Chap 4
Lan Khuê mở mắt, cảnh vật xung quanh quá khác lạ. Nàng vội ngồi dậy nhưng không thể, không còn chút sức lực nào để gượng dậy nổi.
-Trần tiểu thư, cô tỉnh rồi!
Một người hầu gái đem thức ăn đến. Lan Khuê vội hỏi:
-Đây là đâu vậy?
-À vâng, cô đang ở biệt thự Phạm gia!
Lan Khuê ngạc nhiên "Sao mình lại ở đây?"Tối hôm qua nàng nhớ là mình đã gặp Phạm Hương, rồi hình như cơn chóng mặt khiến nàng ngã xuống đường, chẳng lẽ...
-Là tôi đã đưa em về đây!
Giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên khiến nàng giật mình. Phạm Hương đã vào phòng từ lúc nào, cô xua tay ra hiệu cho người hầu gái ra ngoài. Nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, cô nhìn nàng cười mỉm, nụ cười nàng ghét hơn bất cứ thứ gì trên đời:
-Tôi đến là muốn nhắc em hôm qua đã nói gì!
Lan Khuê thở dài, nàng lấy hết sức lực còn lại gần như hét lên:
-Tôi biết mình đã nói gì, tôi không muốn nhắc lại nữa. Chị ra ngoài được chưa, tôi không muốn thấy gương mặt bẩn thỉu đó của chị nữa.
Lan Khuê vội đẩy cô ra khỏi chiếc giường nàng đang nằm, Phạm Hương có thể cảm thấy cánh tay mềm nhũn của nàng. Cô khẽ nhíu mày rồi đứng dậy:
-Hãy nghỉ ngơi cho lại sức đã, ngày mai đến bệnh viện cùng tôi.
-Để làm gì?
-Định ngày phẫu thuật cho bố vợ tương lai của tôi chứ nhỉ?
Lan Khuê im lặng "vậy là chị ta không hề lừa mình". Nàng cầm bát cháo lên một cách khó khăn. Cứ mỗi muỗng cháo tưởng như ngọt dịu đó lại trở nên đắng chát trong cổ họng nàng. Nàng khóc, vậy là cuối cùng cha nàng cũng được cứu nhưng sao tâm trạng nàng lại nặng nề đến vậy.
Lan Khuê vẫn ở lại nhà họ Phạm. Hiện tại bây giờ nàng cũng không biết mình còn có thể đi về đâu. Người mệt lả, nàng thiếp đi đến tận chiều tối. Trong cơn mê man, Lan Khuê chợt thấy có bóng người lại gần, dáng người đàn ông quen thuộc mà cô đã chờ đợi suốt bấy lâu. Cô vội nắm lấy tay người đó "Đừng đi, Gia Phong , em biết anh sẽ về mà. Hãy đưa em rời khỏi đây, ở đây quá đáng sợ. Em sắp kiệt sức rồi."
Phạm Hương thản nhiên, cô biết đến cái tên Gia Phong đó, cũng chính vì vậy cô mới muốn dùng cách này để trả thù. Gỡ tay nàng ra, không chút cảm xúc, cô cúi xuống gần tai nàng, khẽ nói:"Chỉ sợ thôi vẫn chưa đủ đâu, tôi muốn cô đau đến mức phải nghĩ đến cái chết!"
Đằng sau bóng cô rời khỏi, căn phòng chỉ còn lại một màu đen u tối. "Nếu tôi phải xuống địa ngục, tôi nhất định kéo em đi cùng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro