Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Khởi đầu tại Hắc Thủy Thôn

Trần Thiên tỉnh dậy trong một cơn đau đầu dữ dội, như thể ai đó vừa dùng búa tạ đập thẳng vào thái dương anh. Mùi đất khô khốc xộc vào mũi, hòa lẫn với chút tanh tưởi của mồ hôi và cái gì đó giống như xác thối rữa. Anh hé mắt, cố thích nghi với ánh sáng yếu ớt xuyên qua mái tranh thủng lỗ chỗ phía trên. Xung quanh là bốn bức tường đất nứt nẻ, một chiếc chõng tre ọp ẹp kêu cót két dưới sức nặng của cơ thể anh. Anh giơ tay lên xem, nhưng thứ hiện ra không phải đôi tay rám nắng của một gã đàn ông 28 tuổi từng chen chúc trên đường Sài Gòn. Thay vào đó là đôi tay gầy guộc, xanh xao, xương xẩu nổi rõ dưới lớp da mỏng manh như giấy."Chuyện quái gì thế này?" - Anh lẩm bẩm, giọng khàn khàn vang lên trong cổ họng khô cháy. Ký ức cuối cùng của anh là tiếng còi xe inh ỏi, cái nóng hầm hập của buổi trưa Sài Gòn, và rồi một khoảng tối đen kịt. Anh đã chết? Hay đây là mơ? Nhưng cảm giác đau nhức khắp người, cái đói cồn cào trong dạ dày, và tiếng khóc yếu ớt từ đâu đó bên ngoài đều quá thật, như lưỡi dao sắc lạnh cứa vào từng giác quan.Trước khi anh kịp suy nghĩ thêm, một giọng nói lạnh lẽo, không chút cảm xúc vang lên trong đầu:
[Hương Hỏa Thần Đạo kích hoạt.
Ký chủ: Trần Thiên.
Nhiệm vụ đầu tiên: Cứu Hắc Thủy Thôn khỏi hạn hán.
Phần thưởng: Công pháp Luyện Da Cảnh sơ cấp, 100 điểm Hương Hỏa ban đầu.]
Trần Thiên giật mình, suýt bật dậy khỏi chõng tre. "Hương Hỏa Thần Đạo?" - Anh thì thầm, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Anh từng đọc tiểu thuyết huyền huyễn, biết đến khái niệm xuyên không và hệ thống, nhưng cụm từ "Hương Hỏa" gợi lên hình ảnh những vị thần cổ xưa, sống nhờ sự sùng kính của chúng sinh. Anh hít sâu, cố trấn tĩnh, rồi ra lệnh: "Hệ thống, giải thích chi tiết về Hương Hỏa Thần Đạo."*[Hương Hỏa Thần Đạo: Hệ thống tối thượng dựa trên sức mạnh Thần Đạo. Nguồn lực chính: Hương Hỏa - năng lượng sinh ra từ sự sùng kính, ngưỡng vọng, hoặc kính sợ của bất kỳ sinh vật nào (người, yêu, ma, quỷ, thậm chí thiên nhiên có linh tính). Công dụng:Cường hóa bản thân: Hương Hỏa có thể trực tiếp tăng sức mạnh thể chất, tinh thần, và linh hồn của ký chủ (tỷ lệ: 10 điểm Hương Hỏa = 1 đơn vị sức mạnh cơ bản, tương đương sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).
Hóa Thần Lực: Khi tích lũy đủ, Hương Hỏa có thể chuyển hóa thành Thần Lực, cho phép thi triển thần thông (ví dụ: hô phong hoán vũ, chữa lành vết thương, thao túng tâm trí).Tạo thần tích: Dùng Hương Hỏa để thực hiện kỳ tích (như ban mưa, phá núi), từ đó khuếch đại niềm tin, thu thập Hương Hỏa nhiều hơn.
Lưu ý:
Hương Hỏa tỷ lệ thuận với mức độ sùng kính. Một người tin tưởng sơ bộ cho 1-5 điểm, một kẻ sùng kính tuyệt đối có thể cho hàng trăm điểm.]*Trần Thiên trợn mắt, cảm giác máu nóng dâng lên trong người. Đây không chỉ là một hệ thống hỗ trợ, mà là con đường để anh trở thành thần linh thực thụ! Anh kiểm tra trạng thái:
[Ký chủ: Trần Thiên. Thân thể: Thiếu niên 15 tuổi, suy dinh dưỡng. Cảnh giới: Không có. Hương Hỏa: 0. Công Đức: 0. Nhiệm vụ: Cứu Hắc Thủy Thôn khỏi hạn hán.]"Hắc Thủy Thôn..." - Anh lẩm bẩm, đứng dậy bước ra khỏi căn nhà đất tồi tàn. Bên ngoài là một khung cảnh thê lương: đất đai nứt nẻ như da rùa, cây lúa khô héo vàng úa trải dài đến chân trời, không một giọt nước trong tầm mắt. Xa xa, vài bóng người gầy trơ xương lê bước, trên tay ôm những đứa trẻ xanh xao, mắt trũng sâu vì đói. Một bà lão quỳ trước tượng đất méo mó, đôi tay run rẩy chắp lại, miệng lầm bẩm: "Hắc Sa Yêu đại nhân, xin ban mưa cho chúng con... xin người thương xót...""Hắc Sa Yêu?" - Trần Thiên nhíu mày, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Anh bước tới gần bà lão, hỏi: "Hắc Sa Yêu là gì?" Bà lão ngẩng lên, đôi mắt mờ đục nhìn anh như nhìn một kẻ lạ mặt. "Cậu không biết sao? Nó là thần linh của vùng này... chúng tôi hiến tế máu người để cầu mưa, nhưng năm nay, nó đòi hỏi quá nhiều mà mưa vẫn không đủ..."Trần Thiên nắm chặt tay, cơn giận dâng lên. "Thần linh cái gì mà bắt người ta hiến tế? Nó là yêu ma thì có!" Anh quay lại nhìn cánh đồng, đúng lúc một cơn gió nóng thổi qua, mang theo tiếng rít kỳ lạ từ phía xa. Đám đông bắt đầu xôn xao, vài người hét lên: "Nó đến rồi! Hắc Sa Yêu lại đến đòi hiến tế!"Anh nheo mắt, thấy từ xa một đám cát bụi xoáy lên như cơn lốc nhỏ, bên trong xuất hiện một sinh vật kỳ dị: thân dài như rắn, da đen bóng loáng, đôi mắt đỏ rực phát sáng trong làn cát. Nó không lớn, chỉ khoảng hai mét, nhưng khí tức tỏa ra khiến lòng anh bất an. Dân làng run rẩy quỳ xuống, một người đàn ông trung niên gầy gò bước ra, tay cầm con dao rỉ sét, giọng lạc đi: "Chúng ta không còn cách nào khác... phải hiến tế, nếu không cả thôn sẽ chết khô!"Trần Thiên bước lên, chặn trước người đàn ông. "Dừng lại! Hiến tế cái gì? Nó chỉ là con yêu thú, không phải thần!" Anh quay sang hệ thống: "Phân tích Hắc Sa Yêu."[Hắc Sa Yêu: Yêu thú cấp thấp. Đặc điểm: Thao túng cát bụi, thích máu tươi. Sức mạnh: Tương đương Luyện Da Cảnh sơ kỳ. Điểm yếu: Đầu và mắt. Giết chết: Nhận 50 điểm Công Đức.]"Công Đức?" - Trần Thiên nhíu mày, hỏi thêm: "Công Đức là gì?"[Công Đức: Nguồn lực phụ, tích lũy từ việc tiêu diệt yêu ma quỷ quái hoặc cứu vớt chúng sinh. Công dụng: Đổi vật phẩm (đan dược, pháp bảo), nâng cấp võ kỹ, hoặc cường hóa cơ thể. Tỷ lệ: 1 yêu thú cấp thấp = 30-50 điểm Công Đức.]Trần Thiên gật đầu, trong đầu đã có kế hoạch. Anh không có sức mạnh, nhưng anh có trí tuệ từ Trái Đất và hệ thống Hương Hỏa. Anh hét lớn với đám đông: "Nghe đây! Hắc Sa Yêu không phải thần, nó là yêu thú lừa các người để hút máu! Nếu các người tin ta, ta sẽ giết nó, mang nước về cho thôn! Ai tin ta, đứng lên!"Dân làng ngơ ngác, nhưng ánh mắt tuyệt vọng của họ lóe lên chút hy vọng. Bà lão quỳ gần đó thì thầm: "Cậu... cậu nói thật sao?" Trần Thiên gật mạnh: "Thật! Chỉ cần các người sùng kính ta, ta sẽ chứng minh!"[Hương Hỏa +20. Sự ngưỡng vọng sơ bộ từ 10 người. Tổng Hương Hỏa: 20. Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng 2 đơn vị, tương đương 20% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh.]Trần Thiên cảm nhận rõ luồng sức mạnh ấm áp tràn vào cơ thể, như dòng suối mát chảy qua từng thớ thịt. Đôi tay gầy guộc của anh không còn run rẩy, chân vững chãi hơn trên mặt đất khô nứt. Anh nhếch môi, quay sang Hắc Sa Yêu, hét lớn: "Đến đây, con rắn cát chết tiệt!"Hắc Sa Yêu rít lên, lao tới với tốc độ nhanh như gió. Trần Thiên nghiêng người tránh cú quất đuôi đầu tiên, cảm giác cát bụi quất vào mặt đau rát. Anh nhặt cây gậy gỗ gần đó, lao tới, dùng chút sức mạnh từ Hương Hỏa để đâm mạnh vào thân nó. Gậy gãy đôi, nhưng anh không dừng lại, hét lên với người đàn ông trung niên: "Đưa dao đây!"Người đàn ông ném con dao rỉ sét, Trần Thiên bắt lấy, lao thẳng vào Hắc Sa Yêu lần nữa. Nó phun cát đen về phía anh, nhưng anh nghiêng đầu né, đâm dao vào mắt trái của nó. Máu đen phun ra, Hắc Sa Yêu giãy giụa, cuốn cát thành cơn lốc hất anh văng ra. Anh lăn mấy vòng, đứng dậy, lao tới đâm nốt mắt còn lại. Con yêu thú rít lên thảm thiết rồi nằm im.[Đã tiêu diệt Hắc Sa Yêu. Nhận được: 50 điểm Công Đức. Hương Hỏa +30. Sự sùng kính từ 15 người tăng lên. Tổng Hương Hỏa: 50. Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng thêm 3 đơn vị, tổng cộng 5 đơn vị.]Trần Thiên thở hổn hển, nhìn dân làng quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy kính nể. Anh mỉm cười: "Giờ thì tin ta chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro