Chương 13: Satan trở về
Đại thiên sứ mang theo tiểu ác ma đi gặp lão sư của hắn, chính là gặp cha mẹ trong truyền thuyết, tiểu ác ma khẩn trương không chịu nổi, hắn tìm ông chủ xin nghỉ, suốt đêm chạy lên lầu tìm người thỉnh giáo lễ nghi có liên quan, sau khi nhận được những thứ như tặng hai con gà rừng nuôi thả vườn, trang sức bằng vàng, tiểu ác ma phát hiện đối tượng cầu cứu của hắn không đáng tin cậy, cuối cùng là đại thiên sứ xem thời gian quá muộn lên dẫn hắn về nhà.
Tiểu ác ma nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được, hắn chui vào trong ngực đại thiên sứ, chuẩn bị cứ như vậy mở mắt đến hừng đông, nhưng tay phía sau buông ra, tiểu ác ma đang nghi hoặc lại theo bản năng muốn một lần nữa cái tay đó ôm lấy mình, ánh mắt của hắn bị bà tay che lại, không phải loại đè lên, chỉ là dán lên mắt, hắn có thể xuyên qua khe hở giữa ngón tay nhìn thấy đại thiên sứ đang thở dài.
"Tại sao phải sợ hãi?" Đại thiên sứ không hiểu được sự căng thẳng và bất an của tiểu ác ma từ lúc nghe thấy hắn nói như vậy.
Đó là lão sư của hắn, một trong những liên kết tình cảm của đại thiên sứ ở trên thế giới này, mà hiện tại hắn muốn tiểu ác ma cũng ở trên một sợi này, cảm thụ tình cảm của hắn.
"Lão sư của ta rất hiền lành, ông rất thích tiểu hài tử như em, khi ta còn bé thầy ầy thường ôm ta đến thế giới loài người đi dạo, nói với những bác gái nhiệt tình kia ta là con trai của ông."
"Thầy ấy nhất định rất yêu anh." Con quỷ nhỏ nói.
"Vậy nên thầy ấy nhất định cũng sẽ yêu em."
Bởi vì ta yêu ngươi, yêu ai yêu cả đường đi, đừng sợ ở trước mặt ta đề cập đến ác ma vực, đó là nơi sinh ngươi nuôi ngươi, nơi đó cũng là nguồn gốc của tình yêu của bọn họ sinh trưởng nảy mầm, tất cả mọi thứ đều là chứng ngôn của bọn họ.
Trong hiệu sách, tiểu ác ma nhìn thấy bộ dáng thiên sứ khi còn bé, thiên sứ ở trạng thái trẻ con hắn đã sớm quen thuộc, nhưng thiên sứ mười bảy mười tám tuổi lại không giống nhau, đây hẳn là ảnh tốt nghiệp, tiểu ác ma liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiên sứ của hắn trong một đám thiên sứ áo bào trắng, tất cả thiên sứ đều đang cười, trong tay bọn họ cầm bằng tốt nghiệp đại biểu cho việc học tập xuất sắc, nhưng đại thiên sứ chỉ là tay để phía sau, trên mặt hắn không có sung sướng khi tốt nghiệp, chỉ nhìn chằm chằm ống kính, tiểu ác ma vuốt ve ảnh chụp, lần đầu tiên hắn sinh ra chán ghét với thân phận ác ma của mình.
Lão thiên sứ rất thiện lương, điều này làm cho tiểu ác ma nhớ tới lão ác ma ở vực ác ma, bọn họ đều cho người ta một loại ấm áp khi trở về nhà.
Buổi tối hôm đó, đại thiên sứ lôi kéo tiểu ác ma đi chụp ảnh, bọn họ đã sớm cởi bỏ y bào thiên sứ và áo bào ác ma thích mặc, trên người mặc quần áo nhân loại, đại thiên sứ mặc một thân âu phục màu đen, thắt cà vạt kẻ sọc màu xanh da trời, cả bộ âu phục tràn ngập cảm giác cấm dục, phối hợp với đôi mắt vàng tóc vàng, làm cho thiên sứ biến thành quý ông trẻ tuổi được khắc họa trong sách cũ, hắn xoay người, tiểu ác ma vừa vặn vén rèm vải trong phòng thay đồ đi ra, hắn lựa chọn một bộ âu phục màu trắng hoàn toàn bất đồng với đại thiên sứ, âu phục màu trắng rất hiếm thấy, bộ này là do một thiếu gia để lại chỗ này quên lấy đi, thiếu gia cùng tiểu ác ma dáng người không khác lắm, âu phục mặc lên người tiểu ác ma, hắn kéo góc áo khẩn trương đi về phía đại thiên sứ, màu trắng làm nổi bật khuôn mặt đỏ bừng của hắn vô cùng rõ ràng.
Rất đẹp, đại thiên sứ nói với tiểu ác ma như vậy, hắn dùng khí âm nói, sợ lớn tiếng sẽ phá vỡ bầu không khí tại giờ khắc này, hắn đem tiểu ác ma kéo đến bên cạnh mình, gáy bị đại thiên sứ đè lại, cằm bị khống chế, những lời còn lại bị không thể phân biệt nghẹn vào miệng, bọn họ ở cửa phòng thay quần áo không xấu hổ không nóng nảy, là ông chủ ở bên ngoài thật sự nghe không nổi gọi người mới tách ra.
Ông chủ để cho họ đứng trước một tấm vải màu đỏ, bàn tay của họ nắm chặt lấy nhau, không giống như đại thiên sứ trong bức ảnh tốt nghiệp, giờ phút này trên mặt hắn là một nụ cười hạnh phúc.
Trên đường về nhà, tiểu ác ma vẫn cầm tấm ảnh mới kia xem, trong ảnh người cùng hắn nắm tay ngồi trước mặt vải đỏ không phải là người khác, là đại thiên sứ của hắn, tiểu ác ma đều không để ý chướng ngại vật trên đường, cuối cùng đại thiên sứ dứt khoát lưu loát cõng hắn đi về nhà.
"Chụp ảnh vui vẻ như vậy sao?" Đại thiên sứ hỏi, nếu biết chụp ảnh vui vẻ như vậy, hắn đã sớm mang tiểu ác ma đến.
Tiểu ác ma ôm chặt cổ của đại thiên sứ, hắn nói, "Chụp ảnh với anh rất hạnh phúc"
"Sau này nhớ đến anh em có thể lôi ảnh ra ngắm."
Tiểu ác ma cẩn thận bỏ ảnh vào túi, hắn nghiêng mặt nhìn thần sắc của đại thiên sứ, "Anh... Tức giận sao? "
Ông chủ ác ma nói cho hắn biết bình thường loại thời điểm này chính là người yêu ghen, hắn không nghĩ tới đại thiên sứ lại ăn giấm một tấm ảnh, không đợi đại thiên sứ trả lời, hắn nhanh chóng hôn lên mặt đại thiên sứ một cái, ôm chặt cổ đại thiên sứ dỗ dành, "Em mới không cần, nhớ anh em sẽ trực tiếp tới tìm anh, em không xem ảnh chụp. "
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, trên đường bắt đầu thường xuyên xuất hiện một đội ngũ thiên sứ, bọn họ chỉnh trang xuất hiện trong đám người, trong tay cầm chân dung nắm lấy người qua đường mặc áo bào trắng so sánh, bọn họ so với những thiên sứ thường ban phước ở đây hoàn toàn bất đồng, trong tay bọn họ cầm vũ khí, mũi nhọn của những vũ khí kia nhắm vào không phải nhân loại, là thiên sứ cùng ác ma phạm sai lầm.
Tiểu ác ma đi trên đường tan tầm ném bánh ngọt mới mua trong tay đi, hắn chậm rãi rời khỏi đám người đông đúc, sau khi rời xa trung tâm náo nhiệt kia lập tức chạy nhanh, tim theo động tác đập loạn xạ, hắn đang chạy về phía nhà, hắn cần mang theo thiên sứ của hắn chạy trốn, đi đâu cũng được, ai cũng không thể thương tổn hoặc mang người của hắn đi.
Nhưng trong nhà không có đại thiên sứ, cửa kính ban công bị phá vỡ, tiểu ác ma bị thủy tinh đầy đất đâm vào mắt đau đớn, mà tấm ảnh chụp chung của hai người bị ném xuống đất.
Thiên Sứ Thành hôm nay rất náo nhiệt, nghe nói hôm nay ở đài phán xét muốn tiến hành phán xét một thiên sứ, thiên sứ yêu ác ma sẽ sa đọa, mà Đọa Lạc Thiên Sứ sẽ hóa thành tro tàn trong ngọn lửa.
Đài phán xét là một nhà thờ ngoài trời kiểu cũ, nghe nói đó là lần trước thiên sứ ác ma đại chiến bị lật tung, khắp nơi đều là vách tường tàn dư, thẩm phán trưởng hy vọng thiên sứ có thể mượn cơ hội này nhớ kỹ máu cùng nước mắt trong đó, quý trọng hòa bình trước mắt.
Phá vỡ sự yên tĩnh của nhà thờ là một chuỗi âm thanh kéo dài trên mặt đất, đại thiên sứ bị hai thiên sứ cao lớn nâng tam xoa kích áp giải vào, không giống như những thiên sứ ở đây, đầu của hắn không có hào quang, mái tóc vàng bạc bởi vì tra tấn mấy ngày nay rối bời, xích sắt cạo rách da tay chân, thể diện thiên sứ nên có bị tước đoạt, xung quanh truyền đến tiếng hít vào, đã rất nhiều năm chưa từng thấy thiên sứ sa đọa.
Thẩm phán là một lão đầu râu ria trắng muốt, trên tờ giấy trắng trong tay hắn cẩn thận cầm viết tất cả tội lỗi của đại thiên sứ phạm phải, hiện tại hắn đem những tội lỗi đó đọc cho thiên sứ ở đây nghe, cảnh tỉnh những thiên sứ đang nóng lòng muốn thử trên bờ vực phạm tội.
Tội lỗi 1: thông đồng với ác quỷ, cố gắng phá hoại trật tự hai giới;
Khóe miệng đại thiên sứ kéo ra một nụ cười châm chọc, buồn cười, thật sự là buồn cười, bọn họ cư nhiên đem tình yêu của hắn định nghĩa là cấu kết, thậm chí không dám đem tình yêu tuyên truyền ra miệng.
Tội lỗi 2: Sử dụng tinh thần lực thiên sứ trong ác ma vực để tham gia vào cuộc đấu tranh ác ma.
Tội lỗi 3: Là một thiên sứ lại thiếu lòng nhân từ và thiện lương
。。。
"Trên đây" Thẩm phán trưởng rốt cục đọc xong tất cả tội lỗi, hắn đem thư trách tội trong tay buông xuống, đi xuống đài đứng trước mặt đại thiên sứ, cánh tay như củi khô của hắn giơ lên đỉnh đầu đại thiên sứ, "Đại thiên sứ Michael mất đi bản tâm thiên sứ, cam tâm sa đọa, thiên sứ thành cho địa ngục liệt hỏa hành hình."
Không có bất kỳ cơ hội biện bạch nào, đại thiên sứ đã sớm bị định tội chết.
Liệt hỏa địa ngục dâng lên bên chân, đại thiên sứ nhìn ngọn lửa màu cam dưới chân dần dần lớn lên, xích sắt trên tay chân cơ hồ là trong nháy mắt biến thành tro bụi bay đi, nhưng hắn lại không có bất kỳ đường sống giãy dụa nào, chân giống như rót chì, đau đớn làm cho hắn quỳ rạp xuống đất, quỳ gối trước mặt phán thẩm trưởng đem những tội danh này áp đặt lên người hắn, ngọn lửa màu cam biến thành màu đỏ thẫm, đau đớn trên người bắt đầu biến mất, có lẽ là chết lặng, tầm mắt của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, Đại Thiên Sứ nghĩ, hắn sắp chết, hào quang trong tay cư nhiên vào lúc này không còn tối đen nữa, một lần nữa sáng sủa trở lại, sáng như vậy, giống như huỳnh quang trên vách núi ác ma.
Các thiên sứ chung quanh đều không tự giác lui về phía sau, đó là nỗi sợ hãi của thiên sứ khắc sâu trong xương cốt, mà trong đám khách này lại có một cỗ kình lực chỉ muốn xông về phía trước, nếu không phải ác ma thành chủ giữ chặt tiểu ác ma, giờ phút này hắn sẽ chạy đến bên người yêu của mình.
Tiểu ác ma dưới tinh thần lực của Ác Ma thành chủ ra sức ngoan cố chống đỡ, liệt hỏa địa ngục đáng sợ như vậy, thiên sứ thân mến, để cho bọn họ cùng nhau chôn ở trong biển lửa đi.
"Ác Ma đại nhân tôn kính của ta" Hắn quỳ rạp xuống đất về phía Ác Ma Vực, hai đầu gối trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề, trong mắt chảy xuống nước mắt đỏ như máu, trên mặt đất bắt đầu diễm lệ hoa "Cầu xin ngài... tín đồ trung thành của ngài cầu xin ngài, cứu người yêu vô tội của con, con sẵn sàng ... con sẵn sàng hy sinh tất cả của con, thậm chí cả mạng sống của mình, miễn là ngài cứu người yêu của con, để cho anh ấy thoát khỏi sự trừng phạt của ngọn lửa địa ngục."
"Ngươi cầu xin hắn?" Ác Ma thành chủ phía sau tựa hồ cười ra tiếng, đó là một loại cười đắc ý cùng rốt cục đợi đến khi kết cục đến, "Còn không dựa vào ngươi tự mình. "
Nhưng tiểu ác ma ngay cả năng lực tránh thoát tinh thần lực của Ác Ma thành chủ cũng không có, huống chi từ trong tay những thiên sứ kia cứu người yêu ra.
"Ta có thể giúp ngươi." Thanh âm kia đang dụ dỗ tiểu ác ma đi vào vực sâu, ác ma thành chủ nâng cằm tiểu ác ma lên, để cho hắn nhìn phương hướng của đại thiên sứ, liệt hỏa địa ngục cơ hồ muốn đem đại thiên sứ của hắn nuốt chửng toàn bộ, "Chỉ cần ngươi nguyện ý, người yêu của ngươi lập tức có thể được cứu, chỉ cần ngươi... "
"Ta nguyện ý."
Dù cho đó là chuyện gì, hắn cũng sẽ làm.
"Cho dù địa ngục liệt hỏa thiêu thân ngươi?"
"Cho dù địa ngục liệt hỏa thiêu thân ta."
Liệt hỏa địa ngục chung quanh đại thiên sứ bỗng nhiên dập tắt, đau đớn đánh hắn trở về nguyên hình, từ sau lưng hắn duỗi ra cánh thiên sứ, đôi cánh màu trắng như tuyết đem chủ nhân của mình bao bọc lại, nhưng liệt hỏa địa ngục biến mất ở bên cạnh tiểu ác ma dấy lên, tiểu ác ma cách ngọn lửa nóng rực nhìn đại thiên sứ bị bao bọc thành kén, dần dần nhắm mắt lại.
Quá trình đó quá thống khổ, tiếng gào thét bi tráng vang lên trên đài phán xét, giống như lấy hết máu từ trên người hắn, nhưng tiểu ác ma biết ác ma không có máu, vậy người bị rút đi sẽ là cái gì?
Bị rút đi chính là tình yêu không giống người thường trong thân thể tiểu ác ma, đó là thứ ác ma không nên sinh sôi nảy nở, mùi ánh mặt trời trong không khí bị áp súc, tiểu ác ma ý đồ mở mắt, con ngươi màu đen của hắn biến thành màu đỏ thẫm giống như liệt hỏa địa ngục, giờ phút này bọn họ đang dao động, hai đồng tử đỏ ra khỏi phạm vi đồng tử, toàn bộ nhãn cầu cuối cùng bị nhuộm thành màu đỏ, ám chỉ hắc ám tiến đến, đó là một màu so với cao cấp ác ma còn sâu hơn, mà màu sắc này là màu sắc độc quyền của Satan.
Ai cũng không nghĩ tới hôm nay lại tiên tri trở thành sự thật, ở trong địa ngục liệt hỏa Satan trọng sinh trở lại nhân gian.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
https://youtu.be/SH2l0H_Rzxg
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro