Chương 6
6.
Nội dung diễn tập mỗi ngày đều không khác biệt lắm, mỗi ngày sau khi hoàn tất huấn luyện thì còn dư rất nhiều thời gian, các phi công đi chơi khắp nơi ở Hải Bá Lợi An, Trương Nghệ Hưng không bắt Ngô Thế Huân đặc huấn như những ngày thường, nói khó có được thời gian tốt như vậy nên để hắn vui chơi một chút.
Rõ ràng là anh muốn đi chơi mà.
Ngô Thế Huân tức giận mà nhìn pad của mình. Không chiều nào thấy được bóng dáng của Trương Nghệ Hưng, nhắn tin cũng không trả lời. Vẫn là Lộc Hàm thượng tá tốt nhất. Mỗi ngày Ngô Thế Huân đều ngoan ngoãn chụp hình mình huấn luyện như thế nào cho Lộc Hàm, Lộc Hàm rất nhiệt tình, mỗi lần đều trả lời rất nhiều, nói hắn phải tập huấn thật tốt. Thức ăn ở Hải Bá Lợi An ngon hơn ở Metair nhưng lại thiếu nguyên liệu, làm Ngô Thế Huân ăn không đủ no, Ngô Thế Huân tùy ý oán trách hai câu với Lộc Hàm, không ngờ hôm sau đầu bếp cho Ngô Thế Huân thêm một phần thịt ba chỉ.
Ngô Thế Huân rất tự giác, sau khi tập huấn xong cũng tự mình luyện tập thêm, ở trong phòng nhắm mắt vẽ động cơ. Kỳ quái chính là Hoàng Tử Thao kia tại sao cũng không đi chơi? Không phải mối quan hệ giữa hắn và đám người kia rất tốt sao? Lúc này người cũng ở phòng nghiên cứu sách hướng dẫn mô hình điện tử.
"Cái cột tuyến màu vàng đó mắc vào tuyến thượng." Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao gỡ đi một nữa, ánh mắt chằm chằm, nhịn không được mà nhắc y.
Hoàng Tử Thao ấm ức mà không trả lời, một lát sau lại làm theo.
"Lần trước thua rồi, tôi phục, lần sau tôi sẽ thắng lại." Y nói
A~~ Được đó. Ngô Thế Huân tính trẻ con mỉm cười.
Hoàng Tử Thao đến gần nói "Tôi sẽ nhờ sư phụ tôi dạy cậu bay, cậu bảo sư phụ cậu cũng dạy cho tôi."
"Tại sao?"
"Tôi muốn trở nên mạnh mẽ." Hoàng Tử Thao nói.
"Không phải cậu rất ghét sư phụ tôi sao, sao bây giờ lại muốn học."
Ngô Thế Huân ngang nhiên xông lên giường, rồi ánh mắt nghiêm túc lại. Hoàng Tử Thao nuốt nước miếng, khó khăn trả lời
"Tôi nghĩ kỹ rồi, thực ra mà nói.... Sư phụ của cậu có bản lĩnh, những chuyện khác..... cũng không quan trọng."
Hoàng Tử Thao chân thành nói, ngược lại lúc này Ngô Thế Huân ngồi thẳng người.
"Hoàng Tử Thao cậu hãy nghe cho kỹ."
Ngô Thế Huân duỗi từng ngón tay hướng Hoàng Tử Thao.
"Thứ nhất, chính xác là sư phụ tôi có bản lĩnh; thứ hai, sư phụ tôi ở phương diện khác như thế nào, không đến phiên cậu nói. Thứ ba...."
Bỗng nhiên Ngô Thế Huân không nói nữa, tay cũng buông xuống.
"Thứ ba là gì?" Hoàng Tử Thao hỏi
"Không có gì."
"Vậy là cậu đã đồng ý?"
"Đâu ra, ai đồng ý hồi nào ~"
Cậu!!! Hoàng Tử Thao giận đến mặt đã đen còn đen hơn, đóng cửa bỏ đi.
Ngô Thế Huân đắc ý hất cằm, tâm tình vô cùng tốt mà tiếp tục vẽ.
Trương Nghệ Hưng là sư phụ của một mình tôi, dựa vào cái gì mà cho cậu một nửa.
Lại nói tính cách của Trương Nghệ Hưng kia rất xấu, cậu chịu được sao.
Ngày cuối cùng ở Hải Bá Lợi An là diễn tập thực chiến, trước một ngày Kim Tuấn Miên không đến ăn cơm, đi kiểm tra từng trạng thái phi cơ, cố gắng bảo vệ tính an toàn cho cuộc diễn tập vào ngày mai. Trương Nghệ Hưng cũng không đến ăn cơm, trong núi không hổ khỉ xưng vương, một đám phi công nói chuyện ầm ĩ như mở chợ, mọi người tụ tập bắt đầu nói xấu.
"Này, hôm qua tôi ở quân kỹ doanh thấy Trương Nghệ Hưng giáo quan đó."
"Sao cậu đến được quân kỹ doanh? Thảo nào hôm qua tôi tự hỏi sao cậu không về."
"Trương Nghệ Hưng giáo quan đi chơi gái đó, nhìn không ra luôn, nhìn qua cũng biết không ngay thẳng rồi."
"Người ta từ chỗ đó đi ra, trở về chốn cũ thật tự tại."
*(*quên nói, quân kỹ doanh là doanh trại dành cho nữ.)
Càng nói càng khó nghe, Ngô Thế Huân đứng bật dậy, bưng khay cơm đi ra.
Hắn trực tiếp chạy đến quân kỹ doanh kia, hắn muốn tìm Trương Nghệ Hưng. Muốn nói sư phụ anh muốn chơi gái cũng đừng ở chỗ này có được không? Ánh mắt ở đây đều nhìn chằm chằm vào anh, khu sinh hoạt ở Metair chưa đủ sao?
Không biết tại sao, nghĩ tới hình ảnh Trương Nghệ Hưng chơi gái, liền nhớ đến bờ ngực trắng như tuyết và bả vai lộ ra kia, thật khó tưởng tượng thân thể này dây dưa với người khác.
Sư phụ, sao anh có thể chơi gái, thượng bất chính, hạ tắc loạn, vì tôi, anh không được chơi gái.
Ngô Thế Huân có kết luận, đi đến quân kỹ doanh, quả thực giống như rơi vào động bàn tơ, một đám nữ nhân mặt đầy son phấn lôi kéo Ngô Thế Huân như muốn ăn tươi nuốt sống. Ngô Thế Huân vẫn muốn đi từng lầu dò xét một phen, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể bỏ chạy. May là sư phụ huấn luyện thể năng cho mình, nếu không chắc không cách nào thoát thân quá.
Chạy đến khu vực hoang mạc phía sau quân kỹ doanh, không một bóng người, ánh trăng lạnh lùng phủ kín toàn bộ đá sỏi trên mặt đất.
Không, không phải không có người.
Ở sườn núi phía xa xa, có người.
Là Trương Nghệ Hưng.
Ngô Thế Huân lặng lẽ đến gần.
Ánh trăng khiến cậu ngược sáng, cậu ngồi dưới đất, nhìn cái gì đó phía trước, hai tay nắm thành quả đấm sau lưng, tuy vẫn không nhúc nhích, nhưng lại cảm thấy như có một cỗ sức mạnh đang chạy trong cơ thể, nhìn qua thấy cả người đều rung rung.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu hơi nghiêng đầu, lấy bả vai lau mặt mình.
Bởi vì, có một dòng nước mắt óng ánh chảy dọc khuôn mặt trắng muốt của cậu.
Càng lau nước mắt càng nhiều, chớp mắt một cái, một giọt rơi xuống, chớp mắt, lại thêm một dòng.
Ngô Thế Huân bị doạ rồi, hắn chưa từng nhìn thấy Trương Nghệ Hưng như vậy. Gia hỏa này suốt ngày vui tươi hớn hở không nghiêm chỉnh, bây giờ làm sao vậy....
Thấy Trương Nghệ Hưng như vậy, Ngô Thế Huân cảm giác cái mũi mình cũng chua rồi, không thể đau lòng. Hắn đứng đó rất lâu cũng không tiến đến. Hắn hiểu rõ Trương Nghệ Hưng, vô luận hỏi cậu cái gì, Trương Nghệ Hưng cũng sẽ không nói.
Ngô Thế Huân nhớ đến lúc Lộc Hàm ở khu vui chơi, là người lạc quan, cường đại, cũng có lúc thất thố. Nhất định lúc này Trương Nghệ Hưng nhớ đến chuyện thương tâm rồi.
Rốt cuộc ở Hải Bá Lợi An có chuyện gì?
Rốt cuộc sư phụ anh bị làm sao vậy? Tại sao không nói với tôi?
Lần trước đối với sự thất lễ của Lộc Hàm, Trương Nghệ Hưng đánh lạc hướng không để lại dấu vết gì.
Lần này đối với sự thất thường của Trương Nghệ Hưng, nên làm sao đây?
Tôi nên làm sao đây!
Ngô Thế Huân chân tay luống cuống, tiến không được mà lui cũng không xong, cả người phiền muộn mà vò đầu.
Dường như Trương Nghệ Hưng cảm giác được có người sau lưng, quay đầu nhìn lại. Sau khi Ngô Thế Huân nấp sau một khối đá lớn, lấy pad ra, suy nghĩ một chút, chỗ người liên lạc, nhấn chọn tên Lộc Hàm.
Hoàng Tử Thao ngẩn người ở bên ngoài nhà ăn, bên trong ồn ào y nghe mãi cũng thấy phiền. Y gửi một tin nhắn cho Kim Tuấn Miên.
"Má Miên nhớ đi ngủ sớm một chút, đừng kiểm tra đến quá muộn. Sáng mai con nhất định sẽ đánh bại cái tên kinh người kia."
Không có gì bất ngờ, Kim Tuấn Miên trả lời giống như bà mẹ già, muốn Hoàng Tử Thao có quan hệ tốt với Ngô Thế Huân.
Anh nghĩ em là anh à, đều đối xử tốt với mọi người sao, em cần phải như vậy à. Hoàng Tử Thao âm thầm phàn nàn.
Sau đó có người thở hồng hộc chạy đến phía trước, bóng đen cản y lại, là bạch nhãn lang
"Chuyện cậu nói, tôi đồng ý rồi!"
"A?"
Oa a! Hoàng Tử Thao nhảy lên cao ba thước. Ngô Thế Huân đá y một cước.
"Mau làm giúp tôi một chuyện."
***
Trương Nghệ Hưng ở đỉnh núi, nhìn từng phần mộ mà ngẩn người, bỗng nhiên trời đêm truyền đến âm thanh động cơ, hai máy bay phun khí cỡ nhỏ thấp dưới tầng trời đang bay đến, lấy tốc độ cực nhanh mà quấn quanh rồi chia ra, lao xuống lại xoay tròn, toàn bộ đèn đều mở lên, nhìn bầu trời giống như đầy sao lấp lánh.
Trương Nghệ Hưng há mồm nhìn, ngọn đèn đánh vào mặt cậu, lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc, cậu đứng dậy, hai tay không tự giác mà vươn về phía bầu trời, cả người cũng nhảy lên giống như máy bay, vệt nước mắt bi thương tan mất, cậu giống như đứa trẻ mà nhìn máy bay không rời mắt, hai máy bay vẽ vô số đồ án trên trời.
Ha ha ha ha!
Trương Nghệ Hưng nở nụ cười, là thật đấy, nụ cười thoải mái.
Trên máy bay phun khí, Hoàng Tử Thao đang nói với Ngô Thế Huân
"Đủ chưa Bạch Nhãn Lang, đầu tôi choáng luôn rồi! Muốn nôn quá!"
"Được rồi cậu về trước đi!"
"Cút! Má Miên nói lúc mượn là hai bệ, trả lại cũng phải hai bệ."
"Cậu đợi một chút!"
Ngô Thế Huân xoay tròn 180 độ ổn định thân máy bay.
Đến bước đường cùng chỉ có thể hỏi Lộc Hàm, cũng không nói rõ là Trương Nghệ Hưng đang khóc, chỉ nói sư phụ ngồi ở sau quân kỹ doanh, tâm tình không tốt. Lộc Hàm liền nói Ngô Thế Huân nghĩ cách biểu diễn một màn phi hành cho Trương Nghệ Hưng, còn cố ý dặn phải là loại máy bay phản lực có đèn. Thực tế loại chiến cơ này chỉ có thể bay ở cự ly ngắn, đã sớm cho vào hàng phế thải. Tại sao phải dùng loại máy bay này chứ.
Hơn nữa biểu diễn bay, sao Trương Nghệ Hưng có thể thấy được, đây không phải đang nói đùa sao, có ý nghĩ đặc biệt gì à?
Nhưng đã theo Trương Nghệ Hưng lâu như vậy, Ngô Thế Huân cũng hiểu được có rất nhiều chuyện không cần hỏi tại sao
Chỉ cần có kết quả tốt.
Chỉ cần, làm như vậy người kia sẽ vui vẻ.
Lúc này Ngô Thế Huân trên không trung, điều chỉnh đường bay sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bay lên.
"Sư phụ, anh nhất định phải nhìn cho kỹ nha."
Khói bay khắp trời, Ngô Thế Huân liên tục chuyển đổi góc độ và điều chỉnh tốc độ, mọi thứ hoàn tất trong mười giây.
Trương Nghệ Hưng nghĩ rằng màn biểu diễn đã kết thúc, còn chưa thoả mãn mà rũ tay xuống, xoa xoa cổ, nhưng vẫn không cúi đầu.
Chỉ thấy mọi âm thanh đều yên tĩnh, một mảnh trong bóng tối, trong khoảnh khắc nửa bầu trời đều bị một đồ án bao trùm
Nói đúng hơn thì đó không phải là một đồ án, mà là một chữ.
Rất to, màu lam
"HƯNG."
***
Metair, phòng Lộc Hàm, pad của y bị tin nhắn của Trương Nghệ Hưng làm rung liên hồi, nhiều hình ảnh của màn biểu diễn, cuối cùng là Trương Nghệ Hưng chỉ tay về phía chữ 'Hưng' to lớn trên bầu trời, cười ngây ngô, tựa hồ không biết nửa gương mặt bản thân mình đẹp như tranh.
Tin nhắn Trương Nghệ Hưng:
"Lộc ca, Lộc ca! Anh mau nhìn, anh mau nhìn! Có máy bay tới đón Tiểu Hưng Hưng đi nè!"
Lộc Hàm qua loa trả lời bằng vài icon, lại cùng Trương Nghệ Hưng trò chuyện rất nhiều. Nhìn ra được tâm tình của cậu đã tốt lên nhiều. Cuối cùng cũng yên tâm, ngón tay nhẹ lướt trên đôi mắt đỏ hé mở của người nọ, trong lòng nhỏ giọng nói.
Cho nên, đừng khóc.
***
Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân chậm rãi lái phi cơ về không cảng, Ngô Thế Huân lại nói
"Không cho phép cậu lén lút tiếp xúc với sư phụ của tôi."
"Gì cơ?"
"Thì là không cho phép cậu tiếp xúc với sư phụ tôi một mình, anh ấy dạy cái gì, tôi đều dạy lại cho cậu, nhưng cậu không được đến hỏi anh ấy, chỉ đơn giản vậy thôi."
"Bạch Nhãn Lang đáng chết, những lời này tôi nên nói với cậu mới đúng đó! Sau này có muốn bay cũng không được trực tiếp tìm má Miên!"
"Được, cứ vui vẻ mà quyết định vậy đi."
Ngô Thế Huân thật sự rất vui sướng.
Bởi vì trên pad, là tin nhắn Trương Nghệ Hưng trả lời mình, tuy rằng tin nhắn đó mình đã gửi từ hai ngày trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro