
9
Chung Thần Lạc cõng đồng đội ra bên ngoài, gương mặt từ lâu đã đẫm nước mắt. Nhân viên cứu hộ gần đó nhanh chóng đỡ Chí Thành xuống cáng cứu thương rồi đưa lên xe. Tiếng còi lại vang lên ing ỏi, nó xiết lấy trái tim của những đồng chí chứng kiến sự hy sinh của đồng đội rồi rút cạn kiệt năng lượng của họ. Trên xe là một chàng trai trẻ vĩnh viễn chẳng thể quay lại, trong biển lửa là hai người chỉ huy không biết sống chết thế nào. Một vụ cháy bắt nguồn từ chập điện giống như bao vụ cháy mà họ từng tham gia lại có thể nhẫn tâm đến thế. Chiến tranh đã lùi xa mấy chục năm, đất nước không còn bom đạn, nhưng vẫn có những người lính mãi mãi chẳng thể trở về. Người ta thường nói chuyến xe nhất định không được bỏ lỡ đó là chuyến xe cuối cùng trở về nhà. Về nhà ăn cơm cà muối với canh cua thêm miếng đậu luộc, về ngắm bình minh lên ở đằng đông của dãy núi phía xa, về nhà có mẹ và có cha mỗi ngày đều nhìn ra cổng ngóng con. Nhưng lại chẳng hề lường trước đến việc phải trở về như thế này.
Đồng đội nhảy từ trên xe xuống chạy đến đưa cho Thần Lạc điện thoại của Chí Thành, chữ mẹ đặt bên cạnh hình trái tim khiến cậu xót xa vô cùng. Mẹ gọi điện có lẽ để hỏi đã nhận được thức ăn mẹ gửi chưa, ruốc mẹ làm ăn có ngon không, dạo này có ổn không cuối cùng là bao giờ về nhà. Thần Lạc đã quen với những câu hỏi ấy, thậm chí còn quen thân với bố mẹ của Chí Thành. Điện thoại không kêu nữa quay lại màn hình khoá với năm cuộc gọi nhỡ từ mẹ. Sau đó lại đổ chuông, là của bố. Chung Thần Lạc giờ mới đủ can đảm để bắt máy, đầu dây bên kia là giọng của bố Chí Thành, " mẹ thằng Thành ơi ra đây nó nghe máy rồi đây này, coi tui giỏi chưa ". Ngay lập tức là giọng của mẹ Chí Thành có đôi chút giận dỗi.
" Thằng oắt này làm gì mà mẹ gọi chiều giờ chẳng được thế. Cứ bố gọi mới nghe, mày rể mẹ à "
" Con chào cô " - Chung Thần Lạc dừng lại, hít thật sâu ngăn bản thân không được xúc động quá - " Là Lạc đây ạ "
" Ôi em Lạc đấy hả, lâu lắm mới nghe giọng con. Chí Thành đi đâu mà cô gọi mãi chẳng nghe. "
" Cậu ấy đi làm nhiệm vụ rồi cô ạ "
Hai từ nhiệm vụ khiến Chung Thần Lạc cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ. Đó là công việc thường ngày nhưng sao hôm nay nó lại đáng ghét đến như thế.
" Thế à, chiều giờ cô cứ thấy nóng ruột quá định gọi hỏi xem thế nào. Cuối tháng này được nghỉ phép đúng không con, hai đứa về nhà ăn cơm với cô chú nhé. Cô với chú cũng già cả rồi, ở nhà quanh quẩn có dám đi đâu xa đâu, sợ Chí Thành nó về mà không có ai ở nhà. Về được không con? "
" Con thì có nhưng Chí Thành không về được cô ạ "
" Sao thế hả con? Lại bận gì à? "
" Vâng, cậu ấy không về được "
" Thôi kệ nó con về cũng được, cô chú mới ngâm được bình nước sấu ngọt lắm "
" Chí Thành không về nữa cô ạ "
Chung Thần Lạc không kiềm chế được, mất hoàn toàn sức lực, dựa người vào thùng xe, tay run cầm cập. Cậu chưa bao giờ phải báo tử cho bất kì ai cả, không ngờ một ngày nào đó lại phải đảm nhận trách nhiệm này. Giọng nói của mẹ Chí Thành vẫn cứ vang đều đều bên tai, mỗi câu mỗi chữ đều hình thành một vết xước dài. Cả bố và mẹ Chí Thành có duy nhất một mụn con, nghe bảo họ phải đi cầu tự khắp nơi mới được. Con là do trời cho nay trời đòi lại. Chí Thành quay về nơi trước đây mình thuộc về, đến không lời thăm hỏi đi không lời tạm biệt.
" Cô mới may cho Chí Thành bộ áo dài, định lần này về mặc thử nhưng chắc phải đợi tới Tết rồi. "
" Thành không về nữa, Tết cũng không về "
" Bận lắm hả con? "
" Không "
" Vậy sao không về? "
Vậy sao không về? Câu nói cứ lặp đi lặp lại trong tâm thức của Thần Lạc, tại sao Chí Thành không trở về nữa? Hay là hờn dỗi bố mẹ gì đó nên ở lì trong khu tập trung? Nhà có mỗi thằng con Tết nhất không về thì còn gì vui nữa, năm ngoái một tay Chí Thành chuẩn bị Tết bố mẹ chẳng cần động vào bất cứ thứ gì, ngoại trừ gói bánh chưng hơi ẩu thì gì cũng giỏi. Năm nay về còn xem bố mẹ gói bánh nữa chứ, nó bảo thích lắm còn gì?
Chung Thần Lạc nhìn theo hướng chiếc xe cứu thương vừa rời đi vẫn còn để lại vết bánh xe trên nền đất, đầu ong hết cả lên.
" Cô ơi, Thành không về nữa không phải vì nó bận, cũng không giận cô chú gì đâu ạ. "
" Mà là Thành hy sinh rồi. "
" Mới vừa nãy. "
Ba câu ngắn gọn nhưng Chung Thần Lạc phải dùng hết can đảm trong cuộc đời của mình để nói ra. Cứ nghĩ sau này sẽ dùng vào việc tỏ tình với Chí Thành nhưng chẳng ai ngờ lại phải dùng để báo tử.
" Chí Thành mà, Phạm Chí Thành bên đội cứu hoả của Hoàng Nhân Tuấn mà con. "
Giọng nói của mẹ Chí Thành trở nên hấp tấp, người mẹ ấy dựng cho mình niềm tin mong manh rằng đó không phải con mình. Trong đội nhiều Thành lắm làm sao có thể là thằng nhóc nhà mình được. Mới sáng ra còn gửi đồ ăn từ quê lên cho nó, chắc ruốc mẹ làm ngon nên trốn đi ăn chứ gì. Thằng con trai mẹ thì còn lạ gì nữa.
" Đồng chí Phạm Chí Thành, trung đội A đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ hiện đã được chuyển tới bệnh viện thành phố. Thi hài của đồng chí sẽ được đưa về quê nhà an táng. Xin chia buồn sâu sắc cùng gia đình đồng chí. "
Có lẽ vì sự hy sinh trong nghề là bình thường nên dù chưa đọc tin báo tử bao giờ nhưng Chung Thần Lạc lại thuộc làu làu như có người viết trước mặt. Cả người cậu trở nên nặng nề như có tảng đá đè lên, hơi thở cũng khó khăn hơn rất nhiều.
Đầu dây bên kia im lặng, Thần Lạc từng nghe nói khi đối diện với một tin buồn nào đó phản ứng đầu tiên của con người là nín lặng, cơ miệng co thắt rồi nước mắt mới trào ra. Sau đó sẽ là những tiếng nức nở, gào khóc đến tận tâm can. Mẹ Chí Thành gào lên trong vô vọng, " con ơi là con, con ở đâu về nhà với mẹ thôi con ơi, nhà có không về sao lại lang thang đồng không mông quạnh thế hả con? ". Con của mẹ sợ nóng mỗi lần mất điện đều chịu không nổi vậy mà lại chịu đựng cái nóng của lửa thiêu. Tiếng khóc ấy cả đời này Chung Thần Lạc chẳng thể quên được. Còn gì đau đớn bằng việc người mẹ mất con. Còn gì khổ sở hơn như thế nữa. Nhà mẹ mở cổng chỉ đợi con về mà giờ đây chẳng còn ngóng vọng ai được nữa. Ước gì Chí Thành còn bé, sáng đạp xe đi học trưa lại về ăn cơm cùng bố mẹ, chiều chiều lại quét sân quét nhà ngóng bố mẹ đi làm về. Giọ xe của bố lúc nào cũng có đồ chơi, túi xách của mẹ thì có vài viên kẹo ngọt. Rồi tối đến cả nhà cùng nhau ăn cơm, xem thời sự chiếu lúc bảy giờ, xong xuôi thì bố con dắt nhau đi chơi quanh xóm. Bố ngồi nói chuyện với người lớn, con thì chơi đùa với lũ trẻ. Tới giờ ngủ mẹ sẽ gọi cả hai về. Ước gì có thể quay ngược thời gian để ngắm Chí Thành lớn lên một lần nữa.
" Thành nó không về nữa hả con? "
Bố Chí Thành cầm điện thoại, giọng run run, ông cũng đang khóc. Ai bảo bố không biết khóc cơ chứ? Chỉ là bố chẳng giỏi bộc lộ cảm xúc, chỉ là bên cạnh bố còn mẹ nữa. Nếu cả hai cùng suy sụp thì làm sao được đây. Mẹ Chí Thành giờ còn mỗi ông bên cạnh. Con trai không trở về nữa, giống bao nhiêu lần nó quay lại khu tập trung nhưng sao lần này căn nhà lại hiu quạnh đến thế. Trước đây Chí Thành hay nài nỉ bố dạy chơi cờ tướng nhưng bộ cờ ở nhà thiếu mất mấy con định lần này về mua bộ khác hai bố con cùng chơi. Ấy vậy mà...
" Con xin chia buồn với hai bác "
" Con bảo Thành về sớm nhé con, bác đợi cổng. "
Dạo này công việc nhà bận rộn, bố mẹ chưa kịp lên thăm con, cũng ít khi gọi điện hỏi con đang làm gì. Lơ là với người thân mình một chút thôi quay lại đã không còn kịp nữa rồi. Bố mẹ bận một chút thôi, con đợi bố mẹ vài hôm, bố mẹ đợi con mấy năm trời mà con chẳng đợi bố mẹ. Không về thì cũng bảo con không về, có ai mắng mỏ đâu mà lại chọn rời đi trước thế này.
Chung Thần Lạc bật khóc, vì thương người mẹ đau khổ, vì xót cho người cha gồng gánh suốt bao nhiêu năm trời. Cả cuộc đời nứt nẻ mãi chẳng thể lành giờ bỗng chốc vụn vỡ. Cứ ngỡ rằng sẽ được đón con về, cả nhà ăn cơm nói chuyện gần xa nhưng giờ lại thành mâm cơm có ba cái bát chỉ có hai người ngồi ngóng trông. Ngày bé Chí Thành đi chơi về muộn hay bị bố nhốt bên ngoài, phải đứng xin lỗi một thôi một hồi. Giờ đây cửa cổng vẫn luôn mở rộng như thế mà con chẳng về nữa. Chẳng còn đứa nào mới đến đầu hè đã gọi mẹ ơi, bố ơi con đói quá, hôm nay có món gì vậy ạ. Cả đời sương gió dãi dầu chỉ mong con sau này được an yên, có một gia đình hạnh phúc mà lại thành ra như vậy.
Bên kia đã tắt máy, Thần Lạc sụp xuống ôm đầu gối khóc nức nở. Phạm Chí Thành trước giờ từ chối mọi lời đề nghị của cậu hoá ra cũng là có lí do. Thì ra đã biết trước sẽ có ngày như thế này rồi, ngày mà bản thân phải rời đi trước cả bậc sinh thành, phải từ bỏ mọi ước mơ đang dang dở. Giờ Chung Thần Lạc mới hiểu câu nói của Chí Thành, " mọi việc không thành đều có nguyên do của nó, là ông trời đang tác thành cho những việc tốt hơn. "
Chúng mình không thể thành đôi được đâu. Ông trời nói cậu nên tìm người tốt hơn đấy.
Ngôi sao trên bầu trời lấp lánh những ánh vàng, mặt trăng vờn cùng gió mây nhảy bản Sonata ánh trăng. Điệu nhảy để chào đón một vì tinh tú mới xuất hiện bên cạnh, để người dưới trần thế nói lời tạm biệt với người vừa từ bỏ cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro