Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 - Sắp phải xa rời

           

4. Sắp phải xa rời

Từ ngày khai giảng đầu tiên Ngô Hi Hưng đã chú ý đến một nam sinh.

Hắn rất cao cũng rất tuấn tú, nhưng cái này chẳng qua chỉ là bề ngoài. Thứ đã hấp dẫn Ngô Hi Hưng chính là ánh mắt tự tin, toả sáng, kiêu ngạo và có chút bất cần đời. Nếu như ánh mắt có thể nói chuyện, vậy ánh mắt của nam sinh này đã biểu đạt rất nhiều, nhiều đến có thể hấp dẫn một nữ sinh ưu tú như vậy.

Trùng hợp chính là nam sinh này cũng và học viên của ngành điện tín. Lúc hắn và cô cùng đến phòng điền thông tin, Ngô Hi Hưng cố ý đi chậm một chút, cố ý để nam sinh này điền thông tin cá nhân trước. Cô giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, trông thấy trên mục tên nam sinh ấy viết ba chữ :Ngô Thế Huân

Ngô Thế Huân.... đó là cái tên đầu tiên mà khi lên đại học Ngô Hi Hưng nhớ kỹ nhất.

Ngô Hi Hưng không có thói quen nhớ tên người khác, cô khá là kiêu ngạo và hay gây chuyện. Thế nhưng cũng vào buổi xế chiều ngày hôm đó, cô lại nhớ thêm một cái tên nữa, Trương Nghệ Hưng.

Nam sinh đó chỉ lạnh lùng nói "Tôi là Trương Nghệ Hưng." Trong đầu Ngô Hi Hưng lập tức hiện ra "Ngô Thế Huân", bởi vì tựa hồ hắn cũng là người lạnh lùng như vậy.

Thế nhưng cho dù thế nào thì hai người đều khác biệt rất xa, hoàn toàn khác biệt về ngoại hình, khác biệt về cảm xúc... Một người khiến cho cô vừa thấy đã yêu rồi, còn người kia, vừa nhìn đã không muốn lại gần...

Thật ra vẫn còn một bạn học cô cũng nhớ rất kỹ. Chính là vị đầu tóc rối bù - Biện Bạch Hiền. Lúc ấy hắn đứng trên bục giảng gãi gãi đầu vốn đã rất rối, nói "Xin chào mọi người, tôi là Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền trong Biện Bạch Hiền, thật ra tôi không có căng thẳng đâu, ha ha..."

... Ngu ngốc. Ngô Hi Hưng thầm mắng.

Vốn tưởng rằng học chung trường sẽ thường xuyên gặp mặt. Thế nhưng ở buổi khai giảng không hề nhìn thấy bóng dáng nam sinh kia. Nếu như không phải trong buổi học quân sự trông thấy hắn đứng hàng thứ nhất ở chi đội một, Ngô Hi Hưng sẽ nghĩ mình đang bị ảo giác.

Thế nhưng ảo giác biến thành sự thật lại không tốt đẹp như vậy. Cô không tìm được cơ hội nào để tiếp cận Ngô Thế Huân, chỉ có thể đứng phía xa nhìn hắn, vẫn còn cố ý quan sát một chút.

Cô trông thấy quả nhiên Ngô Thế Huân có chút bất cần đời. Nếu như giáo quan không để ý, nhất định Ngô Thế Huân sẽ không tuân theo kỹ luật. Lúc nào hắn cũng nhìn xung quanh, không, thật ra hắn chỉ nhìn về một hướng mà thôi, chính là Trương Nghệ Hưng đang ngồi nghỉ bên cạnh đội của mình.

Hình như đùi Trương Nghệ Hưng bị thương, giảng viên có viết một lá đơn đặc biệt cho phép cậu chỉ cần theo mọi người vào hàng ngũ thôi, không cần phải tham gia tập luyện. Cái này lại khiến Ngô Hi Hưng rất hâm mộ. Đâu chỉ có mình cô, những người khác cũng đều rất hâm mộ. Thật ra sau lưng cũng còn không ít.

Ngày học quân sự đầu tiên, đến khoảng hơn 10 giờ, Ngô Thế Huân đã thành người đầu tiên hô báo cáo. Ngô Hi Hưng và tất cả mọi người đều nghe thấy thanh âm biếng nhác của hắn "Báo cáo... giáo quan..."

Giáo quan trẻ tuổi bộ dạng không vui đến trước mặt hắn "Nói!"

"Bạn bên kia đã sắp không chịu nổi nữa." Ngữ khí vô cùng lười nhác, nghe không có chút gì lo lắng, hơn nữa ánh mắt cũng không hướng theo nơi ngón tay đang chỉ.

Ngô Hi Hưng nhìn về phía Trương Nghệ Hưng, thoạt nhìn giống như Trương Nghệ Hưng đang dựa vào gốc cây mà ngủ. Tóc trên trán xoã che khuất đôi mắt, lờ mờ có thể nhìn thấy được bờ môi không còn chút máu.

"Đó là anh trai tôi." Ngô Thế Huân bổ sung thêm.

Thanh âm không lớn, căn bản Ngô Hi Hưng không nghe được. Cô chỉ thấy giáo quan đến bên cạnh Trương Nghệ Hưng, nghiêng tai cẩn thận nghe gì đó, lập tức bối rối gọi Ngô Thế Huân đến, ra lệnh mọi người tiếp tục tập luyện. Sau đó Ngô Thế Huân chạy đến, Trương Nghệ Hưng không hề nhúc nhích mà ngã vào ngực hắn. Xe cấp cứu đã đến rất nhanh, Ngô Thế Huân ôm Trương Nghệ Hưng vào xe, giảng viên ngồi ở phó lái biểu lộ rất bối rối.

Xe rời đi, Ngô Thế Huân theo xe rời đi.

Ngô Hi Hưng tiếp tục đau khổ mà tập tư thế đứng.

Có một chút mất mác như vậy, có một chút phiền muộn như vậy, mà thứ tích luỹ nhiều nhất trong Trương Nghệ Hưng chính là bất mãn.

***

Khi Trương Nghệ Hưng tỉnh lại, mặt trời cũng đã sắp lặn.

Trong phòng bệnh chỉ có mình cậu, hết sức yên tĩnh. Trương Nghệ Hưng mở to hai mắt nhìn trần nhà một hồi.

Sau đó miễn cưỡng ngồi dậy, để cho những tia nắng của chiều tà rơi trên cánh tay của mình. Làn da trắng bệch thoạt nhìn cũng đã có một chút huyết sắc.

Trương Nghệ Hưng nghe thấy tiếng bồ câu bay lượn, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, là một đàn bồ câu xám, ở khung cửa sổ đàn bồ câu có thể nhìn thấy ánh mắt kia, bay xa rồi. Âm thanh cũng đã biến mất.

Thanh âm tái hiện trong đầu chính là trước lúc cậu té xỉu, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng nói bên tai cậu, "Đừng có gắng gượng, tôi đưa anh đi bệnh viện."

Còn có thể gắng gượng bao lâu nữa, một ngày như vậy.

Trương Nghệ Hưng là bà con của viêm dạ dày, sốt nhẹ không giảm, thêm thể chất của bản thân cũng không khoẻ mạnh, bác sĩ đưa ra đề nghị với nhà trường cho Trương Nghệ Hưng miễn học quân sự. Phía trường cũng đồng ý. Nhưng mà lần này Ngô Thế Huân không thể biện lý do chăm sóc anh trai để nghỉ học quân sự được, dù sao quân sự cũng là một môn bắt buộc của sinh viên.

Ban đêm Ngô Thế Huân bước vào phòng bệnh Trương Nghệ Hưng. Hắn không gõ cửa mà trực tiếp bước vào, Trương Nghệ Hưng trông thấy Ngô Thế Huân có hơi kinh hãi. Nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Ngô Thế Huân đi tới đi lui trong phòng bệnh không lớn lắm, đánh giá xung quanh một lượt, sau đó cầm ly giấy trên tủ đầu giường rót một ít nước ấm vào, nhẹ nhàng bưng đến bên cửa sổ, thổi thổi, chậm rãi uống.

Trương Nghệ Hưng lẳng lặng ngồi đó, cúi đầu, vẫn là mái tóc che khuất đôi mắt.

Trầm mặc.

Ngô Thế Huân mở miệng trước: "Đây là lần đầu tiên tôi đưa anh đến bệnh viện đó." Ngữ khí và thần thái vẫn là kiểu khinh thường.

"..."

"Cũng là lần đầu tiên chủ động đến phòng bệnh thăm anh."

"..."

"Tại sao ở bệnh viện rồi mà anh cũng khiến người khác cảm thấy buồn nôn vậy." Nói xong Ngô Thế Huân làm kiểu ném bóng rổ đem ly nước còn phân nửa chuẩn bị ném vào thùng rác. Cầm lâu rồi hắn mới cảm giác bị phỏng tay. Nhưng lại ném không chuẩn xác, nước bắn tung toé đầy đất.

"Mẹ kiếp." Tâm tình Ngô Thế Huân kém xuống.

Trương Nghệ Hưng mở miệng nhàn nhạt nói: "Sáng mai anh về nhà."

"Tuỳ anh. Đừng quên đem quần áo của tôi về giặt." Nói xong Ngô Thế Huân rời đi.

Nhưng thật ra là bác sĩ bắt phải ở lại bệnh viện quan sát, ngay từ đầu Trương Nghệ Hưng đã không định ở lại bệnh viện một đêm.

Cậu biết rõ Ngô Thế Huân chán ghét bệnh viện, bởi vì đó là nơi ba rời xa mẹ. Bởi vậy dù cho trước đây Ngô Thế Huân chưa từng đưa mình đến bệnh viện, cũng không hẳn là Ngô Thế Huân sai, Ngô Thế Huân không sai khi không đến bệnh viện.

Là mình không đúng, từ trước đến nay.

Mình cũng không thích ở bệnh viện. Nhưng lại thường xuyên được đưa đến đây.

Cuộc sống như thế này, còn có thể gắng gượng bao lâu.

***

Sáng hôm sau Trương Nghệ Hưng đã về đến nhà, mệt mỏi đến chỉ muốn ngủ. Thế nhưng điện thoại lại reo lên.

Gọi đến là một dãy số đường dài lạ lẫm, Trương Nghệ Hưng nghi ngờ ấn nghe: "Alô, xin chào."

"Là mẹ." Thanh âm hơi tang thương của một phụ nữ trung niên.

Tim Trương Nghệ Hưng đập mạnh một cái. Cảm giác bối rối, "Mẹ..."

Phụ nữ kia nghe được tiếng của Trương Nghệ Hưng, có một chút không vui, thanh âm cũng lạnh lùng, "Thế Huân có ở đó không?"

Trương Nghệ Hưng đã quen với thái độ của mẹ đối với cậu, cung kính trả lời: "Em ấy đang ở trường học quân sự, mẹ cần lấy số điện thoại của em ấy không?"

"Không cần. Nó đã lên đại học năm nhất rồi à?" Bà không thường xuyên gọi điện về nhà, liên lạc với Ngô Thế Huân chẳng qua chỉ là ở ngân hàng chuyển tiền.

"Đúng, ở Đại học A. Ngành viễn thông truyền thông kỹ thuật." Trương Nghệ Hưng muốn nói mình cũng học ở đại học A, nhưng cậu biết rõ mẹ sẽ không quan tâm.

"Ừ, tôi muốn nó học xong đại học, sau đó sẽ tìm cách đưa nó đến Mĩ để đào tạo chuyên sâu. Cậu quan tâm nó một chút, đừng để nó làm loạn." Lúc bà rời đi Ngô Thế Huân mới 13 tuổi, đúng lứa tuổi quậy phá. Cho nên bà mới để ý thấy Ngô Thế Huân rất tuỳ tiện. Trước khi bà đi, Ngô Thế Huân đã bỏ nhà đi bụi hết ba ngày ba đêm, cuối cùng Trương Nghệ Hưng gọi điện thoại đến báo đã tìm được Ngô Thế Huân rồi, bà mới yên tâm mà đến sân bay.

"Dạ, chuyện này có cần nói cho em ấy biết không?"

"Không cần, cả chuyện tôi gọi điện cho cậu cũng không cần nói."

"Đã biết."

"Còn nữa, đừng gọi tôi là mẹ. Tôi nghe cũng không thoải mái."

".....Xin lỗi..."

"Được rồi, tôi cúp đây."

Mẹ nói xong liền cúp. Không để Trương Nghệ Hưng kịp nói câu tạm biệt.

Để điện thoại xuống, Trương Nghệ Hưng cảm thấy ngực rất đau. Cho rằng sẽ không đau nữa, cho rằng đã xem những chuyện đó là thói quen, thế nhưng vì sao vẫn còn cảm thấy đau đớn?

Bởi vì cuối cùng Ngô Thế Huân phải rời xa cậu. Nước Mĩ quá xa, cậu không dám tin tưởng mình sẽ có thể giống như kỳ thi Đại Học, vượt qua mọi người mà đến đại học ở Mĩ tiếp tục nghiên cứu. Thật ra cuối cùng vẫn phải xa nhau, chỉ là sớm muộn mà thôi.

Vậy đến ngày đó, tất nhiên cũng sẽ không gắng gượng nổi nữa đâu nhỉ.

---TBC---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro