Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

"Có những người sáng nay vừa gặp, tối đã không còn.

Có những lời yêu thương định mai này mới nói nhưng đã không kịp.

Có những việc thiện chần chừ mãi không làm, đùng cái thần chết gõ cửa... vài giây thành người quá cố.

Có những việc hôm nay không làm, sau này không thể làm được nữa..."

Hoàng Nhân Tuấn thẫn thờ nhìn đồng đội trước mặt, Chí Thành ghét bị ai đánh vào đầu bởi nó từng kể rằng bố bảo đánh vào đâu cũng được, đánh vào đầu là bị ngu đấy. Thế mà bị đá to đá nhỏ va vào, chẳng kịp nói nửa lời. Người đang nằm trước mặt chẳng thể tỉnh dậy, cứ nằm an yên trong hương hạ ùa về. Các đồng chí ở lại mạnh giỏi, trên kia có việc tôi xin phép về trước.

Tiếng đổ vỡ đánh vào thính giác của Hoàng Nhân Tuấn, lại một vụ nổ nữa. Cậu ôm lấy xác đồng đội, dùng thân thể của mình để che chở, nhất định phải để Chí Thành lành lặn trở về. Bức tường ngay trên đầu có lẽ sẽ chẳng chịu được nữa, phải nhanh chóng thoát ra ngoài. Nhưng khốn nỗi đất đá dường như đã lấp hết đường ra, lửa xung quanh muốn chen vào từng kẽ hở, khói đen dần chiếm lấy không gian chật hẹp. Hoàng Nhân Tuấn thấy khó thở vô cùng, bình dưỡng khí cũng đã gần hết. Cậu cố giữ cho mình tỉnh táo dùng hết sức bình sinh để đẩy lớp đất đá ra ngoài. Cứ vừa đẩy được một tảng thì bức tường lại sụp xuống một chút, nếu như đẩy hết ra mà không thoát kịp chắc chắn sẽ bị đè đến thịt nát xương tan.

Mười phút trôi qua, mười lăm rồi hai mươi phút, phải chiến đấu một mình Hoàng Nhân Tuấn càng ngày càng mệt mỏi, chân tay như rụng rời. Khói độc táo tợn xông thẳng vào đường hô hấp, chèn ép đường thở. Trong cơn mê man Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy tiếng đồng đội gọi mình, cậu chẳng còn sức để lên tiếng nữa. Mắt ngày càng mờ vì khói cay, hô hấp cũng khó khăn.

Giây phút ấy cậu thấy La Tại Dân xuất hiện trước mắt.

La Tại Dân lành lặn trở về với bộ quân phục giống buổi chiều hôm ấy. Trên cổ tay là chiếc vòng chỉ đỏ Hoàng Nhân Tuấn đã trao ngày tạm biệt.

" Đừng khóc, anh về rồi "

Hương hạ chợt ùa về. La Tại Dân tới mang theo mùa hạ với ánh nắng tràn đầy. Vết thương lòng từ mùa đông năm ấy giờ được khử trùng, băng bó cẩn thận chẳng còn thấy đau nhức nữa. Một câu anh về rồi đã đánh thức toàn bộ cảm xúc bên trong của Hoàng Nhân Tuấn, giống như pháo hoa đêm giao thừa, đợt này đến đợt khác. Một lần nữa cậu bật khóc nhưng lần này không còn là vì đau đớn nhớ nhung mà là vui mừng đến rơi nước mắt.

" Anh sẽ ở lại với em chứ? "

" Em đã làm rất tốt với cương vị của người đội trưởng, anh tự hào về em "

" Anh sẽ không đi nữa chứ? Em ở đây một mình thực sự rất mệt, rất cô đơn, đêm nào cũng nhớ anh " - Hoàng Nhân Tuấn vặn vẹo ngón tay, giọng nói chứa chất đầy sự tủi thân. Mấy năm qua cậu chẳng có lúc nào được thanh thản cả, mỗi lần nhắm mắt hình ảnh La Tại Dân trong buổi chiều cuối cùng lại hiện lên. Làm sao quên được ánh mắt dịu dàng ấy, làm sao mà ngủ ngon trong nệm ấm chăn êm trong khi người mình yêu đang lạnh lẽo dưới nền đất kia. Cỏ trên mộ đã lên xanh tốt, cỏ càng xanh càng nhận ra rằng chúng mình đã xa nhau lâu đến thế.

" Anh cũng nhớ em ". La Tại Dân hôn lên dòng nước mắt đang trực trào khoé mi, ôm lấy người đối diện vào lòng. Một cái ôm không thể lấy hết nỗi nhớ của Nhân Tuấn nhưng chí ít nó giúp cậu bớt đau lòng đi phần nào, cảm giác tội lỗi cũng chẳng còn xuất hiện trong tim nữa. Mùi quả mọng nhẹ nhàng đi vào trong khứu giác, mùi của mùa hè vương vấn đâu đây.

" Anh về rồi thì đừng đi đâu nữa, ở đây thôi, ở đây với em "

" Anh ở cạnh Nhân Tuấn ".

Anh ở cạnh Nhân Tuấn, mãi mãi bên cạnh Nhân Tuấn, cùng với chiếc vòng chỉ đỏ trở thành thần hộ mệnh của Nhân Tuấn. Mỗi bước em đi, mỗi nhiệm vụ em làm đều có anh đồng hành. Nhân Tuấn sẽ chẳng thấy được bên cạnh có người theo dõi, có đôi lúc thấy cô đơn rồi tủi thân nằm trong phòng khóc ướt gối hay những hôm ngồi cạnh ngôi mộ trong nghĩa trang quân đội nhẩm thầm bài hát ru người đang ngủ say sau đó ngồi buồn một mình. May mắn làm sao sau khoảnh khắc đó Hoàng Nhân Tuấn vẫn vững vàng kiên định lớn lên.

Nhưng vẫn mong Nhân Tuấn có thể yếu mềm để em bớt đau khổ.

Con người là xương là thịt chứ không phải là đá, là máy móc.

Chung Thần Lạc dẫn đội đi men theo hành lang, tầng trên đã sập, chẳng biết khi nào đất đá sẽ ập xuống đây nữa. Những vết nứt trên trần càng ngày càng lớn đá con theo đó mà rơi xuống nền gạch. Thần chết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, chỉ cần gã vung tay một cái tất cả đều khó thoát.

" Nếu mình không về, xin lỗi nhé Chí Thành" - Chung Thần Lạc nghĩ trong đầu, ước gì được gặp Chí Thành sớm hơn một chút. Nếu có kiếp sau hy vọng sẽ gặp lại, hy vọng vẫn là đồng chí đồng đội của nhau. Chúng mình sẽ lại cùng nhau cứu người, cùng nhau chiến đấu vì nhân dân vì đất nước. Nghỉ phép thì lại về quê chơi rồi khi nào lên tập trung lại chia nhau món quà mẹ gửi.

Đám cháy ngày càng dữ dội, vừa dập được chỗ này thì chỗ kia lại bùng lên. Ước gì có trận mưa như tối hôm qua thì tốt, mưa sẽ cuốn trôi tất cả, gột rửa mọi thứ trả lại sự trong sáng tinh khiết cho nơi này. Lính cứu hoả chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một cơn mưa. Là mưa chứ không phải là nước mắt ngày tiễn đồng đội về nơi an nghỉ cuối cùng.

- Chúc mọi người tương lại rực rỡ, tiền đồ tựa gấm hoa.

Một đồng chí lên tiếng. Chung Thần Lạc từng nghe câu này ở đâu đó rồi nhưng chẳng nhớ được. Chỉ là câu chúc bình thường mà thôi nhưng trong hoàn cảnh này thực sự có chút không bình thường.

Nghĩa là nếu không thể an toàn trở ra các đồng chí hãy cứ chạy tới tương lai tươi sáng, tôi chỉ có thể đồng hành đến đây thôi. Gặp nhau là do duyên phận sắp đặt rồi, chẳng qua đường đời của tôi ngắn hơn đồng chí một chút. Tôi lên trời thám thính trước mọi người cứ từ từ thôi, ở dưới này tận hưởng cuộc đời. Âu cũng là cái số chúng mình lắm đắng cay.

- Chúng mình đã sống không hối tiếc.

Chung Thần Lạc dẫn những người khác lên tầng ba, nếu thuận lợi thì lên thẳng tầng bốn, vừa nãy anh Xán bảo đội của anh Tuấn đang ở bên trên. Chắc mọi người cũng đang chật vật lắm đây. Dù gì trước khi hy sinh cũng phải làm cái gì đó oanh liệt chứ nhỉ. Cậu cứ bước một bước, dậm chân lên bậc cầu thang khi nào thấy chắc chắn mới cho mọi người đi. Nếu chẳng may có sập xuống thì cũng chỉ có mình Chung Thần Lạc rơi xuống mà thôi, tất cả cứ tiếp tục mà đi lên sau đó thoát ra ngoài, sống một cuộc sống thật có ích.

- Nếu anh Xán có trở vào nhất định phải bảo anh ấy đi ra ngoài nhé. Anh Xán phải đi gặp anh Nỗ lần cuối nữa mà.

- Sao lại lần cuối?

- Không biết gì à, sáng nay đi làm nhiệm vụ về, tớ theo anh Xán đi trực điện thoại trên biên giới gọi về anh Nỗ hy sinh rồi.

Lý Khải Xán trước tới nay chưa bao giờ để người khác thấy bộ mặt khác của mình, nỗi đau cũng tự mình chịu đựng. Mỗi lần tâm sự với Hoàng Nhân Tuấn đều dùng mặt tích cực để kéo bạn lên khỏi vũng bùn, bản thân chẳng hề hay biết mình cũng đang rơi vào vực sâu. Cậu chứng kiến nhiều đêm Nhân Tuấn lặng lẽ ngồi ghi chép gì đó, rồi lén lau nước mắt, môi mím chặt để không phát ra tiếng. Nếu để Tuấn nghe chuyện của mình chắc chắn sẽ không chịu nổi mà sụp đổ. Vậy nên đành giấu nhẹm đi, cố gắng tỏ ra mình ổn trước sự hy sinh của người yêu. Có lẽ sáng mai thời sự sẽ đưa tin nóng về tình hình ở biên giới, sẽ nhắc tới sự hy sinh của các chiến sĩ trong chiến dịch vừa rồi, Hoàng Nhân Tuấn chắc sẽ xem và rồi sẽ đến tra khảo tại sao lại giấu mình. Không sao, biết muộn một chút cũng được đằng nào cũng chẳng thay đổi được gì.

Lý Đế Nỗ bảo Lý Khải Xán ở nhà trông nhà nghĩa là thay anh chăm sóc từng ngóc ngách của mái ấm.

Cũng là em phải ở lại sống thật tốt.

Hoá ra người lính trước khi lên đường làm nhiệm vụ mọi hành động, mọi lời nói đều là lời trăn trối cuối cùng.

Như La Tại Dân trước khi trở vào khu tập trung đã nhìn Hoàng Nhân Tuấn rất lâu, đã ôm cậu rất chặt vì đó là lần cuối được ôm cả thế giới vào lòng.

Như Phạm Chí Thành tối hôm qua gọi điện cho mẹ dặn dò mẹ con không có ở nhà mẹ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Bởi con chẳng thể về nữa rồi.

Thật ra trên đời này mỗi lần đều là lần cuối, chỉ tiếc rằng người ta không biết đó là lần cuối nên khi nó qua đi rồi mới thấy tiếc nuối, xót thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro