
Chương 21
21.
Anh, sẽ không lừa em.
Monday
Bởi vì Bạch Hiền còn nhiệm vụ ở đài radio hành tinh Ba Nguyệt nên chỉ ở Kanda được một lúc liền phải rời đi. Phác Xán Liệt có nhiệm vụ công tác nên không thể đi theo, lúc rời đi, anh đặc biệt muốn Ngô Thế Huân đến nhà ga tiễn Bạch Hiền.
"Anh Nghệ Hưng, anh ấy, tốt nhất nên tiêm một chút glucose. Lúc ở Ba Nguyệt anh ấy có xỉu một lần."
Bạch Hiền nói. Ngô Thế Huân gật gật đầu. Bạch Hiền lại nói một vài chuyện khác về Trương Nghệ Hưng, sau đó đưa một cái túi cho Ngô Thế Huân
"Lúc trước anh ấy muốn mua quần áo, ảnh vừa lười vừa lơ mơ, đi mua hai bộ quần áo màu giống hệt nhau, có phải lãng phí quá không. Lần này chưa kịp thu xếp gì đã chạy đến, đến pad cũng không mang theo, tôi có mua cho anh ấy vài bộ quần áo và một ít vật dụng hằng ngày, cậu gửi cho anh ấy giúp tôi."
Ngô Thế Huân nhận lấy cái túi, thấy Bạch Hiền muốn nói lại thôi, hắn nói,
"Những lời lúc trước tôi nói cậu, không phải do kích động. Sau này xin hãy tin tưởng tôi."
Lần trước tại sao Trương Nghệ Hưng chờ ở nhà ga lại trùng hợp gặp được Ngô Thế Huân? Ngày đó vốn dĩ Bạch Hiền không có một kiện hàng nào cả, là Bạch Hiền cố ý để cậu đến đó. Bạch Hiền than thở khóc lóc bảo Ngô Thế Huân đừng có liên lạc với Trương Nghệ Hưng xong liền tắt điện thoại, kết quả 5 phút sau nhận được tin của Ngô Thế Huân:
"Mặc kệ anh ấy có phải người thường hay không, tôi cũng sẽ đuổi đến Ba Nguyệt."
Lúc này, Bạch Hiền ở nhà ga Kanda nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Ngô Thế Huân, không nói thêm gì nữa, liền bước lên xe.
Sau khi Ngô Thế Huân trở về phòng bệnh, Trương Nghệ Hưng vẫn còn đứng ở bồn chứa dịch điều trị cho Lộc Hàm, vẫn không nhúc nhích. Kim Mân Thạc trông thấy Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân ra hiệu bảo anh đi ra, đem những thứ của Bạch Hiền đưa cho Kim Mân Thạc.
"Thời điểm này, có lẽ anh ấy chỉ biết nói chuyện cùng Trung tá Kim thôi. Chiều nay tôi phải đi Metair làm nhiệm vụ, có lẽ sẽ không đến trong 1 khoảng thời gian, anh nhắc anh ấy mở pad lên."
Nhớ tới, lại sợ người khác hiểu lầm nên nhanh chóng bổ sung
"Không phải là muốn nói chuyện phiếm, tôi quay về Metair để thu thập tư liệu, dùng pad gửi tin cho anh ấy, sau khi anh ấy tốt lên một chút có lẽ sẽ xem."
Ngô Thế Huân còn nói vài câu gì đó với Kim Mân Thạc, sau đó quay phắc 90°, chạy khỏi phòng bệnh, về nơi đóng quân của mình.
Sắp xếp vài món vật dụng, súng lục, đoản đao, sau đó thay bộ đồng phục không quân mới. Cuối cùng, cầm pad trên bàn lên,
Tin nhắn cuối cùng từ Trương Nghệ Hưng "Đừng gửi mấy cái này nữa!"
Trong mắt Ngô Thế Huân bắt đầu gợn sóng, nhưng chỉ có một chút, hắn mang tất cả mọi thứ cất thật kỹ, đến phòng của Hoàng Tử Thao.
Tuesday
Ngô Thế Huân, Hoàng Tử Thao còn có Kim Tuấn Miên, còn có Jino và những người trong hạm đội không quân, cùng với người của đội lục chiến lục quân Kanda, điều khiển Không Chi Sâm và Lục Hạ bay đến Metair, tiến hành thu thập tư liệu trong phạm vi 1 chu vi, nhưng thực tế là đào sâu dưới lớp đất đá. Tìm được phòng quan sát Metair, đem hình ảnh của không tập ra nghiên cứu thật kỹ kỹ thuật chiến đấu của đối phương, tìm kiếm mảnh đạn của không tập trên mặt đất, nghiên cứu thành phần cấu tạo đạn đạo, mặt khác, cứu trợ, những người còn sống sót.
Người Cyber đuổi cùng giết tận Metair, người Địa Cầu còn muốn đào bới miệng vết thương của mình. Càng đau đớn, càng thanh tỉnh.
Lúc chiến hạm đến gần Metair, quả thực hạm trưởng không tìm được cách đáp xuống, bởi vì toàn bộ không cảng đã bị phá hỏng, mặt đất như đã xảy ra địa chấn cấp 12, chỗ cao chỗ thấp, mảnh vỡ rải rác khắp nơi. Rất vất vả mới đáp xuống được, Ngô Thế Huân ngồi ở vị trí kỹ sư trưởng của mình, đều thấy rõ thi thể ở khắp mặt đất, tất cả đều là, binh lính của hạm đội liên minh Địa Cầu.
Không khí trầm lặng như gánh quả cân nặng ngàn cân, vô hình mà đè nặng lòng mỗi người. Hoàng Tử Thao tiến hành đỗ vào Metair, quả đấm ở tay vẫn nắm rất chặt, cửa khoang mở ra, cậu xông vào chịu trách nhiệm khu vực ngay trước mặt.
Thời khắc cửa khoang mở ra, mùi thịt cháy khét, xộc vào mũi Ngô Thế Huân.
Wednesday
Phòng quan sát bị phá hư rồi, có vài hình ảnh không rõ nét, người phụ trách khôi phục số liệu trung tâm.
Ngô Thế Huân phụ trách việc, tiến hành thu thập số liệu chiến cơ siêu cấp Cyber đã bị Lộc Hàm đánh rơi.
Ngô Thế Huân ở trong tàu chiến hạm kia, chụp được hình ảnh, lại tìm hình ảnh ở phòng trung tâm giám sát và điều khiển, sau đó vẽ lại trên pad.
Không có tiệm cơm, không có thực phẩm khó ăn đặc trưng của Metair, tất cả mọi người trở về Không Chi Sâm và Lục Hạ dùng cơm. Bộ hậu cần Kanda vì muốn bảo đảm dinh dưỡng cho binh sĩ, nên cố ý thêm vào một món thịt mới, nhưng mà, có binh sĩ trông thấy loại thịt đó, liền nôn mửa dữ dội.
Rất ít khi thấy Hoàng Tử Thao chỉ ăn rau. Ngô Thế Huân gắp hai miếng thịt ở bàn ăn, cứng nhắc mà làm động tác nuốt vào. Một binh sĩ ở cùng bàn với hắn, ói đến mật xanh, đi đứng không vững đụng phải Jino, bị Jino nắm cổ áo đấm cho một cái.
"Đừng đụng tao!"
Động tác của Jino thô bạo, nhưng giọng lại run rẩy. Kim Tuấn Miên buông bát đũa, lẳng lặng đến kéo binh sĩ kia về chỗ mình. Jino nhìn Kim Tuấn Miên, có chút khó tin mà hừ một cái, hùng hổ theo sát, Hoàng Tử Thao đang vùi đầu ăn cơm bỗng nhiên hung hăng vỗ bàn một cái, đứng thoắt dậy, tay vuốt vuốt dao ở bàn ăn, hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Jino. Jino bị chấn động mà đứng im, vẫn là binh lính của hắn đến giải vây.
Kanda, Lộc Hàm tiến hành giải phẫu lần 2.
Lúc chờ giải phẫu, Trương Nghệ Hưng nhận được sơ đồ phác thảo của Ngô Thế Huân gửi đến, bởi vì đường truyền bị hỏng nên nhận được rất chậm.
Dù sao cũng không ngủ được, cậu liền thức cả đêm đợi tin, đến hôm sau mới nhận được một tấm.
Ngoại trừ giải thích sơ đồ phác thảo, Ngô Thế Huân cũng không nói đến bất kỳ chuyện gì khác.
Thursday
Hoàng Tử Thao phát hiện hộp đen của Thiên Ngang. Thiên Ngang mất 2 phút giải thể, tìm được hộp đen liền có thể tìm được rất nhiều số liệu công kích của chiến hạm Cyber. Nhưng hộp đen lọt vào cửa phóng năng lượng Metair, cũng là nơi bị người Cyber phá nổ. Vẫn đang tiếp tục chìm dần vào phạm vi bạo tạc, có thể nói vô cùng nguy hiểm, Jino chỉ huy đội lục chiến dùng máy xúc đến lấy, vẫn không có hiệu quả.
Hoàng Tử Thao nhân lúc chiều mọi người đến những khu khác tìm kiếm, một mình đến cửa phóng năng lượng, bị Ngô Thế Huân ngăn lại, Ngô Thế Huân buộc dây thừng an toàn cho cậu, đưa cho cậu bộ quần áo tác nghiệp, trên đầu có gắn camera, bảo cậu có bất kỳ tình huống gì liền kêu cứu.
Hai giờ sau, cửa phóng đã tiếp tục lún, Ngô Thế Huân gọi Hoàng Tử Thao, tín hiệu lúc mạnh lúc yếu, thanh âm không rõ ràng, Ngô Thế Huân nắm chặt dây thừng chạy như điên, Hoàng Tử Thao xoay tròn trong cửa, lúc cửa động hoàn toàn sụp xuống, hộp đen thắt ở trước ngực cậu.
Khi cửa sụp xuống tất cả binh sĩ đều chạy đến, sau khi lấy hộp đen ra, tất cả mọi người đều vỗ tay cho Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân.
Buổi tối, Kim Tuấn Miên và Hoàng Tử Thao lại bắt đầu chiến tranh lạnh, anh đến bàn khác ăn cơm một mình, Hoàng Tử Thao ủy khuất đến đỏ cả mắt.
Kanda
Vết thương của Lộc Hàm hồi phục rất chậm, diện tích bị thương quá lớn.
Trương Nghệ Hưng vẫn không chợp mắt, Kim Mân Thạc bảo cậu ăn cơm, cậu không chịu. Cuối cùng bị cưỡng chế tiêm glucose vào.
Cậu nói với Lộc Hàm: Nhìn xem, không chỉ mình anh có cái ống, em cũng có một cái rồi nè Lộc ca.
Ngô Thế Huân chăm chỉ mỗi ngày đều gửi 10 tin về.
Cũng giống như hôm qua, ngoại trừ giải thích đơn giản, vẫn không nói đến gì khác.
Trương Nghệ Hưng đem những số liệu này và số liệu lúc trước của mình tiến hành so sánh, sau đó gửi lại cho Ngô Thế Huân
Vuốt màn hình gửi chọn người nhận: Nhóc ấu trĩ
Ánh mắt toan trướng
Friday
Sau khi không quân thu thập xong số liệu, mang xác chiến hạm của Cyber rút về Kanda, còn đội lục chiến vẫn ở Metair tiến hành khai quật những thứ khác. Sau khi trở về Kanda, Tướng Quân và Ngoại trưởng yêu cầu mọi người nộp thiết bị truyền tin, đem xác chiến hạm vào kho, tiến hành phong toả để nghiên cứu.
Bỏ ra nửa ngày trời mới tìm được động cơ, là Ngô Thế Huân tìm được. Lúc mở họng pháo thân chiến hạm tự tiến hành giải thể, tất cả mọi người đều rõ, rốt cuộc hành tinh Cyber đã cường đại đến nước nào. Người Địa Cầu căn bản không cách nào chống lại được. Người duy nhất đánh rơi chiến hạm Cyber, hy vọng mới của hạm đội liên minh Địa Cầu, ACE không quân, Lộc Hàm, trọng thương, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Lúc nghỉ ngơi Ngô Thế Huân và tất cả mọi người cũng không ngừng nghiên cứu, hắn dựa theo tư liệu phi hành mà Trương Nghệ Hưng để lại, so sánh nhiều lần, đầu hắn nảy ra một ý nghĩ, có phải chiến hạm đã thiết kế tương tự như thần kinh giao cảm không? Hắn nhớ rõ lúc chiến hạm này tháo bỏ thiết bị, linh hoạt như không hề xảy ra chuyện gì, trù tính này mô phỏng theo sinh học, giống như con giun.
Chiến hạm và chiến cơ thiết kế theo thần kinh giao cảm, điều khiển vô cùng tốt, nhưng, không phải không có khuyết điểm.
Vết thương của Lộc Hàm cuối cùng cũng ổn định lại rồi.
Kim Mân Thạc nói, ngày mai Lộc Hàm có thể chuyển đến phòng icu thường.
Trương Nghệ Hưng, đã vỏn vẹn 5 ngày không ngủ.
Ngô Thế Huân không gửi bất kỳ tin tức nào, Trương Nghệ Hưng cũng không biết hắn đã bị tịch thu pad.
Saturday
Cuối cùng Lộc Hàm cũng có thể chuyển đến phòng icu thường. Trương Nghệ Hưng xoa đầu gối cứng ngắc, bước đi theo.
Cậu một mực cúi đầu nhìn pad của mình, vẫn chưa có tin đến từ Ngô Thế Huân. Kim Mân Thạc thấy cậu như vậy, chợt nhớ đến một câu mà Ngô Thế Huân nhờ chuyển đến
"Đúng rồi, Ngô Thế Huân nói, nó thăng cấp rồi,bây giờ là tứ cấp quân sĩ trưởng."
Trương Nghệ Hưng phản ứng trong chốc lát, nở nụ cười.
"A, cũng không biết nó có giữ được không. Tứ cấp Quân sĩ trưởng là một điểm quan trọng của nó nhỉ."
Kim Mân Thạc thấy mặt Trương Nghệ Hưng bỗng nhiên sinh động lên, có chút ngoài ý muốn. Sau đó anh nói
"Nghệ Hưng, nghỉ ngơi chút đi, cứ thức mãi cũng không phải cách hay, mắt của em... em cũng biết."
Trương Nghệ Hưng nói không sao, gần đây nó vẫn ổn.
Phòng icu thường cảnh giới không nghiêm ngặc, thậm chí qua bức màn xanh nhạt ấy, có thể thấy được tâm trạng không còn bị đè nén nữa, Trương Nghệ Hưng cũng thoải mái hơn một chút, tựa đầu lên ghế, ngẩn người nhìn Lộc Hàm.
Nói thật, Lộc Hàm qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi gì nhiều, lúc Trương Nghệ Hưng cứu anh, anh khóc đến sưng cả mắt, khi đó tóc cũng hơi dài, suýt chút nữa bị Trương Nghệ Hưng nhìn nhầm là bé gái. Một năm khi vừa cứu được Lộc Hàm, hai người tiếp xúc rất nhiều. Bởi vì năm đó hạm đội liên minh Địa Cầu đang nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một trận chiến mới, đương nhiên thời gian nghỉ ngơi của Trương Nghệ Hưng rất nhiều. Bên cạnh cậu không có bạn cùng trang lứa, nên Trương Nghệ Hưng 12 tuổi, thường xuyên đi tìm Lộc Hàm 13 tuổi chơi.
Mỗi lần đi tìm anh, hình như anh đều đang đá bóng, tay chân bé nhỏ xông vào nhiều người, bị thương mà cũng vui vẻ như vậy. Nhớ có lần Trương Nghệ Hưng đi, đúng lúc Lộc Hàm đá vào một trái, anh nhìn thấy Trương Nghệ Hưng, chạy như bay về phía cậu làm một động tác ăn mừng, Trương Nghệ Hưng liền vỗ tay cho anh. Bình thường Lộc Hàm nói rất nhiều, có chút ồn ào. Bất luận Trương Nghệ Hưng nói gì anh cũng cười, cười đến không thấy cằm.
Thấy Lộc Hàm vui vẻ như vậy tâm trạng của Trương Nghệ Hưng cũng vô cùng tốt. Nếu anh có thể làm một cầu thủ bóng đá thì tốt rồi, nhưng, đây không phải là thời kỳ hoà bình, cuối cùng Lộc Hàm muốn làm binh sĩ. Hơn nữa không chút do dự mà chọn không quân.
Những tài năng thiên phú của Lộc Hàm đều bộc lộ ở trại huấn luyện. Bài huấn luyện đầu tiên của không quân là tập cân bằng, huấn luyện lý luận. Hầu như Lộc Hàm đều đứng nhất cả, còn phá vài kỉ lục của Trương Nghệ Hưng, nhưng thành tích lần thử bay đầu tiên của Lộc Hàm lại nát bét.
Trương Nghệ Hưng hỏi anh tại sao, Lộc Hàm không nói, chỉ nói bản thân chưa đủ cố gắng, cần tập luyện nhiều hơn nữa. Về sau cũng chầm chậm vượt qua, thành tích càng ngày càng tốt, sau đó trong một lần mô phỏng chiến đấu, anh đã đánh bại giáo quan của mình.
Khi đó thời gian Trương Nghệ Hưng và Lộc Hàm gặp nhau rất ít, Trương Nghệ Hưng lại liên tục di chuyển vì chiến tranh, nhưng vẫn thường xuyên nghe tin tức của Lộc Hàm, lúc còn đang trốn đông núp tây ở khắp các khu đóng quân, những bài báo về Lộc Hàm thường xuyên xuất hiện trên bản tin. Nói anh là minh tinh đang lên, còn có chương trình giải trí tiến hành đột kích phỏng vấn Lộc Hàm.
Không giống như những binh sĩ bình thường, Lộc Hàm là học viên ưu tú như vậy, là cell duy nhất, cái giọng the thé của nữ MC vang lên khi thấy Lộc Hàm đang chăm chú chơi game trong phòng nghỉ ngơi, nói cái này là phiên bản giới hạn. Còn thoải mái tự nhiên mà đụng vào giường Lộc Hàm, ngay lúc đó biểu cảm Lộc Hàm có chút cứng ngắc, nữ MC không phát hiện, vẫn như cũ dùng những từ ngữ khoa trương, cô trông thấy cái nệm đó được làm từ bông vải chuyên dùng dành cho cấp bậc Tướng Quân trở lên.
Lúc xem chương trình giải trí này, Trương Nghệ Hưng đang ở nơi một nơi đóng quân nào đó không có điện, khó khăn nhóm lửa, lạnh đến mức hơi thở cũng bị đóng băng, không cách nào mở miệng cắn miếng bánh quy nén. Lộc Hàm mặc quân trang trắng tinh xấu hổ mà trả lời những câu hỏi của nữ MC, Trương Nghệ Hưng cố gắng nhích tới gần đống lửa nhỏ kia, bởi vì quần áo của cậu, rách rồi.
"LAY, sau này nhân những lúc nghỉ ngơi, tiến hành đặc huấn cho Lộc Hàm, đây là lệnh."
"LAY, chiến cơ mới, để Lộc Hàm bay thử, cậu phụ lái trợ giúp cậu ấy."
"LAY, bộ hậu cần xảy ra sơ hở, lúc này đồ ăn có vấn đề, cậu cố gắng một tuần."
Trương Nghệ Hưng di dời một nhóm dân chạy nạn lớn, khi quay về Metair đã là 10 giờ tối, toàn thân đều đau nhức, nhưng Lộc Hàm vẫn đang đợi cậu, cậu tắm rửa qua loa liền đến nơi đặc huấn cho Lộc Hàm. Anh không có ở đây, Trương Nghệ Hưng nhìn lên tầng tháp cao, phía trên có bóng người vẫy tay về phía cậu.
"Mau lên đây đi ~"
Trương Nghệ Hưng trèo lên tầng tháp cao 200 mét, Lộc Hàm đang xoay lưng về phía cậu, buộc dây thừng lên người. Bên cạnh sợi dây thừng, là đồ ăn nóng hổi được đặt trong hộp giữ ấm.
Không phải loại thịt biến đổi gen, là rau quả mới lạ, còn có cả dưa hấu.
"Nghệ Hưng em ăn cơm đi, anh nghiên cứu cái này đã."
Trương Nghệ Hưng bưng hộp giữ ấm lên, cậu biết rõ đây là thực phẩm đặc cung cho Lộc Hàm, dù là Lộc Hàm cũng không thể có nhiều thêm một phần như vậy được, là anh để dành một phần của mình cho Trương Nghệ Hưng. Mỗi lần đều như vậy, vô ý, không nói nhiều, Trương Nghệ Hưng đến, một phần cơm mới lạ đang chờ cậu.
Lúc này đây, Trương Nghệ Hưng ăn không vô
Cậu sững sờ nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm cao lên rồi, Lộc Hàm 15 tuổi, đã cao hơn Trương Nghệ Hưng. Tuy gầy nhưng dáng người cũng không khác Trương Nghệ Hưng lắm. Trước đó lần đầu tiên thực nghiệm chiến cơ, anh đã làm mọi người kinh ngạc.
"Nghệ Hưng, em kiểm tra dây thừng giúp anh, anh chuẩn bị nhảy."
Lộc Hàm vẫn không quay đầu lại, Trương Nghệ Hưng im lặng không nói gì, Lộc Hàm quay người nhìn cậu,
Lúc nào cũng giống như buổi sớm mai của mùa hạ, ánh mắt sáng rực như mặt trời.
Lúc này, nhìn Trương Nghệ Hưng, tất cả đều là ánh sáng nhu hoà.
"Em thất thần làm gì vậy? Lâu quá không gặp nên nhớ anh hả?" Lộc Hàm cười đến xấu xa.
"Lộc ca chơi cái này làm gì?"
"Anh muốn luyện tập, vượt qua nỗi sợ độ cao."
"Lộc ca anh sợ độ cao???" Trương Nghệ Hưng kinh ngạc
"Rất nhiều năm rồi, lần đầu tiên tập bay cũng vì sợ độ cao nên mới tệ như vậy, ha ha. Bây giờ đỡ hơn rồi, không được phép nói cho người khác đâu nha ~~ Lộc ca của em đang lét lút tập luyện đó ~ hôm nay khiêu chiến nhảy 200 mét. Em kiểm tra dây thừng giúp anh, đừng đợi đến lúc nhảy rồi xảy ra chuyện thì chắc anh nát như miếng dưa quá."
Lộc Hàm vừa nói vừa không quên chỉ chỉ cái hộp đựng dưa hấu, Trương Nghệ Hưng nhăn cái mũi ghét bỏ nhìn anh, Lộc Hàm lại cười đến không thấy cằm rồi.
Lộc Hàm xoay người tiếp tục chuẩn bị.
"Xong rồi thì nói nha Nghệ Hưng."
Trương Nghệ Hưng tiến đến đoạn dây thừng trước mặt, đỏ, vàng, lục cả ba sợi phải cắm vào hộp băng mới tuyệt đối an toàn, chỉ cần cắm vào là được rồi.
Nếu như, không cắm một sợi, thì có thể gặp chuyện không may
Không cắm hai sợi, sẽ...
"LAY, Lộc Hàm thích hợp trở thành anh hùng hơn cậu, hạm đội liên minh Địa Cầu chúng ta cần một anh hùng chân chính."
"Hiện tại Lộc Hàm chỉ thua cậu về mặt kinh nghiệm thực chiến."
Đầu Trương Nghệ Hưng có chút đau nhức, cậu hoảng hốt mà nhớ lại một vài chuyện cũ, cậu nhìn Lộc Hàm trước mặt, Lộc Hàm nói
"Anh Hưng Hưng nhanh lên, chỉ cắm 3 sợi dây thừng là được rồi, cho em 1 phút!"
".... Được"
Cắm dây màu đỏ vào, kéo sợi dây màu vàng kia, không thể di chuyển.
"Nghệ Hưng xong chưa?" Lộc Hàm không quay đầu lại
"Xong chưa Nghệ Hưng!!" Lộc Hàm kích động chuẩn bị nhảy xuống.
Trương Nghệ Hưng vẫn chưa cắm hai sợi dây còn lại
"Xong chưa. Nghệ Hưng?"
"... Xong rồi." Trương Nghệ Hưng dần buông tay ra, hai dây vẫn chưa cắm, rủ trên mặt đất.
Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lộc Hàm, Lộc Hàm làm một động tác OK, chân bước đến mép giàn giáo.
"Ngẩng đầu nhìn Lộc ca đẹp trai của em đây!"
Hai tay Lộc Hàm giơ trên không, chân đã cách mặt đất
Hai mắt Trương Nghệ Hưng nhìn chằm chằm đến mức sắp chảy máu
Ầm ~~ đùng ~~ loảng xoảng !!
Nhìn về phía phát ra âm thanh, hai mắt Lộc Hàm trừng lớn
Anh bị Trương Nghệ Hưng gắt gao ôm lấy từ phía sau lưng. Lộc Hàm cảm giác xương sườn mình sắp gãy, không cách nào ngừng được, sau khi dừng lại ở sát mép giàn giáo cuối cùng, Trương Nghệ Hưng ôm anh bước ra
"Nghệ Hưng em làm sao vậy?"
Trương Nghệ Hưng không nói gì, cả người phát run kịch liệt, hai người duy trì tư thế căng thẳng một chút, giọng Trương Nghệ Hưng mền đến không có chút khí lực, nói
"Lộc Hàm, anh xuống đi."
Lộc Hàm nghe lời mà bò xuống, Trương Nghệ Hưng không cho anh quay người, ôm anh thật chặc, nhịp đập xuyên qua lưng rơi vào tim Lộc Hàm, toàn thân Lộc Hàm như sắp bốc cháy.
Thật lâu sau, Trương Nghệ Hưng trầm trầm nói
"Cái dây này cũ mèm rồi, sẽ nguy hiểm, sau này anh đổi cái khác đi."
"Không phải anh có em sao !!" Lộc Hàm cười.
"Không, không, anh không thể xảy ra chuyện gì, một chút cũng không thể." Trương Nghệ Hưng như một đứa trẻ mà nũng nịu, khó trách Lộc Hàm không đồng ý.
Gió đêm quá lạnh, dù ôm thế nào, cũng không thể ấm được.
Sunday
Cái ngày rời khỏi Hải Bá Lợi An đó, Trương Nghệ Hưng đang ở không cảng chờ lệnh, bỗng nhiên trông thấy ở đỉnh núi phía xa Kris đang lao về phía cậu.
Kris vừa chạy vừa rống
"Lừa đảo!"
Trương Nghệ Hưng không trả lời liền nhanh chóng leo lên phi thuyền.
Khi đó Kris chỉ có 9 tuổi, nhưng trong đám người ở hành tinh Cyber cũng coi như cao lớn rồi, thân ảnh cao lớn chạy nhanh đến phi thuyền trước mặt, đôi mắt lam băng xoáy lên gió lốc, tóc vàng nhạt bị thổi tung, hắn giơ bàn tay to lớn vỗ vỗ cửa khoang chỗ Trương Nghệ Hưng, nói
"Em nói, chờ sủng vật của anh có thể bay rồi sẽ bay cùng anh mà, lừa đảo! Người Địa Cầu lừa đảo!"
Biểu cảm của Kris, lại khiến Trương Nghệ Hưng nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn. Kris liên tục vỗ cửa khoang, thẳng đến khi phi thuyền bay đi, bộ dạng tức giận của Kris, là hình ảnh cuối cùng trong đầu Trương Nghệ Hưng, sau đó xuyên qua lớp cửa kính Trương Nghệ Hưng trong thấy một con chim to lớn, đập cánh, gào thét đuổi theo phi thuyền, nó bay rất nhanh, phi thuyền vừa khởi động bay không nhanh nên nó đã mau chóng đuổi kịp Trương Nghệ Hưng, ánh mắt đỏ lửa nhìn Trương Nghệ Hưng, nhưng biểu cảm lại bi thương vô cùng, nó dần không đuổi theo kịp, tiếng gào thét càng lúc càng lớn, Trương Nghệ Hưng xuyên qua lớp cửa kính sờ đôi mắt nó, im lặng mà làm khẩu hình
"Sủng, sủng vật... chăm sóc Kris thật tốt. Đừng để anh ấy bị người Địa Cầu bắt được!"
Từ 8 tuổi được Tướng Quân đưa đi, đến 12 tuổi trở thành vương bài, Trương Nghệ Hưng nhiều lần chợt tỉnh giữa đêm, cậu mơ thấy Kris, hắn chửi cậu là đồ lừa đảo, là kẻ phản bội, cậu có thể vì bản thân mà phản bội bất kỳ kẻ nào.
Đúng vậy, vì sinh tồn của bản thân, tôi có thể, phản bội bất kỳ kẻ nào.
Thậm chí tôi có thể..... haha
Ở Hải Bá Lợi An, khoảng thời gian Kris chưa mang đồ ăn đến, Trương Nghệ Hưng từng giết người.
Năm 7 tuổi, cậu đã giết một người Edmonton đang đuổi theo mình, lúc ấy ở đất hoang, không ai trông thấy.
Giết người khiến cậu mất quá nhiều sức, vốn là thứ Trương Nghệ Hưng không ăn, nhưng cậu đã quá đói, cậu nhìn chằm chằm vào cánh tay người Edmonton, sau đó, nhóm một đống lửa...
Ba ngày sau, Trương Nghệ Hưng mới rời khỏi mảnh đất hoang kia.
Lừa đảo! Kẻ phản bội! Cầm thú! Quái vật!!!
Đủ loại thanh âm chui vào màng nhĩ, giống như máy khoan đang khoan sâu vào đầu óc, Trương Nghệ Hưng chợt mở mắt.
Cậu vẫn đang ở phòng icu của Lộc Hàm, Lộc Hàm vẫn đang ngủ say, cũng may...
Vậy là lúc nãy vừa ngủ sao? Là mơ sao?
Trương Nghệ Hưng nhìn ra bên ngoài, đã là 1 giờ khuya. Hoá ra mình mới ngủ được 10 phút.
Trên pad truyền đến tin của Ngô Thế Huân, là gửi từ 1 tiếng trước, đại khái nói số liệu bí mật lần này, bản thân đang nghĩ cách vẽ một ít cho Trương Nghệ Hưng
Trương Nghệ Hưng cầm pad, lảo đảo rời khỏi phòng bệnh
Nơi đóng quân của hạm đội không quân... không quen đường, lục lọi từng ngóc ngách. Đầu đau quá, buồn nôn rồi. Nhưng, không phải bây giờ...
Tầng hai nơi đóng quân, thấy được bảng tên Metair quen thuộc rồi...
Chắc là xung quanh đây...
Là ánh đèn lập loè, hay do mắt mình không nhìn rõ??
Đừng đùa như vậy chứ....
Không phải bây giờ, cầu xin mày...
Bước chân nhanh hơn, tìm từng căn phòng, dựa vào tường ở dãy hành lang cuối cùng, phòng thứ 2 đếm ngược, viết "Ngô Thế Huân."
Trương Nghệ Hưng gõ cửa, cảm giác buồn nôn trào ra từng đợt, cậu không chống nổi nữa, cả người tựa trên cửa.
Ngô Thế Huân mở cửa, trông thấy Trương Nghệ Hưng, tay chống trên tường, đầu tựa lên tay, bộ dạng đứng không vững.
Tay Trương Nghệ Hưng cầm pad, khớp xương trắng bệch, cứ để màn hình pad sáng lên từng hồi.
Phản ứng đầu tiên của Ngô Thế Huân lại là
"Anh, anh đến tìm tư liệu đúng không? Không cần đến tìm em đâu, em gửi qua cho anh là được rồi, Trương Nghệ... Sư phụ."
Thanh âm dè dặt, kinh sợ, sợ nửa câu không đúng, sợ người này như cơn gió, cứ như vậy quay lưng đi, đến ánh mắt cũng không nhìn trực diện mình
Trương Nghệ Hưng nghe được giọng Ngô Thế Huân, cố gắng ngẩng đầu
Mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc, hai má hãm sâu chỉ nhìn thấy xương gò má, thấy rõ cả tĩnh mạch qua làn da mỏng manh, bờ môi khô nứt, hậu quả của việc không bổ sung vitamin.
Màu đen của tóc làm làn da trắng của anh càng trắng thêm, tóc ngang trán cũng dài rồi, phủ lên ánh mắt, ánh mắt, là nhìn lầm sao? Tại sao, lại ẩn nước?
Tựa như chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua, cũng sẽ rơi xuống. Trương Nghệ Hưng.
Ngô Thế Huân, cũng không dám vươn tay ôm lấy, không phải mỗi lần ôm, đều đổi lấy phản ứng của Trương Nghệ Hưng.
Sau đó, Trương Nghệ Hưng nói chuyện
"Mệt rồi."
Gió lạnh vẫn đang thổi, xuyên qua màn đêm ở ký túc xá như tiếng nức nở của quỷ hồn, Trương Nghệ Hưng nói không nghe rõ, Ngô Thế Huân trừng to mắt, cắn môi mỏng
"Anh nói gì?"
Trương Nghệ Hưng ngẩng mặt lên, hai giọt nước mắt kia theo gương mặt, rơi trên mặt đất.
"Mệt rồi."
Chợt Ngô Thế Huân hung hăng ôm lấy Trương Nghệ Hưng, cả người Trương Nghệ Hưng mềm như một bãi bùn, bám vào ngực Ngô Thế Huân, cũng không còn sức để nhấc một bước chân.
Đêm ấy, Trương Nghệ Hưng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng rơi lệ, sau đó, Trương Nghệ Hưng ngủ rồi, rốt cuộc cũng ngủ rồi. Ngô Thế Huân cẩn thận thay quần áo sạch cho cậu, ôm cậu đến bên giường, nhẹ quá rồi, nhẹ quá rồi.
Ngô Thế Huân kề sát người mình vào Trương Nghệ Hưng, tay hắn gối dưới cổ Trương Nghệ Hưng, tay kia để dưới eo, toàn thân Trương Nghệ Hưng lạnh buốt, Ngô Thế Huân lấy chân mình quấn vào chân Trương Nghệ Hưng để sưởi ấm cho cậu. Trương Nghệ Hưng ngủ rất sâu, Ngô Thế Huân gạt tóc ngang trán của cậu ra, hôn lên trán cậu, hôn lên mặt cậu, cuối cùng là khẽ kề vào tai nói chuyện... Hắn không biết Trương Nghệ Hưng xảy ra chuyện gì, hắn muốn hỏi nhưng lại cảm thấy không cần phải hỏi, chỉ cần, giờ phút này, tim hai người, ở cùng một chỗ, chỉ cần giờ khắc này, Trương Nghệ Hưng vẫn nhớ câu nói của hắn, mệt rồi, tìm em.
Chỉ cần, khoảnh khắc này cũng tốt, Ngô Thế Huân vững tin, hai câu nói mà Trương Nghệ Hưng đã từng nói
Cảm thấy "Mệt rồi, tìm em" rất cảm động, còn có, vì Lộc Hàm cái gì cũng không cần
Rốt cuộc câu nào mới là thật.
Sáng hôm sau, Ngô Thế Huân tỉnh dậy trước, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào giường, chiếu từng bóng sọc lên mặt Trương Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân vươn tay che mắt cậu khỏi ánh mặt trời, muốn cậu ngủ thêm một lát, Trương Nghệ Hưng cau mày, chậm rãi mở mắt, giống như, toàn bộ Ngân Hà, chậm rãi thức tỉnh, từng chút từng chút, những ngôi sao, từng cụm từng cụm mà bay lên, trong màu đen của mặc lan.
Trương Nghệ Hưng dùng ánh mắt như vậy nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân không biết nên dùng biểu cảm như thế nào, chỉ biết cười.
Trương Nghệ Hưng nhìn vẻ mặt dồi dào sức trẻ của Ngô Thế Huân, nhẹ giọng hỏi
"Ngô Thế Huân, em có tin anh không?"
Ngô Thế Huân buông tay đang cản ánh mặt trời, kéo cậu về trước ngực mình, vỗ vào ngực, nhìn thẳng vào mắt Trương Nghệ Hưng, từng chữ một, như thể sợ Trương Nghệ Hưng không nghe rõ giọng nói bánh mật của mình.
"Lúc trước, hiện tại, tương lai,"
"Vẫn luôn tin tưởng."
"Tin tưởng anh." Nói xong, lại cười.
Đột nhiên, những ngôi sao trong mắt Trương Nghệ Hưng hỗn loạn, như sắp tràn ra hốc mắt, cậu lật người, hai tay chế trụ cổ Ngô Thế Huân,
Môi khô nứt, dán lên môi mỏng Ngô Thế Huân.
Đầu lưỡi nóng rát luồn vào, nóng bỏng mà dây dưa với Ngô Thế Huân
Nụ hôn thật sâu
Hôn môi sẽ không gạt người
Vì có tình cảm mới hôn môi, nên càng không thể gạt người.
Ngô Thế Huân đặt cả người lên Trương Nghệ Hưng, ôm eo của cậu, không ngừng hôn sâu hơn, mỗi lần thăm dò lại làm Trương Nghệ Hưng muốn nhiều hơn nữa, cơ thể hai người, đều ấm như vậy.
"Anh, sẽ không lừa em, Ngô Thế Huân, em phải biết, anh, không có lừa em."
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro