Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1 : đây thực sự là tình cờ ?

cậu nhóc đeo kính nắm lấy tay tôi , gương mặt dường như sắp khóc . Cậu khẽ cụng đầu với tôi , giọng cậu run run
:" Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau trong tương lai mà , đến khi đó tớ vẫn sẽ thích cậu "

Tôi bật dậy !aiz, thật nhức đầu tại sao lại mơ thấy nó ngay lúc này kia chứ , gần 9 năm trôi qua rồi kia mà . Bước xuống giường một cách nặng nề , tôi thật không hiểu nổi , sao cứ phải là giấc mơ ấy ngay hôm nhận lớp thế này . Thật là làm hỏng tâm trạng ngày hôm nay rồi
  Bước xuống bếp , tôi nhìn chiếc bánh mì trên bàn . Có lẽ do hơi khó chịu nên tôi khẽ nhăn mày bỏ đi , bỏ luôn cả bữa sáng .
  Cầm tờ giấy ghi chú số phòng và tên thầy giáo chủ nhiệm , tôi ngó nghiêng mất một lúc . Chỗ này hơi đông người khiến một đứa nhỏ con như tôi chẳng thể thấy đường . Trong khi đang kiễng chân lùi về sau tìm số phòng , tôi va phải ai đó , cũng may người đó đỡ cho tôi nên không bị ngã nhưng lúc sơ ý tôi đã làm rơi mất tờ giấy ghi chú . Tôi thầm nghĩ " hôm nay thật tồi tệ "
  "Cậu không sao chứ ?"
Một giọng trầm ấm vang lên . Cậu ta nói rất nhẹ nhàng nhưng trong thoáng chốc tôi lại giật mình không tự chủ được mà ngước lên . Ôi thôi rồi , là người yêu cũ đây mà .
  Năm ấy tôi không liên lạc được với cậu ta , hỏi bạn bè ai cũng nói rằng cậu ta từ chối tôi ,không thích tôi nữa . Từ ấy tôi coi như chia tay , không gặp lại cậu ta rồi vậy mà giờ lại xuất hiện ở đây ?!
  Rất nhanh tôi cúi mặt xuống ,chỉnh mũ thấp hơn , mong rằng cậu ta không nhận ra tôi.
Nói rồi cậu ta nhặt tờ giấy đưa cho tôi , không kịp suy nghĩ tôi giật lấy , nói nhanh hai chữ cảm ơn rồi lẫn vào đám đông .
Chết thật mà , tôi đã cố gắng hỏi han và chắc chắn cậu ta không học trường này rồi mà , lẽ nào lại đổi nguyện vọng ?
Nhìn lại phía sau , không còn thấy bóng dáng cậu ta tôi mới thở phào . Lòng tự trấn an
" Thôi dù gì cũng đã lỡ , cùng trường vẫn có thể né !" Tôi chắc như đinh đóng cột.
  Nghĩ là vậy nhưng thực tại đâu có muốn chiều ý tôi, ông trời chắc muốn tôi phát điên rồi . Cậu ta và tôi không chỉ cùng lớp mà còn ngồi cạnh nhau ?!
  Đến lúc này khi đã ngồi cạnh nhau , cậu ta đã nhận ra tôi rồi .  Cậu ta khẽ nheo mắt , giọng nói có chút cợt nhả xen lẫn sự khinh thường
  " Ồ là Thảo đó sao "
Tôi không thèm liếc cậu ta lấy một cái , hờ hững đáp
   " Ừ "
Suốt cả buổi cậu ta cứ lãi nhải suốt , mặc dù chẳng phải nói với tôi nhưng không hiểu sao tôi vẫn dỏng tai nghe . Thi thoảng khẽ liếc qua gương mặt cậu. Chẳng lẽ tôi lại để ý đến cậu ta một lần nữa ??!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro