Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 14 - Chương 117: Xem mắt (1)

Sau khi tiễn người phụ nữ trung niên cầm đống hình khóc lóc những mười phút kia đi, Uông Tư Điềm xoa cổ mình, cầm di động định đặt một phần đồ ăn bên ngoài trên app, bây giờ cô đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Vinh Mẫn Giai về việc mở rộng quy mô kinh doanh rồi, chủ yếu bởi vì công việc nghiệp vụ quá nhiều, nhưng Lục Thiên Phóng và bảo tiêu Âu Vân Khai của anh ta đã hai tuần không đi làm rồi, một mình cô thật sự không đảm đương nổi.


Ví dụ như người phụ nữ mới vừa rời đi kia, nếu chỉ nhìn bên ngoài, ai mà nhìn ra được bà ta chính là người vợ của một triệu phú cơ chứ, trên cả người chỉ độc một đôi giày da lạnh là hàng real, giá tiền: 500 tệ, tuổi thọ: 5 năm, vị phu nhân đồng cam cộng khổ với chồng đến nỗi kem dưỡng cũng chỉ là loại Úc Mỹ Tịnh rẻ nhất, ở nhà mỗi ngày chăm chỉ chăm lo đến nỗi nhà không có một hạt bụi, bà còn nấu ăn ngon, cũng chính vì tay nghề nấu ăn của bà, ông triệu phú này mới ba lần bốn lượt rước bà về nhà, quăng cho bà mấy đồ gia dụng, bà cũng tưởng rằng ông ta có tình ý với mình, với những việc bên ngoài mắt nhắm mắt mở, càng không phải nói bà chính là mẹ của cặp trai gái con ông ta, bà vốn luôn nghĩ rằng mặc cho ông ta dày vò mình như thế nào, chung quy lại thì cốt nhục mới quan trọng nhất, thứ quan trọng nhất chính là con cái của bà bởi thế nên bà không còn quản chặt ông như trước nữa.


Ai mà biết một khi thả rông thì lại có chuyện, vào mùa xuân năm nay đột nhiên ông ta trở mặt, đương nhiên bà không đồng ý, nhưng trái tim ông ta cứ như sắt không bằng, bởi vì bà không chịu ly hôn, ông ta liền đuổi con trai con gái đang làm việc ở công ty thẳng về nhà, kể cả đồ gia dụng cũng không cho dùng.


Con trai của người đàn ông đó trách bà không giữ chặt người đàn ông của mình, trước mặt ông ta bà chẳng có ý nghĩa gì cả, bà không thể nói thay cho con trai mình, bây giờ bà mới biết cái danh phú nhị đại của con trai chỉ là giả dối, ông già nó không hề hỗ trợ cho thằng con trai, đứa con gái thì ngược lại, sau khi bị đuổi khỏi công ty rất nhanh đã tìm được một công việc khác ở Bắc Kinh, nói sơ qua cho bà rồi rời đi, nói rằng sau này kiếm được tiền sẽ rước bà về dưỡng già, rõ ràng chẳng muốn dính líu gì với chuyện này.


Người phụ nữ như vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn mơ lúc này mới tìm đến văn phòng của Tư Điềm, thật sự thì một triệu phú hơn năm mươi tuổi trình độ văn hóa là tiểu học thì biết gì ba cái thủ thuật bảo mật chứ, hơn nữa ông ta cũng không có ý định bảo mật, tay trong tay với tình nhân công khai khắp chốn đã được mấy năm rồi, mỗi bà vợ của ông ta không biết thì thôi đi, không ngờ con cái của ông triệu phú này còn tường tận hơn cả người được gọi là vợ này nữa.


Uông Tư Điềm điều tra sơ qua thì đã có được một đống chứng cứ, ông ta là một người giàu, gốc gác của tình nhân chả là cái gì, chỉ là một nhân viên hầu rượu, chưa đủ mười tám tuổi đã qua lại với ông ta, còn sinh ra một đứa con gái, đứa con gái năm nay đã được mười lăm tuổi, ả hầu rượu kia năm nay bốn mươi tuổi rồi, chỉ là gương mặt trang điểm không hù được người khác thôi, nhưng người ta đã có thủ đoạn tóm được ông triệu phú rồi, còn sinh cho ông ta một đứa con gái thông minh lanh lợi, ông ta quyết định ly hôn cũng bởi vì khi con gái của ả tình nhân thi tốt nghiệp cấp hai đã đứng nhất toàn quận, trực tiếp được nhận vào trường cấp ba tư nhân tốt nhất của thành phố, lấy được học bổng các thứ.


Đúng vậy, trước mặt "tình cảm", quan niệm trọng nam khinh nữ thì có xá gì, càng không phải nói thằng con trai vô cùng tầm thường kia cũng chẳng phải loại mà ông ta thích thú, trước mặt sau lưng ông ta thì gọi nó là thằng thất bại, nói nó y chang mẹ nó, đều là thứ không có tương lai.


Uông Tư Điềm không hề quan tâm việc người phụ nữ sau khi lấy được chứng cứ sẽ có hành động gì, nếu như bà ta có thủ đoạn gì thì lúc người triệu phú kia biểu hiện chán ghét bà hay lúc ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác thì bà nên tính đường lui cho mình, vậy mà để đến bây giờ trong tay miễn cưỡng cầm hơn mấy trăm ngàn tiền nhà, còn có tiền nhiều năm nay ăn uống dè sẻn. Nếu không thì sao lại nói phu nhân Lục, Hàn Diễm Yến lại đáng để người ta kính phục đến vậy chứ, người ta không hề quan tâm đàn ông ở bên ngoài trăng hoa nhưng cũng không tự mình lừa mình, trực tiếp nắm lấy trọng điểm, chiếm giữ quyền chủ động, bây giờ cả Lục thị đều rơi vào tay của Hàn Diễm Yến, càng không phải nói Lục Hạc Minh chỉ có độc Lục Thiên Phóng là con trai.


Khi Uông Tư Điềm đợi đồ ăn giao đến lại vô thức lướt điện thoại, ây chà... Tin Lục Hạc Minh trúng gió vậy mà đã bị lan ra rồi, dĩ nhiên rồi, ở dưới tin tức một đoạn nhỏ chính là một đoạn miêu tả dài về người nhậm chức mới Hàn Diễm Yến, cũng không biết Lục thị đã hao bao nhiêu phí truyền thông, tóm lại Hàn Diễm Yến được viết thành Đào Công bản nữ*, Võ Tắc Thiên thời hiện đại, loại bài viết này chỉ được dùng để dỗ dành mấy nhà đầu tư nhỏ không biết nội tình bên trong thôi, những cổ đông lớn thuộc loại có thể quyết định tiền cổ phần và vận mệnh của Lục thị đã sớm biết tin này hơn nữa còn đối với việc Hàn Diễm Yến kiểm soát công ty còn vô cùng ủng hộ, trong chuyện này có thủ đoạn gì thì cũng không đến lượt người ngoài như Uông Tư Điềm biết được.


Cô nhìn thấy giá cổ phiếu biến động, quả nhiên là chỉ biến động nhỏ, thậm chí sau khi giảm đi 3 điểm thì lên lại 16 điểm.


Chuông cửa reo lên, Uông Tư Điềm ra mở cửa, người bước vào không phải giao đồ ăn, mà là dì Viên ở văn phòng giới thiệu hôn nhân kế bên.


Dì Viên vẫn như vậy, chỉ là nhìn có vẻ ngọt ngào hơn, da dẻ trắng hồng mềm mại, khuôn mặt không nói gì vẫn mang nét cười, đôi mắt híp nhỏ, nhưng ánh lên sự thông minh, trong tay cầm một dĩa bánh ngọt, vừa nhìn đã biết là bánh quy mới vừa ra lò.


"Dì Viên dì lại nướng bánh nữa à? Thật là thơm."


"Cái này không phải dì làm đâu, là một khách hàng làm tặng cho dì." Dì Viên cười nói, "Con không có khách hàng à?"


"Không có ạ, dì Viên nhanh vào đây đi ạ." Uông Tư Điềm mời dì Viên bước vào, để bà ấy ngồi ở khu vực của khách hàng, dì Viên nhìn sọt rác một nửa đã đầy khăn giấy rồi cười.


"Dì thì đoán là chỗ này của tụi con mới vừa có một khách hàng vừa rời đi, con nói xem phụ nữ mà, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đều đợi đến nước này tìm đến con thì ai lại chẳng có sẵn suy đoán của mình chứ, cứ khăng khăng xem được chứng cứ mới khóc." Dì Viên thở dài.


"Ai nói không phải chứ." Đây cũng là điểm yếu của con người đi, mặc kệ trong lòng rõ ràng rằng không thể nào có đáp án nào khác đi nữa thì trước khi nhìn thấy chứng cứ thật sự vẫn luôn ôm trong lòng một tia hy vọng.


"Điềm Điềm à, dì muốn nhờ vả, không biết con có chịu hay không."


"Dì cứ nói đi, con xem xem rồi quyết định."


"Chuyện này, không phải là bắt tình nhân."


"Dì này, chúng con không phải lúc nào cũng bắt tình nhân, con còn nhận đi tìm chó nữa kìa."


"Ha ha ha." Sự thận trọng âm ỉ trong lòng dì Viên đã bị dập tan bởi câu nói đùa này, bà không biết đúng là Uông Tư Điềm đã từng đi tìm chó, "Nói ra thì việc dì nhờ vả với bánh quy mà dì đem đến có liên quan đến nhau."


"Dì cứ nói."


"Dì có một vị khách, năm nay tuổi tác không lớn, nhưng là một "nữ thừa"/gái ế, hai mươi chín tuổi rồi, nhưng nhìn cũng được lắm! Nếu không phải dì từng xem qua chứng minh thư sẽ không biết rằng cô ấy đã hai mươi chín tuổi."


*Nữ thừa: "thừa" trong chữ dư thừa, ý chỉ là một người phụ nữ đã quá tuổi 27 tuổi vẫn chưa kết hôn. Định nghĩa chính thức được đưa vào từ điển năm 2006.


Đây cũng là một hiện tượng phổ biến hiện nay, nữ giới ngày càng biết trân trọng bản thân, lại còn có vô vàn nơi phẫu thuật thẩm mỹ, phụ nữ bốn mươi tuổi chú trọng việc ăn mặc nếu như không nhìn kỹ có thể nhìn lầm thành thiếu nữ đầu hai mươi cũng là chuyện bình thường, nhưng nam giới lại kém hơn, điều kiện kinh tế tốt, nhận được sự giáo dục nhất định chắc chắn là loại biết chăm chút bản thân, biết tập thể hình cũng biết tập ra cơ bụng các thứ, nhưng đa số đàn ông đều có lối sống buông thả, cái gì mà sáu múi thôi đừng kể, đàn ông qua tuổi ba mươi bụng bự còn hơn cả bà bầu bốn tháng chẳng hề thiếu.


Đây cũng là lý do mà "nữ thừa"/gái ế ngày càng nhiều, cũng ngư ngày càng khó tìm được đối tượng ưng ý, không phải ý chỉ tỷ lệ nam nữ kỳ quái này lạc quẻ mà ý chính là đa số những người thuộc dạng cực phẩm trước hai lăm tuổi đã được nhanh tay đặt hàng trước rồi, phụ nữ hai mươi bảy hai tám tuổi lại muốn tìm người lớn hơn mình một chút, chưa kết hôn, nhưng đàn ông một khi quá ba mươi tuổi, những người có vẻ tốt còn sót lại sau cuộc cạnh tranh đối tượng khốc liệt nếu không phải là gay cũng là công tử bột, thỉnh thoảng xuất hiện một đối tượng tốt thì lại ôm lòng thương nhớ người cũ, một khi nữ thừa đi đến bước xem mắt thì việc gặp phải những người đàn ông chỉ có tệ hơn cũng không phải chuyện hiếm.


Nhưng nếu một người phụ nữ chăm sóc bản thân cực kỳ tốt, lại xinh đẹp, lương không những đủ để nuôi gia đình mà còn dư dả thì sao có thể hạ mình đến nơi này chứ? Có những người đơn giản là không kết hôn, có vài người vì sợ áp lực mà tìm đến những nơi môi giới hôn nhân kiểu này.


"Cô ấy tìm đến dì, chắc chắn là tìm được bà mối tốt rồi."


"Ây... " Dì Viên lắc đầu, "Con bé này nhìn rất được, công việc tốt lương tháng cao, gia cảnh cũng không kém, dì làm mối cho con bé với những người có điều kiện tương tự cũng không thành, nhưng không biết làm sao nữa, mới gặp được một tuần là bể... Dì cũng không còn cách nào, nhưng mẹ con bé ở cùng nhóm làm bánh với dì, không làm nữa cũng không được."


"Thì ra là vậy." Uông Tư Điềm vừa nghe đã biết chuyện ra làm sao, đây thuộc dạng hoặc là trong nhà lo lắng cho cô gái hoặc cô gái không muốn gả đi hoặc là loại phản nghịch, cái gì mà qua lại chưa được tới một tuần, tám phần là lừa người lớn, gốc rễ là cô gái không thật sự muốn tìm đối tượng, có vẻ như dì Viên cũng cảm thấy được mới muốn bỏ cuộc, nhưng cha mẹ cô gái lại không muốn chết tâm, "Dì Viên, cái bánh này của dì cũng không dễ nuốt ạ."


"Không phải là không dễ, mà là quá khó nuốt." Dì Viên lắc đầu, làm môi giới hôn nhân sợ nhất là gặp phải những trường hợp bị người nhà bắt ép đến chỉ để đối phó, nếu không phải là con gái của người quen giới thiệu hai người trở lên thì bà đã bỏ cuộc rồi đây là vì người quen biết nên bà mới giói thiệu nhiều hơn hai người đấy, chứ đâu rảnh mà lãng phí quá nhiều thời gian vào con bé này chứ, "Trong nhóm có một người nói nhỏ với dì, điều tra thử xem cô gái này có phải đang có một người bạn trai nhưng gia đình không chấp nhận hay là đã từng trải qua điều gì khó nói hay bị nghiện gì không..."


Đừng cho rằng những phụ nữ trung niên bây giờ cái gì cũng không hiểu, thời đại thông tin tiên tiến, chiếc điện thoại di động giúp con người cũng một phần vì chức năng gửi tin nhắn thoại của wechat phổ biến đã thay thế chức năng của điện thoại bấm truyền thống, wechat lại là nơi có vô số tin tức tạp nham loạn xạ, ngày ngày tiếp xúc thành quen thì chuyện hiếm gặp kỳ lạ gì người ta cũng biết, vì vậy khó tránh khỏi việc tư duy lệch lạc.


"Có phải dì muốn con điều tra thử cô gái này?" Uông Tư Điềm cười, "Dì à, con thu phí không thấp đâu, nếu như dì vì cô gái này... thì kinh doanh không lời cho lắm ạ."


"Phí này không phải dì trả, là mẹ của con bé đó trả, dì đã nói chuyện thẳng với mẹ nó, bà ấy nghe dì nói xong cũng không còn cứng đầu nói con bé không có bạn trai nữa, chỉ nhờ dì điều tra con bé, phí ủy thác do bà ấy trả... Ây dào... Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, bà ấy chẳng sợ con gái ở ngoài kết hôn phải trai nghèo mà sợ con gái mình bị lừa bởi đàn ông đã có gia đình, hay là... Bà ấy còn bảo dì giấu ba của con bé, nếu như việc này là thật thì... ba của con bé biết được chắc chắn sẽ đánh chết nó." Tuy rằng nói thời đại bây giờ tôn sùng tiền bạc, nhưng người của tầng lớp trung sản sống thực tế đàng hoàng nào có mong con gái mình làm tình nhân đào mỏ người ta, nếu như có thật thì việc đầu tiên là đánh gãy chân cũng thường tình.


"Con biết rồi." Uông Tư Điềm gật đầu, "Dì là hàng xóm, con giảm giá người thân quen, theo lý là bốn mươi ngàn trở lên, dì trả ba mươi hai ngàn là được, hai mươi ngàn tiền đặt cọc, số tiền còn lại sau khi nhận được chứng cứ rồi trả, đương nhiên, con phải nói trước, nếu như cô gái này thật sự bài xích với hôn nhân, không có bạn trai hay bạn gái thì phần tiền này cháu cũng phải thu."


"Chuyện đó đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, đến lúc đó dì cho cháu ăn kẹo."

"Không phải dì nói là tìm bạn trai cho cô ấy sao, cái gì mà kẹo hỉ chứ!" Uông Tư Điềm tiễn dì Viên đi, suy nghĩ mình vẫn còn ba vụ án chưa xong lại nghĩ đến việc nên tuyển thêm người. Nhưng bất kể là tuyển thêm người hay tìm người phụ trách vụ án cũng nên tìm Lục Thiên Phóng...


Cô gọi vào số di dộng của Lục Thiên Phóng nhưng cứ mãi không gọi được. Cô lại gọi vào số của Âu Vân Khai cũng không được, vầy là sao chứ?


Lúc này người giao hàng đã đến, cô nhận hàng tự mình ăn cơm, vừa dọn dẹp xong thì điện thoại reng lên, là Lục Thiên Phóng.


"Em gọi có chuyện gì à?" Giọng nói có hơi khàn, nhưng không hề có chút gì là mất kiên nhẫn.


"Gần đây việc công ty hơi bận, em muốn tìm anh bàn bạc chút."


"..." Bên đầu kia điện thoại im lặng một lúc, hình như Lục Thiên Phóng đang nói chuyện với ai đó, "Được, chiều anh sang đó."


Uông Tư Điềm buông di động xuống, cô nhận ra bản thân mình không hề hít thở chút nào liền hoảng hốt mà hít vào mấy ngụm khí, chẳng qua chỉ là nói chuyện với Lục Thiên Phóng mới nửa phút thôi mà tại sao mình lại nhịn thở chứ.


Một lúc sau điện thoại lại reng là Lục Thiên Phóng, Uông Tư Điềm đếm đến mười mới bắt điện thoại, "Alo?"


"Em biết biệt thự Tây Lĩnh không?"


"Biết." Là khu biệt thự lâu năm của thành phố A mà.


Lục Thiên Phóng gửi sang địa chỉ, "Em sang bên đây đi, anh đang ở đây dọn dẹp kho, sang chỗ em lại không tiện lắm."


"Được thôi."


--------------- 

Bé trans bảo là làm rồi mà không đăng là mang tội với người đọc á mn =)))))))))) 

Sự thật là bọn t đã làm đến chương 124 rồi. Chỉ còn 26 chương nữa thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro