Chap 3: Thiên tài, lưu manh
TRƯỜNG TIỂU HỌC UNFAIR
Là ngôi trường tiểu học tư thực dành cho những đứa 'sướng từ trong trứng' hay nói cách khác là 'con nhà giàu'. Ngôi trường đặc biệt hơn những ngôi trường khác về chất lượng học sinh, vốn đầu tư và chất lượng giảng dạy. Hầu hết những đứa trẻ học trường này khi lên cấp 2 cấp 3 đều là học sinh giỏi. Tuy là trường tiểu học nhưng độ hoành tráng chẳng thua gì các trường đại học nổi tiếng. Và ở đây đặc biệt một điều là....ai cũng yêu mến Lộc Vũ.
-Trong giờ học-
Cô giáo ra một bài toán cực khó và nhìn lớp, mắt cô giáo hướng về phía Lộc Vũ, giọng hiền hậu:- Lộc Vũ em giúp cô giải bài tập này nhé! Giải cụ thể một chút.
- Ừm_ Lộc Vũ gật đầu rồi bước lên phía bảng, cầm bút lông giải một cách rành mạch. Có giáo nhìn Lộc Vũ chăm chú "ước gì mình cũng có một đứa con thiên tài thì tốt biết mấy"
Lộc Vũ làm xong đi về chỗ kéo theo bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ, khâm phục, cô giáo cười tươi
- Lộc Vũ làm bài rất đúng cô cho 10+ đúng là em rất suất sắc.
Đột nhiên cô giật mình nhìn sang Lộc Hàm. Cậu nhóc đến trường không để học mà để chọc phá bạn bè, thầy cô. Nhóc con luôn làm cho thầy cô điêu đứng, học sinh phẫn nộ. Hiện tại thì nhóc con lưu manh đang ngồi vẽ bậy bạ vào tập của bạn, miệng thì cứ luyên thuyên nói gì đó không cho bạn nghe giảng. Cô giáo mang khuôn mặt tức giận bước xuống đứng trước mặt cậu nhóc.
- Lộc Hàm em có thôi ngay cái trò này không hả! Em không học thì để cho bạn học chứ!! Sao là anh ruột mà em không giống Lộc Vũ một chút nào hết vậy?!
Cậu nhóc bị cô mắng nhưng khuôn mặt lại chẳng có chút biến sắc nào. Khẽ đưa mắt nhìn qua Lộc Vũ, Lộc Vũ biết nhóc con bị mắng nhưng lại chẳng thèm nhìn nó một cái giống như đang nói rằng 'tôi không quen nhóc con này'. Đúng là Lộc Hàm không tức khi bị cô mắng nhưng cậu không thích thái độ đó của anh hai. Không bênh vực cậu một lời.
------------------
Trên đường đi học về cậu nhóc ngồi trên xe cứ im thin thít không nói lời nào. Lộc Vũ lại chốc chốc nhìn liếc sang Lộc Hàm. Lộc Hàm quả thật bây giờ rất giận. Lộc Vũ chìa ra trước mặt cậu nhóc một ly trà sữa vị socola thơm ngon, đây là thứ mà cậu thích nhất:- Ăn không??
- Hừm!!_ cậu nhóc quay mặt ngó lơ chỗ khác, Lộc Vũ thở dài "đúng là càng nuông chiều lại càng hư hỏng"
- Đừng giận nữa. Không lẽ Lộc Hàm vì những lời đó mà giận dỗi sao??
- Không phải vì những lời đó_ Lộc Hàm vẫn nhìn ra phía cửa kính đáp lại lời anh trai một cách 'nhẹ nhàng' và ' êm ái' nhất.
"Haizzzzz" Lộc Vũ nhìn nhóc con rồi lấy thêm ra 1 phần hamburger giơ ra trước mặt cậu
- Tiếc thật nếu em không ăn thì để anh ăn hết vậy!!
- Ai nói là không ăn_ nhóc con quay người chộp lấy cái hamburger trên tay anh trai tiện tay lấy luôn ly trà sữa rồi quay mặt đi, Lộc Vũ cười tươi
- Ít nói như vậy không giống Lộc Hàm chút nào cả
- Ừ_ cậu nhóc không thèm chấp làm gì, cắn miếng hamberger thật to nhai ngấu nghiến rồi hút ly trà sữa một hơi dài.
-----------------
Quản gia ra đón hai đứa quý tử, cho người giúp việc xách cặp, ông ân cần dặn dò:- Hôm nay có bạn thân của lão gia và phu nhân ghé chơi, đại thiếu gia và nhị thiếu gia hãy đối xử với họ thật tốt.
- Con biết rồi_ Lộc Vũ thản nhiên đi vào trong
Lộc Hàm bật cười, nụ cười ranh ma trắng trợn, quản gia kéo tay nhóc con lại cố dặn kĩ:- Phu nhân có dặn nhị thiếu gia hãy giả vờ như không nhìn thật họ, xin thiếu gia đừng quậy phá.
- Hừm.._ chặn đường vui của nó nhưng nó mà ngoan ngoãn như vậy thì đâu phải là con trai của Lộc Quân - Lộc lão gia kia chứ.
Lộc Vũ bước vào nhà đã nhìn thấy hai người khách lạ, chưa từng gặp qua, Lộc Vũ lễ phép bước tới cúi người chào, hai vị khách kia rất thích đứa trẻ này. Họ khen Lộc Vũ hết lời:- Vck cậu có đứa con trai thế này đúng là rất may mắn, vừa đẹp trai vừa thông minh lại còn rất lễ phép, đúng là rất giống ba mẹ.
Lộc Quân cười nhạt "ông còn chưa gặp cậu quý tử thứ hai nhà tôi mà đã dám nói thế, ôi thật đúng là"
Nhị thiếu gia nhà họ Lộc nổi tiếng là lưu manh đi vào, nãy giờ đứng ngoài đã nghe hết, bước vào làm y hệt như Lộc Vũ đã làm:- Cháu chào hai bác
- Thì ra đây là cháu Lộc Hàm. Chào cháu_ vị khách nam lên tiếng
Cậu nhóc đứng đơ người ra "chỉ nhiêu đó thôi sao?" thì ra họ đã dành hết tất cả những lời tốt đẹp cho Lộc Vũ rồi nên chẳng còn lời nào dành cho nó cả. Nhóc con cười như không cười nhìn Lãnh Tâm:- Mama con muốn ngủ mẹ tiễn khách về sớm chút.
Nói rồi cậu nhóc quay gót bỏ đi. Nghe xong hai vị khách chột dạ "nhóc con muốn đuổi khéo sao??"
Lãnh Tâm cười xoà xua tay:- Hì đừng để ý đến nhóc con, trẻ con hay nói đùa mà.
Lộc Quân cũng nhiều ngùng chêm lời:- Đoàn Kiên mình tiếp tục chuyện khi nãy đi.
Lộc Vũ cũng ra phòng khách bật tivi xem hoạt hình, mắt thì nhìn màn hình tivi nhưng lại nghĩ đến Lộc Hàm "Em không vui??"
Cậu nhóc đóng sầm của lại nhảy lên giường bật máy lạnh trùm chăn thở dài "Lộc Vũ anh là thiên tiên nên không hiểu được suy nghĩ của em"
_______________
Buổi tối không thấy con sâu quậy nhà mình xuống ăn cơm, Lãnh Tâm lo lắng cùng ông Lộc và Lộc Vũ lên xem thử, quản gia cầm chìa khóa sơ cua mở cửa phòng
-CẠCH-
Cậu nhóc đang nằm cuộn trong chiếc chăn hình con nai ngủ ngon lành, đúng là con sâu lười biếng đáng yêu nhất hành tinh. Lãnh Tâm ngồi cạnh mép giường lên tiếng mắng yêu:- Bảo bối con muốn tự dậy hay...
Bà Lộc bỏ dở câu nói, Lộc Hàm vội ngồi bật dậy như một 'bản năng'. Bà Lộc xoa đầu con trai:- Có trà sữa mà con thích nhất ở dưới bàn ăn.
Lộc Vũ cười nhẹ, may mà cái sở thích này có thể khống chế được nhóc con siêu quậy này nếu không chắc phải buộc con bé bắn ra ngoài vũ trụ quá.
Lộc Quân bước đến bổng Lộc Hàm ngồi lên vai:- Bảo bối hôm nay ba sẽ làm ngựa cho con cưỡi có chịu không?!
- Ba nói rồi có làm không đấy_ Lộc Hàm nghi ngờ câu nói của ba.
- Tất nhiên là..._ông đang định nổi thì bị Lãnh Tâm nhéo tai ông không thương tiếc
- Ông xã không được gạt con đâu đấy, sẽ dạy hư con có biết không?
Lãnh Tâm vui vẻ nhìn vào mắt Lộc Hàm:- Ba chắc chắn sẽ làm ngựa cho con.
- Và cả Lộc Vũ nữa_ Lộc Hàm cười tươi nháy mắt với Lộc Vũ. Thằng bé thiên tài khẽ cười đúng là rất hiểu nhau.
Đêm đó mọi người rất vui, Lãnh Tâm thì chuẩn bị đồ ăn khuya cho cả nhà. Lộc Quân bị bắt làm ngựa rồi đóng giả làm bà mẹ chồng trong trò chơi gia đình nên sức cùng lực kiệt. Lộc Vũ và Lộc Hàm thì tha hồ hành hạ ông bố biến thái. Lâu rồi mới được chơi cùng bố lâu đến như vậy...
_Kyn_
Mãi nhớ anh~❤
Nay rảnh nên leo lên đây up chap mới ^^
Vote đi~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro