Chương 3
3.
Giáo quan máy bay đều là tập thể hướng dẫn học viên, mỗi giáo quan phụ trách một bộ phận khác nhau, đương nhiên người đau đầu nhất chính là người phụ trách thực hành bay. Nhưng người phụ trách bộ phận này không phải là giáo quan cấp cao nhất Trương Nghệ Hưng, mà là thứ quan Kim Tuấn Miên. Trương Nghệ Hưng với tư cách cấp cao nhất, thường xuyên là giáo quan mở cuộc họp, bình thường phụ trách lớp học lý thuyết, cả ngày bắt mọi người lấy giấy vẽ, phân tích hướng dẫn cách tìm hướng về, cách huỷ động cơ, rất ít khi đi đến không cảng. Thời gian dài vị giáo quan cấp cao Trương Nghệ Hưng đối với mọi người có rất nhiều lời đồn đại, trong đó lời đồn ác nhất là Trương Nghệ Hưng không có cha mẹ, lúc trước đi tòng quân dựa vào giao dịch bất chính mà sinh tồn, sau đó quen biết Tướng Quân, mối quan hệ với Tướng Quân hình như không hề bình thường. Nếu không thậm chí đến các chuyến bay thực hành cũng không đến, chỉ giảng dạy các lý luận bình thường cũng có thể đến được giáo quan cấp cao nhất.
Có mấy lần Trương Nghệ Hưng dẫn Ngô Thế Huân đi đặc huấn đụng phải Hoàng Tử Thao, qua vài ngày sau những lời đồn đại về Trương Nghệ Hưng còn thêm Ngô Thế Huân vào, nói vô cùng khó nghe. Nhóc con muốn có sĩ diện, nếu Trương Nghệ Hưng có một chân trong mối quan hệ với Tướng Quân, đừng nói làm sư phụ cho bản thân, đến nói chuyện Ngô Thế Huân cũng khó có thể được nói với cậu. Có thể thấy bộ dạng mây trôi nước chảy tựa hồ không biết gì của Trương Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân lại cảm thấy lời đồn đãi chính là lời đồn đãi. Có thể sinh ra ở trung tâm vòng xoáy, lại khiến cậu thật sự có thể vượt qua sự phiền toái đó.
Cuối ngày thường có một lớp lý thuyết, Ngô Thế Huân đã nhanh chóng mỏi mệt, sau khi vác phụ trọng chạy dưới nước, Trương Nghệ Hưng cười híp mắt dẫn Ngô Thế Huân tới phòng mô phỏng không chiến. Ngô Thế Huân thấy một chiếc máy bay RB129 già cỗi đứng ở giữa.
"Học lâu như vậy nhưng vẫn chưa hướng dẫn nguyên lý động cơ, cũng nên thực hành rồi ha ~" Trương Nghệ Hưng vỗ đầu Ngô Thế Huân, bảo hắn lên phi cơ.
"Sư phụ à, cái này là RB129 nó không hoạt động bằng giọng nói, còn phải dùng cần điều khiển nữa, sao lại bắt tôi bay cái này chứ."
"Lại lảm nhảm, tranh thủ thời gian đi." Trương Nghệ Hưng đội nón bảo hộ cho hắn, bản thân đi hai ba bước rồi nhảy lên máy bay, ngồi vào phụ lái cạnh Ngô Thế Huân.
Chuẩn bị sẵn sàng rồi? Huấn luyện mô phỏng ------- thực hành chiến đấu.
Ngô Thế Huân vừa khỏi động phi cơ, chỉ thấy trên màn hình sáng chói một cuộc tinh chiến, trời đầy đạn lạc và mảnh vỡ của thiên thạch va chạm vào nhau, một viên thiên thạch bị vỡ đang bay về hướng bản thân, Ngô Thế Huân dựa vào bản năng khống chế học được tìm cách tránh né, phi cơ mạnh mẽ lệch qua, tránh được thiên thạch, rồi lại đụng phải mảnh vỡ lơ lửng bên cạnh. Trí tuệ nhân tạo lập tức báo cáo: Vòng phòng hộ phi cơ bị hao tổn, lực phòng ngự 90%
Ngô Thế Huân đổ đầy mồ hôi lạnh, Trương Nghệ Hưng nhìn hắn một cái, lấy tay phủ lên tay Ngô Thế Huân đang phát run.
"Nhớ kỹ cậu đã học được những gì, dẫn đường quay về phải làm như thế nào? Làm thế nào để động cơ của máy bay mô hình này chuyển động ổn định hơn?"
Ngô Thế Huân chỉ tốn vài giây để nhớ lại, lúc đã hoàn hồn, bàn tay trên tay của hắn cũng dần buông ra. Tinh chiến càng lúc càng kịch liệt, Ngô Thế Huân điều khiển máy bay tả xung hữu đột, sau nửa giờ mô phỏng, lực phòng ngự của vòng bảo hộ vẫn còn 40%. Không xuất hiện tổn hại nghiêm trọng. Sau khi Trí tuệ nhân tạo nhắc nhở mô phỏng kết thúc, Ngô Thế Huân đưa tay lau mồ hôi đang chảy ròng ròng, hưng phấn mà nhìn Trương Nghệ Hưng, vẻ mặt đắc ý kiểu mau khen tôi đi, mau khen tôi đi. Nhưng Trương Nghệ Hưng lại cau mày, cắn nhẹ môi dưới.
"Cậu như vậy là không được, theo tốc độ này căn bản trong một năm đến máy bay chiến đấu cỡ nhỏ cũng không sờ được. Nửa giờ mô phỏng, lực phòng ngự phải thừa 85%."
Ngô Thế Huân thừa nhận hắn bị sỉ nhục tận trong lòng, bắt đầu trách móc, "Anh cho tôi điều khiển cái máy bay phải tự mở bằng tay, đầu năm nay còn ai còn ai sử dụng loại này nữa, rõ ràng trí tuệ nhân tạo tính quỹ đạo đường đạn không chuẩn." Rống xong lại bĩu môi. Sắc mặt Trương Nghệ Hưng không vui. Một lát sau, Ngô Thế Huân mở miệng thì thầm.
"Hôm nay Hoàng Tử Thao lại bay HL412107, tôi thấy Kim Tuấn Miên giáo quan dẫn hắn bay. Có phải anh bay không tốt....."
Trương Nghệ Hưng cười khẽ một tiếng, mở cửa khoang bước xuống.
"Ngô Thế Huân trung sĩ, cậu có thể tuyển cử với Kim Tuấn Miên thiếu tướng, tôi có thể giúp cậu nói với cậu ấy một tiếng, cậu ấy sẽ cam tâm tình nguyện hướng dẫn cậu."
Ngô Thế Huân ngây ngốc nhìn bóng lưng Trương Nghệ Hưng, không cao cũng không lớn, tóc ngắn ngủn lộ ra gáy trắng nõn, giống như một học viên, nhưng thái độ rất vô tình. Ánh mắt Ngô Thế Huân lướt qua Trương Nghệ Hưng nhìn về phía không cảng xa xôi, một loạt chiến cơ HL412107 đang để ở đó, chỉ cần đi theo Kim Tuấn Miên, có thể bay chiến cơ đó....
Về sau Trương Nghệ Hưng có nhiệm vụ khẩn cấp phải đi một vòng Metair, sau khi trở đúng lúc gặp được Kim Tuấn Miên ở không cảng, đứng ở xa vẫy tay chào cậu.
"Nghệ Hưng, Ngô trung sĩ nhà cậu với Hoàng trung sĩ nhà tôi đang mô phỏng đối chiến đó, hai đứa nhóc vô cùng hiếu thắng, tôi sợ sẽ xảy ra sự cố."
Cái gì?
Trương Nghệ Hưng và Kim Tuấn Miên vội vàng đến không cảng số 2, đứng ở xa đã thấy màn hình giám sát đầy những mảnh vỡ là đạn pháo đang nổ tung, hai chiếc HL412107 lấy tốc độ cực nhanh truy đuổi nhau, một chiếc đuôi cánh màu vàng, chiếc còn lại đuôi cánh màu đỏ. Ngang tài ngang sức nhau, nhưng thời gian dần trôi qua, đuôi cánh màu đỏ thể hiện rõ ưu thế, phản ứng tránh né nhanh nhạy, góc độ thích hợp, lúc công kích góc độ lại vô cùng xảo trá, không lâu sau HL412107 đuôi đỏ dùng tốc độ cực nhanh bám sát đuôi cánh vàng, đồng thời ném một quả đạn hút, tia lửa văng khắp nơi, đuôi cánh vàng bị thiệt hại nặng, trí tuệ nhân tạo đưa tin: Vòng phòng hộ mất tác dụng, động cơ bị hao tổn.
Sau đó toàn bộ màn hình giám sát dần tối lại, hai chiến cơ nhẹ nhàng đáp xuống. Trong đuôi cánh vàng Hoàng Tử Thao mặt đen chui ra, cũng không quay đầu lại lập tức bỏ chạy, Kim Tuấn Miên nhanh chóng đuổi theo. Trương Nghệ Hưng nhìn đuôi cánh đỏ thẳng đường đáp xuống, cửa khoang mở ra, đầu Ngô Thế Huân chậm rãi lộ ra, lười biếng nhìn Trương Nghệ Hưng, cũng không nói chuyện.
Nhóc con vừa mới cắt tóc, dựng thẳng lên, không còn giống cây nấm nhỏ nữa, tuy rằng biểu lộ lười nhác, nhưng lông mi vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng.
"95%" Nhóc con nhíu lông mày.
"Cái gì?"
"Mô phỏng huấn luyện RB129, 1 tiếng đồng hồ, vòng phòng hộ vẫn thừa 95%"
Đến phiên Trương Nghệ Hưng trợn mắt hốc mồm.
"Cho nên, sư phụ còn muốn tăng thêm khó khăn nào cho tôi."
***
"Thực ra tôi còn định mở lời nói với anh Tuấn Miên, thật không ngờ, không ngờ, đứa nhỏ này vẫn còn chút nghị lực." Trương Nghệ Hưng nói với Lộc Hàm.
Hai ngày trước Lộc Hàm đã trở về từ hành tinh Moro, kế hoạch toàn thắng, lần này được nghỉ ngơi nửa tháng. Gần đây những cuộc nói chuyện của hai người đều nhắc đến Ngô Thế Huân.
"Thật muốn huấn luyện một năm để nó trở thành vương bài?"
"Nó có thực lực mà." Trương Nghệ Hưng nhấp một hớp rượu.
"Cậu không sợ tôi bị thay thế sao?" Lộc Hàm bĩu môi lấy ly rượu của Trương Nghệ Hưng uống, Trương Nghệ Hưng lại cướp về, duỗi ngón tay ra lắc lắc "Xuỳ".
"Không được uống rượu. Còn nữa, Lộc Hàm không thể thay thế."
Lộc Hàm cười đến mặt đầy nếp nhăn "Hưng Hưng, thứ tôi muốn chính là câu nói này của cậu!!!! Yêu cậu chết mất!!!"
"Chủ nhật cậu đá bóng, dẫn thằng nhóc nhà tôi theo đi."
"Xì, lúc nào cũng thằng nhóc nhà cậu, Trương Nghệ Hưng em đừng bỏ anh sang một bên nha!"
Trương Nghệ Hưng đẩy Lộc Hàm một cái, run rẩy đứng dậy rời đi, cũng không nhìn Lộc Hàm, "Cậu không nghe thấy sao? Lộc Hàm là không thể thay thế ~"
Lộc Hàm oán hận mà nhìn cái người chân ngắn kia dần biến mất trong ánh mắt của mình.
Mẹ kiếp, đẹp như vậy.
Ngô Thế Huân nhìn Trương Nghệ Hưng một thân đầy mùi rượu đi đến bên cạnh mình, lại khoanh tay suy nghĩ. Sư phụ không đáng tin này lại giở trò gì nữa đây?
Một tuần trước Ngô Thế Huân thật sự muốn đi tìm Kim Tuấn Miên để y thu nhận mình, nhưng trong nội tâm hắn có tính kiêu ngạo, nghĩ thế nào cũng phải huấn luyện mô phỏng RB129 tới khi vòng bảo hộ còn thừa 85% mới có thể diện. Vì vậy lúc Trương Nghệ Hưng không có ở đây mỗi ngày hắn đều chạy tới tập luyện, thời gian dần trôi qua đã tìm được cách thức, còn cảm thấy dùng cần điều khiển cũng rất thú vị, hai ngày trước mọi người thực hành bay, lần đầu tiên chạm vào nơi điều khiển của HL412107 cảm thấy vô cùng bất ngờ, lúc nghe Kim Tuấn Miên hướng dẫn bản thân thực sự rất buồn ngủ, không ngờ lại để cho Hoàng Tử Thao nhìn thấy bản thân đang coi thường, liền khiêu khích hắn mô phỏng đối kháng, đương nhiên Ngô Thế Huân cầu còn không được. Vì vậy hai người liền tiến hành đối chiến. Sự thật chứng minh, lúc chính thức đối chiến, trí tuệ nhân tạo dẫn đường cũng không thể giải quyết toàn bộ vấn đề, hoàn cảnh không gian, lực hút đạn đạo, những yếu tố này đều ảnh hưởng đến quỹ đạo máy bay, thời khắc mấu chốt, vẫn phải chờ trí tuệ nhân tạo phán đoán dẫn đường. Thao tác trên RB129 đã cho Ngô Thế Huân rất nhiều kinh nghiệm, Ngô Thế Huân cảm thấy máy bay của Hoàng Tử Thao ở trước mặt mình quả thực động tác rất chậm, từng chuyển biến hắn đều thấy rõ ràng.
Ngô Thế Huân là người thông minh, hắn biết mình hiểu lầm Trương Nghệ Hưng rồi. Nhưng hắn lại cảm thấy uỷ khuất, tại sao lúc nào Trương Nghệ Hưng cũng không nói rõ với mình từ trước, không nói rõ mục đích đã bắt bản thân tập lái RB129, nếu nói rõ ràng chắc chắn mình đã không ồn ào nhốn nháo như vậy. Chuyện thế này đã phát sinh liên tiếp hai lần, có lẽ đây chính là tính cách của Trương Nghệ Hưng.
Đã như vậy, sau này sư phụ nói gì, đệ tử sẽ ngoan ngoãn làm theo còn không được sao.
Trong lòng Ngô Thế Huân yên lặng nghĩ, nhưng hắn không nói với Trương Nghệ Hưng, không muốn phải hạ mình. Trương Nghệ Hưng cách mình càng lúc càng gần, xem đi, sư phụ, anh thấp hơn tôi nửa cái đầu đó, lúc này bởi vì uống rượu nên mặt đo đỏ, cười rộ lên má lúm đồng tiền thật là trêu người. Sư phụ nhìn rất đẹp đó sư phụ có biết không? Sao lại không thể ôn nhu một chút chứ?
"Đồ nhi, có biết sư phụ đi làm nhiệm vụ khẩn cấp là gì không?"
"Đi uống rượu chứ gì."
"Ừ!" Lúc này đầu Trương Nghệ Hưng giống như lò xo. Mới mở miệng lại nói chuyện khó tin "Uống rượu là trọng điểm ~ Nhưng mà, còn một chuyện nữa, cậu có biết một hệ thống động lực trên cả động cơ của HL412107 không."
"Không phải động cơ đó đã mạnh nhất rồi sao?"
"Lúc này đã có. Sư phụ đã mang về."
"Cái gì!!!"
Ngô Thế Huân rống lên, âm thanh ong ong khiến lỗ tai Trương Nghệ Hưng cũng muốn điếc, Trương Nghệ Hưng lấy hai tay bịt lỗ tai lại mặt đỏ bừng lui về sau, đứng cũng không vững, Ngô Thế Huân lập tức đỡ lấy eo Trương Nghệ Hưng kéo cậu lại.
Trương Nghệ Hưng mơ mơ màng màng mà lại bắt đầu cởi nút áo sơ mi, một mảng ngực trắng như tuyết lộ ra, Ngô Thế Huân cảm giác như mình đang lợi dụng lúc người ta đang say mà giở trò...
"Tìm cái gì?"
"Thẻ từ phòng máy."
Ngô Thế Huân thấy thẻ từ trong túi Trương Nghệ Hưng rồi, nhưng hai tay Trương Nghệ Hưng mềm nhũn không rút ra được, Ngô Thế Huân liền thò tay rút ra.
Rất nóng, xúc cảm rất nhu hoà.
Không ngờ mùi rượu lại phả lên mặt Ngô Thế Huân, thoáng chốc Ngô Thế Huân cảm thấy nóng rang không chịu được, nhanh chóng quay đầu lấy thẻ từ ra nhìn.
Ôi trời ơi!!!
Động cơ x- HL412107!
Lúc trước chỉ nhìn thấy trên bản vẽ, tháng trước vừa mới nghiên cứu trên bản vẽ bây giờ đã thành hiện thực rồi sao? chữ x trong từ experimental, động cơ thí nghiệm!
Trương Nghệ Hưng chuyển bản mẫu động cơ vào pad Ngô Thế Huân, vẻ mặt tự hào cười.
"Đồ nhi!"
"Huỷ đi cho sư phụ, sao đó trả về nguyên trạng!" Tay Trương Nghệ Hưng chỉ vào động cơ.
".... Yes sir!"
Ngô Thế Huân vui mừng cười đến ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, nhanh chóng thay quần áo bắt đầu làm việc, Trương Nghệ Hưng ngồi một bên nhìn hắn, cười vô cùng thoải mái, còn huýt gió, tựa như Ngô Thế Huân sắp phải đi thi đấu.
Đến trời sáng Ngô Thế Huân mới chợp mắt, động cơ điện tử mới phức tạp hơn nhiều nhưng lại khiến hắn vô cùng hưng phấn. Nhưng chuyện huỷ đi luôn xoay quanh trong đầu, đem động cơ thí nghiệm này về phải thông qua những thủ tục như thế nào? Ngô Thế Huân mơ hồ nhớ lại, người có thể phê duyệt chuyện này, chỉ Tướng Quân mới có quyền hạn đó?
Nhưng tại sao Trương Nghệ Hưng lại có thể mang cái này về?
Trương Nghệ Hưng và Tướng Quân...
Ngô Thế Huân lắc đầu, quay đầu lại nhìn Trương Nghệ Hưng, cậu đã sớm tựa vào ghế ngủ rồi. Ngô Thế Huân thở dài, nhìn gương mặt yên tĩnh đang ngủ, nhẹ cười lộ ra má lúm đồng tiền, giống như đứa trẻ hồn nhiên không hiểu chuyện. Nhưng quần áo cởi ở trước ngực, nửa bả vai đều lộ ra, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy một hồi phiền muộn, lấy quần áo của mình phủ lên cho Trương Nghệ Hưng.
Lúc chuông pad báo vang lên, Ngô Thế Huân tức giận xuống giường nhưng không thấy bóng dáng Trương Nghệ Hưng đâu.
Trên pad lưu lại tin nhắn của cậu.
"Đồ nhi, chiêu thứ 2, mỹ nhân kế. Chủ nhật Lộc Hàm thượng tá của cậu tổ chức thi đá bóng, cậu cho cậu ấy làm tiền đạo, không ngừng giao bóng để cậu ấy sút gôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro