Chương 2: Dưới bóng cây đa chết
Trần Thiên đứng giữa cánh đồng khô cằn của Hắc Thủy Thôn, hơi thở vẫn còn nặng nhọc sau trận chiến với Hắc Sa Yêu. Máu đen của con yêu thú bám dính trên tay anh, khô lại thành từng mảng loang lổ, tanh hôi đến mức khiến dạ dày anh quặn lên. Con dao rỉ sét trong tay anh giờ đã cùn đi, lưỡi dao loang lổ vết xước từ cú đâm chí mạng vào mắt Hắc Sa Yêu. Trước mặt anh, xác của con yêu thú nằm co quắp trên mặt đất nứt nẻ, thân hình dài hai mét giờ trông như một khúc gỗ đen sì bị gió cát bào mòn qua năm tháng. Đôi mắt đỏ rực từng phát sáng giờ đã tắt ngấm, để lại hai hốc trống rỗng rỉ máu đen kịt.Dân làng Hắc Thủy Thôn đứng cách anh vài chục bước, ánh mắt dao động giữa kinh ngạc và kính nể. Một bà lão gầy gò, tóc bạc phơ rối bù như tổ chim, quỳ gần đó, đôi tay run rẩy chắp lại, thì thầm: "Ân nhân... cậu thật sự là cứu tinh từ trên trời rơi xuống..." Bên cạnh bà là một đứa trẻ chừng năm tuổi, đôi mắt trũng sâu vì đói, da bọc xương như sắp tan vào đất khô, nhưng ánh mắt nó nhìn Trần Thiên lại sáng rực, như nhìn thấy một vị thần sống.Người đàn ông trung niên từng đưa dao cho anh - người mà sau này anh biết tên là Trương Lão Tam - bước tới, đôi chân khẳng khiu run run dưới lớp áo rách. Khuôn mặt ông khắc khổ, đầy nếp nhăn như những vết nứt trên đất, nhưng giọng nói lại tràn ngập cảm xúc: "Cậu... cậu giết được Hắc Sa Yêu thật sao? Nó đã hành chúng tôi ba năm nay, mỗi lần hiến tế là một mạng người, vậy mà mưa chỉ rơi vài giọt... Cậu là ai mà dám làm chuyện này?"Trần Thiên lau máu trên mặt bằng tay áo rách, mỉm cười nhạt: "Ta là Trần Thiên. Không phải thần, không phải tiên, chỉ là người không chịu nổi cảnh các người bị yêu ma đùa bỡn." Anh quay sang hệ thống trong đầu: "Kiểm tra trạng thái."[Ký chủ: Trần Thiên. Thân thể: Thiếu niên 15 tuổi, suy dinh dưỡng. Cảnh giới: Không có. Hương Hỏa: 50. Công Đức: 50. Nhiệm vụ: Cứu Hắc Thủy Thôn khỏi hạn hán (chưa hoàn thành). Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể 5 đơn vị (50% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).]Anh cảm nhận rõ sức mạnh từ 50 điểm Hương Hỏa chảy qua cơ thể, như một dòng suối ấm áp len lỏi vào từng thớ thịt, xoa dịu cơn đau nhức và cái đói cồn cào. Nhưng anh biết, giết Hắc Sa Yêu mới chỉ là bước đầu. Hệ thống đã cảnh báo: hạn hán vẫn chưa chấm dứt, và có kẻ đứng sau con yêu thú này. Anh cần tìm nước, củng cố niềm tin của dân làng, và chuẩn bị cho những mối nguy lớn hơn.Trần Thiên quay lại đám đông, giọng vang lên mạnh mẽ: "Hắc Sa Yêu đã chết, nhưng nước chưa về. Ta cần các người giúp ta. Có ai biết chỗ nào có thể tìm được nước không?" Đám đông xôn xao, ánh mắt họ dần sáng lên khi nghe anh nói. Một cậu bé gầy gò, tóc cháy xém vì nắng, bước ra từ đám đông. Cậu mặc một chiếc áo vải rách chỉ còn nửa thân, đôi chân trần đầy vết chai, nhưng giọng nói lại trong trẻo: "Thưa ân nhân, phía đông thôn có cái giếng cũ dưới cây đa, nhưng nó cạn từ lâu rồi..."Trần Thiên gật đầu, nhìn cậu bé: "Tên ngươi là gì?"
"Dạ... Tiểu Hắc ạ." - Cậu bé ngập ngừng đáp, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy ngưỡng vọng.
"Tốt. Dẫn ta đến đó, Tiểu Hắc." - Trần Thiên nói, rồi quay sang Trương Lão Tam: "Ông lấy cuốc xẻng đi. Chúng ta sẽ đào nước lên."Trương Lão Tam gật đầu lia lịa, chạy về thôn, trong khi Tiểu Hắc dẫn đường. Dân làng đi theo sau, không đông, chỉ khoảng hai chục người còn đủ sức bước đi. Những người khác - người già, trẻ nhỏ - ngồi lại dưới bóng những căn nhà đất, ánh mắt dõi theo Trần Thiên như nhìn ngọn lửa hy vọng cuối cùng.Cái giếng cũ nằm dưới bóng một cây đa khô héo, cành cây khẳng khiu trơ trọi như bộ xương khô dựng đứng giữa trời. Miệng giếng được đắp bằng đá vụn, nhưng lớp đất quanh đó nứt nẻ sâu hoắm, như những vết thương rỉ máu của đại địa. Trần Thiên cúi xuống, nhìn vào bóng tối sâu thẳm bên trong, ném một hòn đá xuống. Tiếng "cạch" khô khốc vang lên, không một chút âm thanh của nước."Quả nhiên cạn rồi." - Anh lẩm bẩm, nhưng trong đầu đã có kế hoạch. Kiến thức từ Trái Đất mách bảo anh rằng nước ngầm có thể nằm sâu hơn, chỉ cần đào đúng cách. Anh đang định quay lại bảo Tiểu Hắc thì một tiếng rít ghê rợn vang lên từ bụi cây khô gần đó. Không phải tiếng gió, mà là tiếng gầm gừ trầm thấp, như tiếng cười khùng khục của một kẻ điên.Trần Thiên nắm chặt con dao rỉ sét, hét lên: "Cẩn thận!" Tiểu Hắc giật mình lùi lại, trong khi dân làng hoảng loạn kêu lên. Từ bụi cây, một sinh vật kinh dị chầm chậm bò ra. Nó cao chừng một mét, thân hình giống con chó nhưng gầy trơ xương, da xám xịt bong tróc như bị bệnh dịch. Đôi mắt nó không có tròng, chỉ là hai hốc trắng đục phát ra ánh sáng mờ mịt, miệng nứt đến mang tai, để lộ hàm răng sắc nhọn lởm chởm như lưỡi cưa. Trên lưng nó mọc những gai xương lồi lên, mỗi gai dài chừng một gang tay, rỉ chất nhầy xanh lục tanh hôi."Hệ thống, phân tích!" - Trần Thiên ra lệnh.[Xương Quỷ: Quỷ thú cấp thấp. Đặc điểm: Linh hồn thú chết oan hóa thành, thích hút tinh khí người sống, gai xương chứa độc tê liệt. Sức mạnh: Tương đương Luyện Da Cảnh sơ kỳ. Điểm yếu: Đầu dễ vỡ, sợ ánh sáng mạnh. Giết chết: Nhận 40 điểm Công Đức.]"Quỷ thú?" - Trần Thiên nhíu mày, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Không giống Hắc Sa Yêu với vẻ ngoài trơn tru, Xương Quỷ toát lên khí tức chết chóc và oán hận, như thể nó được sinh ra từ nỗi đau của cả vùng đất này. Anh hét lên với dân làng: "Lùi lại! Đừng để nó tới gần!"Xương Quỷ gầm lên, lao thẳng về phía anh, tốc độ nhanh hơn Hắc Sa Yêu một chút. Trần Thiên nghiêng người tránh cú vồ đầu tiên, cảm giác móng vuốt sắc nhọn của nó lướt qua vai, rạch một vết xước rỉ máu. Anh nghiến răng, dùng sức mạnh từ 50 điểm Hương Hỏa để bật người lên, đâm dao thẳng vào lưng nó. Lưỡi dao cắm vào gai xương, nhưng bị kẹt lại, không xuyên qua được lớp da cứng như thép."Khốn kiếp!" - Anh chửi thề, nhảy lùi lại khi Xương Quỷ quay đầu, há miệng phun một luồng khói trắng đục về phía anh. Anh lăn người né, khói trúng bụi cây khô gần đó, lập tức làm cành cây mục rữa thành tro bụi. "Độc mạnh thế này mà chỉ là cấp thấp?" - Anh lẩm bẩm, tim đập thình thịch.Dân làng hoảng loạn, nhưng Tiểu Hắc hét lên: "Ân nhân, cẩn thận!" Giọng cậu bé vang lên, như ngọn lửa nhỏ khơi dậy ý chí trong anh. Trần Thiên nhặt một hòn đá lớn gần đó, lao tới, giả vờ ném vào thân Xương Quỷ. Con quỷ thú giơ gai xương lên chắn, nhưng anh bất ngờ đổi hướng, ném đá thẳng vào đầu nó. Hòn đá trúng chính giữa hai hốc mắt, tiếng "rắc" vang lên giòn tan, đầu Xương Quỷ nứt ra như sứ vỡ, khói trắng thoát ra từ vết nứt rồi tan biến. Nó gục xuống, thân hình co giật vài cái trước khi hóa thành tro bụi.Trần Thiên thở hổn hển, tay chống đất, mồ hôi trộn máu chảy dài trên mặt. Hệ thống vang lên:[Đã tiêu diệt Xương Quỷ. Nhận được: 40 điểm Công Đức. Tổng Công Đức: 90.]
[Hương Hỏa +40. Sự sùng kính từ 20 người chứng kiến tăng lên. Tổng Hương Hỏa: 90. Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng thêm 4 đơn vị, tổng cộng 9 đơn vị (90% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).]Anh quay lại, thấy dân làng quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy kính sợ. Trương Lão Tam run run nói: "Ân nhân... cậu không phải người thường... cậu là thần linh giáng thế sao?" Tiểu Hắc ôm chân bà lão, thì thầm: "Cháu tin anh ấy sẽ cứu chúng ta..."Trần Thiên cười nhạt, đứng dậy: "Thần linh thì chưa, nhưng ta sẽ không để các người chết đói." Anh nhìn về cái giếng, trong đầu đã có kế hoạch tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro