Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Nhạc đệm nhỏ: Tàu bay

Chúng tôi đủ tư cách đi lên tàu bay, khi đến buổi tối, Gon cùng Killua vẫn đầy tinh thần khám phá tàu bay, sớm đã chạy mất, Kurapika cùng Leorio đã sớm mệt chết khiếp, lúc này đang ở khoang thuyền nghỉ ngơi dưỡng sức, về phần tôi cùng Alluka đều lấy một quyển sách thanh thản ngồi ở sô pha, uống trà dung nham nổi danh, đọc sách.

"A, thì ra phải chú ý nhiều như vậy, thật khó." Alluka oán giận.

"Đúng vậy, phải làm cái này để ý cái kia, nhưng đáng yêu như vậy lại không muốn bỏ cuộc."

"Ừ, nếu không chúng ta cũng đừng quản nhiều như vậy, biết chút thường thức là có thể."

"Cũng phải, phỏng chừng người ta còn yên tâm chúng ta nữa."

......

"Chị, hai chị đang đọc gì vậy?" Gon cùng Killua đã sớm 'thám hiểm' xong, đang ngồi xuống đối diện chúng tôi nghe chúng tôi nói gì đó không hiểu nên rốt cục không nhịn được liền hỏi, mà đứa bé gọi là chị cũng chỉ có bé ngoan là Gon kia, còn Killua lại có chút không yên lòng.

Không yên lòng? A, đúng rồi, hình như trên thuyền có kẻ tìm đến cậu ta để báo thù, đứa trẻ này quả nhiên vẫn còn là trẻ con.

"Bách khoa toàn thư nuôi trẻ."

"Phụt!"

"Bách khoa toàn thư nuôi trẻ?!!!"

Tôi cùng Alluka phản xạ giật nảy mình, có cần kinh ngạc như vậy không? Sao Gon cùng Killua lại đều phun nước vào chúng tôi, còn rống lớn? Nhìn nhìn chung quanh, có vẻ như lúc này tất cả mọi người trong nhà ăn bị tiếng hô này gây chú ý.

"Rống cái gì?" Alluka lấy mấy hạt dẻ gõ đầu hai thằng nhóc này, "Chị cùng ChiChi phải làm mẹ đỡ đầu của người ta, xem sách này thì có gì kỳ quái." Lúc này, con nuôi hẳn là đã sinh ra rồi, cũng nên đi thăm.

Nói xong, ánh mắt mọi người càng kỳ quái.

"Là chị thì không sao, nhưng Alluka chỉ có mười hai tuổi." Gon ôm đầu hô đau, rất oan ức nói, cậu chỉ nói lớn tiếng chút thôi, thế mà bị gõ.

"Mười hai tuổi thì không được?" Alluka khó thở, lại đánh tiếp, đứa trẻ ngoan ăn ngay nói thật lại bị chịu thiệt, nhưng vẫn không ném hạt dẻ được.

Từ một nơi bí mật gần đó, kẻ báo thù trốn rất lâu rốt cục xuất hiện, hình như tên là Anita, hình như là vì báo thù cho cha mà đến, đáng tiếc, ngay cả kẻ nào thuê gia tộc Zoldyck đi giết người cũng không biết, chỉ biết lần cuộc thi này có người nhà Zoldyck tham gia, nhưng ngay cả phần thứ hai của cuộc thi cũng không đỗ, người như vậy thật đáng buồn, nhưng mà dù sao tôi cũng chưa trải qua bao giờ, nên cũng không thể nói gì cô ta được.

Leorio cùng Kurapika vốn đang nghỉ ngơi giờ cũng đi ra, đều là muốn bảo vệ bạn bè.

Nghe vị tiểu thư Anita này oán giận kể ngôi nhà đang hạnh phúc của mình, về người cha mà cô ta trân trọng, chỉ trích nhà Zoldyck đã phá hủy hết thảy hạnh phúc của cô ta, loại chuyện này, tôi không muốn quan tâm, dù sao cũng là việc nhà Alluka, cô ấy xử lý là được rồi.

"Nói như vậy là cô muốn báo thù," Alluka không chút để ý nhìn cô ta, dùng ánh mắt ngăn lại Killua, ý bảo cậu ta để chuyện này cô ra mặt là tốt rồi, "Nhưng ngay cả phần thứ hai cuộc thi cũng không đỗ, cô dựa vào cái gì mà đi báo thù?"

Ngữ khí thản nhiên, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra sát khí, theo tôi biết, Alluka luôn rất thương yêu Killua, mà Anita lần này tuyệt đối đã chọn sai đối tượng, quả nhiên, bóng người chợt lóe, Alluka vốn đang ở bên cạnh tôi chỉ một giây sau đã lấy tay bóp cổ Anita, ở giữa hai ngón tay mang theo lưỡi dao, tôi nhìn thấy đã có máu nhè nhẹ ấm áp chảy xuống, nhóm Gon cũng ngây người, hẳn là bọn họ chưa thấy qua Alluka như vậy đi, mà thân thể vị tiểu thư Anita kia cũng đang run lên.

"Sợ chết không?" Alluka khẽ nhếch khóe miệng phối hợp động tác của cô, làm cho người ta nhìn rõ sự lạnh lùng dày đặc, quả nhiên Alluka cũng có tư cách làm người xấu, nhưng giây sau, cô đã ngồi trở lại chỗ cũ, trên mặt vẫn tươi cười như nắng.

"Nghe nói đá Gia Vị mà nhà các người bán cũng không phải là cái thứ tốt gì, sẽ làm người ta bị nghiện, cô không biết nguồn cho cô hạnh phúc vui vẻ lại là hòn đá hại người này đúng không, xem ra cha cô đã bảo vệ cô thật tốt," Vẫn tươi cười, lời nói ra lại làm cho Anita lập tức mặt trắng như tờ giấy, quả nhiên là một đứa trẻ được bảo vệ siêu tốt, lần đả kích này không nhỏ, xem ra tôi vẫn phải tốt bụng khuyên nhủ người ta, kẻo luẩn quẩn trong lòng tìm chết, tôi lại phải bận việc thu linh hồn.

"Ba đã chết thì cô cũng phải sống thôi, chỉ là một đứa trẻ, báo thù cái gì, giết rồi, thì người thân cô có thể sống lại sao, cô nói bọn họ chết không nhắm mắt, nhưng cô có biết bọn họ khi chết đến tột cùng như thế nào không? Bọn họ trước khi chết muốn cô báo thù sao? Cô chỉ là lấy suy nghĩ của chính cô đến để bọn họ thôi phải không, báo thù chỉ là để tâm mình yên ổn thôi phải không, hoặc là vì tìm kiếm an ủi, đột nhiên từ thiên đường hạnh phúc ngã xuống địa ngục hẳn là chịu khổ sở đi, cô muốn tìm cái gì đó để bổ khuyết tinh thần hư không của chính mình phải không, hay là nếu không đi báo thù thì cô sẽ không tìm thấy động lực sống sót?" Tôi nói rất nhiều, nhìn ánh mắt của cô ta vẫn đầy không đồng ý cùng phẫn nộ, "Cô xem, hiện tại tôi chẳng phải là đang lấy suy nghĩ của tôi để đoán cô sao, hình như cô rất bất mãn, không sao, tôi cũng chỉ là nói mà thôi, về phần báo thù, chúng tôi tùy thời hoan nghênh cô xuất hiện, cho nên......" Tôi búng tay một cái "Trước khi cô đi, tôi cho cô xem cái này."

"...... Ba?"

Đúng vậy, tôi gọi hồn cha của vị tiểu thư này ra, người thân thì nói chuyện dễ hơn, ít nhất là cô thấy như vậy, còn trên thực tế, đây chỉ là ảo thuật, linh hồn đã vào địa phủ thì sao lại có thể lại bị tôi kéo lên, nói không chừng lúc này cha của cô ta sớm đã chuyển thế, tôi tìm thế nào được.

"Nga ha ha ha ha, thì ra đã tìm được rồi." Xem diễn xong, hội trưởng Netero hiện ra, cười giống như hoa cúc vậy, vẫy vẫy tay làm cho người ta mang đi Anita còn đang trầm tư, đồng thời lại đưa ra lời đề nghị chơi trò cướp cầu.

Tôi và Alluka đồng thời lắc đầu, ở trong mắt Alluka, tôi hiểu cô ấy thà rằng đi thi cũng không bồi lão hồ li đùa, như tôi suy nghĩ, xem ra là di chứng năm đó cùng lão hồ li này ký kết không ít hiệp ước không bình đẳng lưu lại đi, tránh được thì nên tránh luôn, mà Gon cùng Killua đương nhiên là đi.

Ban ngày ngủ sung túc, buổi tối không mệt nhọc, Alluka sớm rời đi để đến khoang thuyền tìm chỗ ngủ, mà tôi vẫn ở sô pha đọc sách, buổi tối còn có hai hồn phách, aiz, vẫn là Killua giết.

Tính tính thời gian không sai biệt lắm, tôi khép sách lại, đi đến địa điểm chờ.

"......" Hiển nhiên Killua không dự đoán được tôi sẽ xuất hiện ở đây, vừa giết người xong, trên tay còn có giọt máu tươi ấm áp, hắn bất giác rụt lui ra sau.

"Aiz, đúng là một đứa trẻ không ngoan." Tôi tiến lên, lấy khăn tay ra cẩn thận lau tay cho cậu ta, lau xong, tôi ném khăn tay luôn, tôi vẫn không có hứng thú cầm mấy thứ dính máu.

"Em đấy," Tôi ấn cậu ta cùng ngồi lên ghế, lấy tay ôm lấy cậu ta, cảm nhận được cậu ta cứng ngắc trong nháy mắt, "Sát thủ với chị mà nói cũng không có gì không tốt, giống như đao phủ vậy, nhưng mà sát thủ giết là người, đồng loại mà thôi, cho nên Lualua không cần chịu đựng một mình như thế, nhưng lần sau đừng tùy tiện giết người như vậy."

"Chị, em xin lỗi." âm thanh rầu rĩ của Killua truyền đến.

"Lualua phải nhớ kỹ, sát thủ chỉ là nghề nghiệp, nhưng mà khi có người thuê em thì em mới có thể đi giết người nha, nhưng mà nếu Lualua không thích, thì không làm sát thủ nữa, hết thảy tùy tâm đi." Tôi vò vò nhẹ mái tóc bạc mềm mại của cậu ấy, nếu là đứa trẻ bình thường thì ở tuổi như vậy đã được hạnh phúc sống rồi.

"Em......có thể chứ?"

"Có thể nha, dù thế nào thì chỉ cần em có khát vọng tự do là được." Tôi ôm cậu ấy sát hơn, aiz, đứa trẻ này thật khiến lòng người đau.

......

Thật lâu sau, cậu ấy không có phản ứng gì, tôi cúi đầu nhìn, đúng là đang ngủ, ha ha, mùi trên người tôi có công hiệu khiến người ta thả lỏng, thằng nhóc kia lúc này hoàn toàn thả lỏng rồi.

"Xuất hiện đi." Tôi cúi đầu nói nhỏ.

Kurapika từ chỗ tối đi ra, hai tròng mắt màu xanh bình tĩnh nhìn tôi chằm chằm, xem ra một màn Anita hôm nay cũng có ảnh hưởng với cậu ta, cậu ta...... đã buông bỏ cừu hận chưa?

"Chiêu hồn vừa rồi là giả." Tôi biết cậu ta muốn hỏi cái gì.

"Giả?" Cậu ta rất kinh ngạc, dù sao chuyện đó thoạt nhìn rất chân thật không phải sao?

"Hồn xuống địa phủ, hết thảy đều không liên quan đến trần thế, sao có thể trở ra?" Tôi cười hỏi lại, "Nhưng Kura-chan, đừng để việc All-chan làm là vô ích."

Kurapika ngẩn ra, thông minh như cậu ta lập tức là hiểu ra, nhưng mà vẻ mặt lại vẫn không thể thoải mái, hẳn là...... vẫn không buông bỏ được.

"Aiz, tùy cậu thôi, hiện tại giúp tôi ôm Lualua vào được không?"

Đến lúc đó rồi nói sau, tuy rằng không muốn quản chuyện cừu hận của cậu ta, nhưng là y theo tính tình của Gon và Killua, thì đằng nào tôi cũng sẽ bị cuốn vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro