Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 10 - Chương 83: Ở rể (6)




Thông tin dùng để chống lại Lam Vọng Long cứ như vậy mà bỏ không, thậm chí cả hai người vợ bé là ai cũng rõ ràng, đáng tiếc là trong tay họ không có chứng cứ xác thực, tất cả đều là nói suông.

Uông Tư Điềm và Lục Thiên Phóng ngồi nhìn nhau trong xe mà thở dài, bởi vì ghét loại sự kiện dạ tiệc kiểu vậy, tài xế khách mời Âu Vân Khai dứt khoát ở bên ngoài điều tra ho nhẹ một tiếng.

"Hai người nhìn thấy tài xế của Lam Vọng Long chưa?"

"Tài xế?" Mắt Lục Thiên Phóng sáng lên, trước giờ tài xế luôn là người được tin tưởng nhất, có thể lăn lộn trở thành tài xế riêng của Lam Vọng Long, chắc chắn sẽ biết được những chuyện mờ ám của hắn, "Người ta nói với anh cái gì à?"

"Ông ta muốn moi chuyện từ tôi." Vẻ mặt và giọng nói của Âu Vân Khai đều rất bình tĩnh, Lục Thiên Phóng nghĩ anh ta bình thường trước mặt mình nếu không phải kiểu không muốn nói chuyện, sẽ là kiểu lời nói thốt ra khiến người khác nghẹn chết, âm thầm tiếc thương cho tài xế của Lam Vọng Long, "Tôi không để cho ông ta nghe ra được gì, thì ông ta không thèm để ý đến tôi."

"Rồi sao nữa?" Dựa vào tính cách của Âu Vân Khai, nếu như không có vế sau thì anh ta sẽ không nhắc đến tài xế của Lam Vọng Long.

"Tôi mở app phối ngẫu điện thoại mà Chu Dương vừa nâng cấp, phối ngẫu thành công." Chu Dương là một trong những hacker được Lục Thiên Phóng cứu giúp, anh ta cùng Lục Thiên Phóng hợp tác tạo ra một ứng dụng điện thoại, lúc rảnh rỗi nhàm chán thì thuận tay nâng cấp rất nhiều ứng dụng trong điện thoại của Uông Tư Điềm, di động của tài xế Lam Vọng Long là một trong những chiếc di động được Lam Vọng Long tìm chuyên gia an toàn cài đặt cho hàng loạt biện pháp an ninh, chỉ tiếc là gặp phải Chu Dương, di động an toàn cũng không còn an toàn nữa, những tài liệu bối cảnh này hiện tại họ vẫn chưa biết, chỉ biết thành lũy kiên cố của Lam Vọng Long đã có vết nứt, bởi thế có thể thấy rằng làm người không nên quá thiếu đạo đức, quá đáng như thế thì ông trời sẽ không đứng về phía ngươi.

Uông Tư Điềm cầm lấy di động mà Âu Vân Khai đưa qua, tìm kiếm di động của tài xế của Lam Vọng Long, ngoại trừ ghi chép danh bạ bình thường, tin nhắn, Wechat, thư viện ảnh, còn có hai tầng bảo mật yêu cầu mật mã nhập vào, Uông Tư Điềm nghĩ nghĩ, lật xem tin nhắn và Wechat của người tài xế, họ của người này là Sử, họ tên đầy đủ Sử Hồng Đồ, đại khái là không cần biết tên gì, dính đến chữ Sử lại có cảm giác vi diệu, tóm lại là tên của vị tài xế này có nghĩa là một vị có sự nghiệp vĩ đại, cho đến nay vẫn chỉ là một tài xế.

Dĩ nhiên rồi, có thể trở thành tài xế của Lam Vọng Long, điểm tốt rất nhiều, từ tin nhắn ngân hàng cho thấy người này lương tháng rất cao, còn cao hơn lương của Âu Vân Khai được công nhận là cao nhất, càng không phải nói năm mới tết đến, lễ lộc ông ta đều nhận được hai phần, người khác tặng quà cho Lam Vọng Long, có những thứ Lam Vọng Long không thèm nhìn đến thì cứ quăng cho ông ta. Ccăn nhà ông ta đang ở cũng là do Lam Vọng Long tặng, diện tích không phải là lớn lắm, nhưng được cái ở vị trí tốt, khu nhà ở gần trường học này, gần một khối trường đi từ tiểu học cho đến trung học --- Sử Hồng Đồ rất khiêm tốn, nhưng vợ của anh ta thì lại không giống chồng, tất cả những thông tin trên Wechat đều là do vợ của anh ta đăng lên, chỉ tiếc là chỉ với những thứ này thì chẳng giúp ích được cho việc đoán ra mật khẩu cả.

Uông Tư Điềm lật lại xem thư viện hình ảnh, giống các ông bố bà mẹ khác, có con xong thì phần lớn thư viện ảnh đều bị ảnh và video của con trẻ chiếm hết, con trai của Sử Hồng Đồ là Sử Thiên Tường (Thật là một đứa trẻ xui xẻo, Uông Tư Điềm không nhịn được mà nói một câu) ngày sinh 14 tháng 7 năm 09, Uông Tư Điềm cầu mong từ đáy lòng rồi nhập vào ngày sinh của thằng nhóc, quả nhiên là đã mở khóa thành công.

Còn chưa đợi cô xem rõ nội dung sau khi được mở khóa, Vinh Mẫn Giai thở hồng hộc đập vào cửa kính xe, Âu Vân Khai mở cửa để cô bước vào, Vinh Mẫn Giai sau khi vào thì cúi thấp đầu nói, "Nhanh lái xe đi."

Âu Vân Khai khởi động xe, một phút sau chiếc xe Benz GL 400 khoa trương này chạy vào dòng xe tấp nập của thành phố.

Vinh Mẫn Giai ngước đầu lên, liếc trái liếc phải trước sau của chiếc xe, thở dài, "Xém chút bị phát hiện."

"Sao thế?" Uông Tư Điềm hỏi.

"Tôi ở phía cửa hông nhìn thấy một người phụ nữ, luôn đứng ở ngoài với bà ta, ai ngờ bị bảo vệ của khách sạn phát hiện, xém chút bị bắt lại, khó khăn lắm mới trốn ra được." Vinh Mẫn Giai rút điện thoại ra, cho Uông Tư Điềm xem.

"Đây không phải là Trình Vi Vi đó à?"

"Cô biết bà ta?" Vinh Mẫn Giai kinh ngạc nói.

"Biết chứ, bà ta là người chủ khác của chiếc đồng hồ Cartier."

"Sớm biết cô biết mặt bà ta thì tôi cần gì phải mạo hiểm đến như vậy."

"Tôi biết được bà ta có tham gia buổi dạ tiệc hôm nay, nhưng không nhìn thấy bà ta."

"Bà ta vừa đến thì liền bị..." Vinh Mẫn Giai lướt lướt màn hình di động, "Người đàn ông này kéo ra cửa hông tiễn về rồi."

"Đây là thư ký của Lam Vọng Long." Đây là vị còn được trọng dụng còn hơn cả tài xế, tên là Thẩm Băng, vẻ ngoài không tệ, chân dài, eo thon, mắt một mí, gần đây rất thịnh hành kiểu oppa hàn quốc.

Anh ta tiễn Trình Vi Vi đi, Uông Tư Điềm nhìn thời gian chụp, ngay sau lúc bọn họ chào hỏi với Lam Vọng Long 10 phút, chẳng lẽ Lam Vọng Long đã biết cái gì? Đúng rồi, hai người già Lê gia nghi ngờ Lam Vọng Long là chuyện gần đây, Lam Vọng Long giấu bọn họ có vợ hai, vợ ba, làm không tốt cả con trai cũng sinh luôn rồi, ở bên cạnh bọn họ phải canh chừng từng ngày là chuyện quá bình thường.

Nói như vậy, điều tra của bọn họ với tình hình địch sáng ta tối vừa qua hoàn toàn không giống, biến thành mọi người đều ở chỗ sáng, Lam Vọng Long có được 20 năm ưu thế, có tiền lại có thế, khẳng định che giấu càng tốt, còn phải phòng ngừa hắn ta bí quá làm liều, mờ ám giở thủ đoạn với hai vợ chồng già Lê gia.

"Còn một việc nữa, Trình Vi Vi nói với thư ký Thẩm là bọn tôi... Tôi không nghĩ là chỉ cô ta và Hồ Quỳnh." Giọng điệu đó, thái độ chắc chắn đó, rõ ràng là có kẻ chống lưng phía sau.

Uông Tư Điềm kéo qua ảnh chụp chiếc xe của Trình Vi Vi, lần theo manh mối tìm thấy họ tên chủ xe, chủ xe không là Trình Vi Vi, là Trình Hiểu Nguyệt, nhưng rõ ràng trên giấy phép lái xe là Trình Vi Vi, tiếp tục lần theo manh mối tìm kiếm, tư liệu đã đầy đủ hơn, người đứng tên phòng karaoke là bà ta, những quán karaoke này không một quán nào thuộc bất động sản của Lê gia, bà ta còn có bất động sản ở đây và Bắc Kinh, Thượng Hải, thứ thú vị nhất là ghi chép xuất ngoại của bà ta, hồi giáng sinh có xuất ngoại 1 lần, mang theo con trai của bà ta --- Lam Văn Tuyền công dân Mỹ, giấy khai sinh viết một hàng phiên âm tiếng Trung: Lam Vọng Long.

Uông Tư Điềm may mắn tìm ra những bất động sản đứng tên Hồ Quỳnh, quả nhiên, hai mươi mấy căn nhà của cô ta cùng với thẩm mỹ viện đều đứng tên cô ta, cô ta cũng có bất động sản ở những nơi khác, tính toán vị trí, diện tích cùng các nhân tố khác, tài sản của cô ta nhiều hơn Trình Vi Vi khá nhiều, Trình Vi Vi có khả năng là sinh cho Lam Vọng Long con trai, Hồ Quỳnh thì chưa sinh bao giờ, vậy mà lại nắm trong tay nhiều tài sản đến vậy, thủ đoạn còn cao minh hơn so với Trình Vi Vi nhiều.

Chủ nhân của chiếc đồng hồ Cartier thứ ba đâu? Là ai? Bọn họ rơi vào trầm mặc, Lục Thiên Phóng đột nhiên cười lên, chầm chậm rút ra di động gọi Cổ Viện Triều, "Bà Cổ ạ? Bây giờ có thể cho cháu gặp một chút được không?"

Cổ Viện Triều dĩ nhiên có chút bất ngờ, "Trễ thế này rồi..."

"Bà ngủ rồi ạ?"

"Ta có chút khó ngủ, muốn sang thì cứ sang đi."

"Vậy được ạ, cháu đến nhà bà." Lục Thiên Phóng bỗng dưng có một loại cảm giác gấp rút, hắn không vội vàng nói với bà ta chuyện hắn muốn nói, tất cả đều trễ cả rồi.

"Anh làm gì mà gấp đến như vậy?" Uông Tư Điềm hỏi hắn.

"Ba của tôi hẹn gặp riêng Lam Vọng Long." Lục Thiên Phóng quá rõ ba của hắn, ông già trước giờ chưa làm chuyện không có lợi, ông ấy hẹn gặp Lam Vọng Long chắc chắn có chuyện.

Lục Thiên Phóng thật ra là một con người vô cùng thông minh, chỉ là sau khi ông bà nội mất, ba mẹ lại dùng tiền chăm hắn, lại trúng vào thời kỳ nổi loạn cộng với việc sợ cô đơn nên qua lại với vài người "bạn", tâm tư đều dồn vào việc ăn chơi. Về sau ba mẹ một người thì tìm vợ bé, một người thì trở mặt bắt vợ ba không ngừng, ngoại trừ việc nổi loạn giả như chẳng làm được việc gì, chơi bời đến nỗi "chơi ngu" luôn bản thân, gần đây mới bắt đầu sống có quy củ, cũng bắt đầu tiếp xúc với xã hội chân thực này, không còn ngu ngốc hiếm thấy nữa mà là não đã được thông rồi.

Hắn nhớ lại những hành động của ba hắn thời gian qua cùng với những lời đánh giá của ba hắn trong những lúc nói chuyện phiếm về lời bàn tán của những người thượng lưu ở thành phố A về Lam Vọng Long , hắn đoán ra được suy nghĩ của ba hắn, cũng đoán ra được chuyện ba hắn sẽ can thiệp vào việc điều tra Lam Vọng Long của hắn.

Có người nói, loại công tử thượng lưu như Lục Thiên Phóng, đừng thấy bọn họ ăn chơi trác tác như thế, thực ra nếu ông bà già cắt nguồn viện trợ, thì ai nấy đều như một đứa nhóc, dám nổi loạn chỉ nắm chắc phần chết, chăng còn cách nào khác, loại như kí sinh trùng chỉ cần rời xa tiền bạc không thể tự sống.

Lục Thiên Phóng có thể kiêu ngạo được vì hắn là con một, ba mẹ cũng không hòa hợp với nhau, người này cắt thì tự động có người khác bù, nhưng lỡ như ba mẹ đồng lòng cắt trợ cấp thì sao?

Lục Thiên Phóng không yên tâm lắm về Hàn Diễm Yến, tuy bà mẹ có nghĩa khí, nhưng mẹ cũng là một thương nhân, thương nhân thì trọng lợi khinh nghĩa, chuyện không liên quan đến lợi ích của Lục thị và lợi ích của bà thì bà dĩ nhiên sẽ vui vẻ giúp người trả báo, nhưng nếu liên quan đến lợi ích của Lục thị và bản thân bà thì... Mẹ không phải là người hiền lành lương thiện gì.

Nếu như Lục Thiên Phóng thật sự là con ký sinh trùng yếu ớt của nhà giàu; nghĩ đến điểm này sẽ nên bảo Âu Vân Khai lái xe về nhà, nhưng Lục Thiên Phóng chau mày, "Vân Khai, nhanh hơn đi." Lục thị đã đủ giàu rồi, hắn cũng đủ giàu rồi, tiền nhiều hơn gấp đôi để làm gì? Đời người suy cho cùng nên làm những việc không nên làm, hắn đã nhận ủy thác của người ta thì phải trung thành với người ta, đây là tinh thần cơ bản nhất của khế ước. Hơn nữa Lam Vọng Long ăn của Lê gia, ở của Lê gia, tiêu tiền của Lê gia, đạt được sự bồi dưỡng và tín nhiệm của Lê gia, lại cắn ngược người đã tin tưởng mình, hắn nhận ủy thác của Lê gia, dù như thế nào cũng không thể giúp người xấu làm việc ác được.

Nếu như nói bao nhiêu năm quan sát chị Lâm, anh Trịnh, Uông Tư Điềm làm việc của bọn họ, hắn có một câu cực đắc ý, chính là ác thiện tất có báo. Con người phải lương thiện mà sống! Thì buổi tối mới yên tâm ngủ ngon!

Lục Thiên Phóng ban đầu là một thằng nhóc, chỉ vẻn vẹn mấy phút đi xe, cuối cùng hắn đã hoàn thành quá trình hóa bướm, bắt đầu trở thành một người đàn ông.

Uông Tư Điềm không hề biết những suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ biết là Lục Thiên Phóng đã thay đổi cái gì đó, miệng thì nhắc Lục Thiên Phóng để ý thời gian xem, đừng có sáng sớm mà làm phiền người già, người già bị gắt ngủ nhỡ đâu chọc giận Cổ Viện Triều thì hay.

Lúc bọn họ đến khu villa ở ngoại ô của Lê gia đã là một giờ sáng, trước đó đã nhận được mệnh lệnh của Cổ Viện Triều, bảo vệ nhà bọn họ nhìn thấy Lục Thiên Phóng bấm chuông cửa sau khi xác nhận thân phận của hắn liền mở cổng sắt đang khóa chặt, hướng dẫn Âu Vân Khai lái xe vào bãi đậu xe của Lê gia, ở trong bãi đậu xe có tầm bảy tám chiếc xe, vừa có xe sang hiện đại, vừa có ba, bốn chiếc xe cổ, Uông Tư Điềm quét mắt, Hongqi, Cadillac, Mercedes Benz đều là những mẫu kinh điển.

*Hongqi: một thương hiệu xe xịn của Trung Quốc.

Lục Thiên Phóng thì lại không có tâm tình như thế này, hắn theo sự hướng dẫn của bảo vệ từ bãi đậu xe bước vào khu nhà, những căn villa của Lê gia đều là tự xây theo kiểu 3 tầng xếp chồng lên 2 tầng, hai vợ chồng già Lê gia thì ở 2 tầng dưới, bởi vì tuổi tác của họ, 3 tầng này được thiết kế để không có một trở ngại không gian nào, nhìn rất rộng rãi.

Bảo vệ đưa bọn họ lên thang máy thì rời đi, cửa thang máy mở ra thì xuất hiện một ông quản gia tầm hơn 40 tuổi hiền hậu và trầm ổn. "Đây là cậu Lục và cô Uông đúng không? Tôi họ Sư là quản gia của Lê gia, mọi người có thể gọi tôi là quản gia Sư."

"Quản gia Sư." Lục Thiên Phóng sinh ra trong nhà giàu đổ đống, nhưng mà kiểu phong cách nhà giàu sang trọng thời xưa vẫn làm hắn hơi ngạc nhiên, Lê gia từ lúc cuối triều Thanh đã là thương gia giàu có của thành phố A, giàu đến tận bây giờ, nghe nói bởi vì nguyên nhân lịch sử mà tài sản ở thành phố A chỉ là phần nổi của tảng băng, "kho vàng" của bọn họ ở nước ngoài, nhưng những thứ này đều là truyền thuyết, "Xin ông gọi cháu là Thiên Phóng, ngài Lục là ba của cháu."

"Thiên Phóng." Quản gia Sư hiền hòa gọi, ông ấy lại làm động tác mời, Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm được mời xuống thang máy, Âu Vân Khai và Vinh Mẫn Giai bị che khuất cũng muốn xuống thang máy, "Vị tiểu thư và ngài đây xin mời cùng Tiểu Lan xuống lầu một uống trà ăn khuya." Phía sau hắn là người giúp việc tiểu Lan mặc váy xanh dương thắt tạp dề đang cúi đầu nhẹ, tiến vào thang máy, không đợi hai người phản ứng đã bấm thang máy đi xuống.

Lục Thiên Phóng cười nhẹ, tác phong làm việc của Lê gia rõ ràng vừa khách sáo lại ngang ngược rất thú vị đó, chẳng trách Lam Vọng Long ngang ngược, thì ra là do "Học hành tại gia"  riêng Lê Xuân thì lại là một cá thể đột biến.

Cổ Viện Triều đã chờ ở phòng khách lầu hai rồi, phòng khách lầu hai của Lê gia từ vách ngăn đến nội thất đều là gỗ tử đàn, Cổ Viện Triều ngồi trên ghế bành gỗ lim kiểu Trung Quốc cổ cùng kiểu dáng của APEC, bởi vì đây là khu tiếp khách riêng tư, có thể nói là một cái hào ngăn cách cũng không quá.

"Bà Cổ." Lục Thiên Phóng cười ngọt gọi.

"Ừm, Thiên Phóng cháu đến rồi." Cổ Viện Triều có hơi lơ đãng, nhìn thấy hắn như bị dọa, "Đã ăn khuya chưa? Nếm thử mì hải sản do đầu bếp nhà ta làm đi."

"Được ạ! Cháu đang hơi đói bụng." Trên đường đi Lục Thiên Phóng có hơi gấp, đến được đây thì không còn gấp nữa.

Vài phút sau một cô gái giúp việc mặc đồ y chang tiểu Lan bưng lên ba tô mì hải sản, tô rất to rất khéo léo, canh rất nhiều, mì thì... Dạng như Âu Vân Khai, vua bao tử ăn hai đũa là hết, bày biện thấy cả đáy tô, nhét làm tăm xỉa răng còn không đủ.

Lục Thiên Phóng gắp một cọng mì ăn vào, rất thanh đạm... Giống như được làm bằng tay vậy, nước dùng từ xương và sò điệp sấy khô, sò điệp, đùi heo xông khói Kim Hoa, tôm hùm,... Còn nữa mà hắn nếm không ra, tóm lại thì màu sắc vàng nhẹ không hề chói mắt, uống vào tươi mát khiến người ta nuốt luôn lưỡi.

"Bọn họ buổi tối thì không cho tôi ăn nhiều, thiệt cho cháu rồi." Cổ Viện Triều lịch sự giống như Âu Vân Khai vậy, Lục Thiên Phóng vừa nếm mùi vị, bà ấy đã ăn xong bát mì, còn uống hết cả canh, ngồi ở bên đó than thở.

"Bọn họ cũng là vì sức khỏe của bà." Lục Thiên Phóng buông đũa xuống, vừa định nói nếu như bà không ngại thì ăn luôn cả tô của cháu này, người giúp việc tay chân nhanh nhẹn đã đem dọn tô của Cổ Viện Triều và Lục Thiên Phóng, bọn họ như vậy Uông Tư Điềm cũng không thể không ngại mà tiếp tục ăn, cũng để người giúp việc dọn xuống.

Cổ Viện Triều thở dài, "Ơi... lúc còn trẻ ăn kiểu nào cũng không no, bây giờ già rồi... Cái gì cũng ăn cho có, còn không cho ăn no."

Lục Thiên Phóng chỉ đành cười theo, Cổ Viện Triều ai oán xong rồi, phất nhẹ tay, người giúp việc và quản gia đều lui xuống, "Cậu bé, muộn đến này còn đến tìm ra, có việc gì không?"

Lục Thiên Phóng trong lòng nghĩ nếu như Lam Vọng Long có cài tai mắt trong Lê gia, tự mình đến đây cũng đã đánh rắn động cỏ rồi, chi bằng nói hết ra những thứ cần nói, hắn suy nghĩ một chút, nói hết với Cổ Viện Triều về những thứ đã tra ra, "Rất xin lỗi bà, cháu chỉ tìm được đến đây." Không đủ để lật đổ Lam Vọng Long.

Cổ Viện Triều nghe hắn chăm chú nói xong thì cười lên, "Cậu bé, cháu nghĩ nhà chúng ta đang điều tra vụ án ư? Muốn tìm ra chứng cứ, làm được xét nghiệm ADN, chụp được hình giường chiếu của nó cùng với hai người phụ nữ kia mới được tính là chứng cứ à? Không cần đâu, thằng nhóc này làm được lắm, không cần điều tra tiếp nữa, những việc còn lại để ta tự lo, hơi... Chồng ta còn đang ngủ, xem ra phải đánh thức ông ấy dậy rồi."

"Bà Cổ, cháu gấp rút đến như vậy là vì muốn nhắc nhở bà, bên cạnh bà có thể có người của hắn."

Cổ Viện Triều lặng người, "Cảm ơn nhé, cháu có thể đi rồi, việc còn lại cứ để ta."


--------------------------------------

Sau chương này trans của chúng ta bận bịu thực sự. Mọi việc lại giao vào tay tôi. Tôi không hứa hẹn chương mới sớm muộn gì được đâu đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro