh nghiệm hơn nên ẩm Khuê đã dễ dàng và nhẹ hơn nhiều. Đi rón rén vào phòng mình để không ai thức giấc. Mở khóa bước vào trong rồi đóng chặt lại để không ai có thể nhìn thấy Khuê trong bộ dạng này được. Hãy thử tưởng tượng, sáng sớm mới thức dậy mà được chào đón bằng những cặp mắt hoài nghi và những câu tra hỏi cô tại sao lại ẩm Khuê, và Khue tại sao lại trở nên như vậy? Chắc có lẽ sẽ trở thành tin giật gân cho cánh nhà báo là mình hành hạ Khuê theo cách biến thái đây mà. Hừ.
Đỡ Khuê lên giường. Đặt cả lưng và chân nàng lên giường một cách êm ái nhất. Nhẹ nhàng rút tay ở chân ra rồi kéo cái mền đắp từ từ cho Khuê. Cánh tay ở lưng thì vẫn đang bị Khuê nằm lên. Tay kia vừa rút ra được từ chân thì nay lại hỗ trợ cho tay còn lại, bế nhẹ vai Khuê lên để cho tay kia cũng có thể thoát ra. . . Nhờ sự thoăn thoắt của tay mà cũng có thể nhẹ nhàng rút ra được mà không gây tỉnh giấc nàng mèo bé bỏng. Hương thở phù nhẹ nhõm.
Kê gối lại ngay ngắn cho Khuê, bất thình lình. Một vòng tay ghì thật chặt cổ của Hương, lực tay không hề nhỏ. Ghì thật chặt Hương lao xuống. Khuê- Là khuê đang ghì cổ cô xuống? Khuê đang muốn làm gì vậy?
Chưa kịp nghĩ suy thì. . .
Môi chạm môi- má kề má
Khuê và Hương đang hôn nhau, cái ghi tay vào cổ đó đang được siết thật chặt. Là Khuê đang trong mơ hay là cố tình đây. Cảm xúc thật mãnh liệt mà, nụ hôn này cuối cùng cũng đến. Hương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là đối diện với mình là gương mặt xinh đẹp đó. Dưới lớp môi của mình là môi của người đó.
Thật mềm mại và ngọt ngào.
Hương thơm thật quyến rũ. Thật đầy đặn và căng mọng.
Mọi thứ ngay giờ phút này như đang ngừng đọng. Lồng ngực trái Hương đang đập liên tục, không có dấu hiệu giảm xuống. Nó đa không còn trong tầm kiểm soát của Hương nữa rồi.
"Thình thịch. . . Thình thịchhhhh. . . Thình thịchh."
Chợt, đang say đắm trong đê mê, Hương bừng tỉnh khi môi Khuê mấp máy nói :
"Đừng đi. . . Đừng bỏ em lại đây. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro