Part12
Mấy ngày tiếp theo, ba và dì Thiệu vẫn thường xuyên đến thăm ta, nhưng Ngô Thế Huân lại biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu, hắn làm gì có khả năng buông tha ta dễ dàng thế chứ, cũng đã vài ngày rồi, lạ thật. Ta lại suy nghĩ, có phải hắn chán ta rồi không? Như vậy càng tốt, ta có thể trở lại cuộc sống trước kia.
Hôm nay là ngày ta ra viện, ở trong viện vài hôm, cả người ta cứng hết cả lên. Ta ở trong phòng thu dọn quần áo, chờ ba cùng dì Thiệu tới đón. Vốn hôm nay ta không có ý định muốn ba đón, nhưng hai người họ cứ kiên trì bằng được, ta không còn cách nào đành phải đồng ý.
“Lộc Hàm, nghe nói hôm nay cậu ra viện hả?” Cửa phòng mở ra, học trưởng đi vào. Kỳ thật mấy ngày nay y chăm sóc ta rất cẩn thận, sợ ta ăn vớ vẩn không tốt cho sức khỏe nên luôn chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng đến.
“Ừ, tôi đang thu dọn.” Ta vừa làm vừa trả lời.
“Để tôi giúp cậu.” Học trưởng cầm lấy túi hành lý trên tay ta, bắt đầu phụ ta dọn đồ.
“Cám ơn!” Ta cảm kích, học trưởng thật tốt, sau này cô gái nào được gả cho y chắc hạnh phúc lắm đây.
“Chúng ta cũng cần cười cười.
“Hừ!” Đột nhiên một tiếng cười lạnh cắt đứt hào khí của ta cùng học trưởng, ta nhìn về phía phát ra thanh âm, không ngờ lại thấy Ngô Thế Huân đang tựa vào cánh cửa nhìn chúng ta.
“Sao lại là ngươi? Ba cùng dì Thiệu đâu? ” Mặc dù ta không muốn bọn họ tới đón, nhưng lại càng không hy vọng người tới đón ta là Ngô Thế Huân.
“Thế nào, không chào đón? Có vẻ ta đã quấy rầy hai vị rồi.” Ngô Thế Huân mở miệng, lời nói tràn đầy mùi thuốc súng.
“Lộc Hàm, đây là…?” Học trưởng kỳ quái nhìn Ngô Thế Huân, không hiểu sao hắn tức như vậy.
“Em trai tôi.” Mấy ngày nay nói chuyện với học trưởng, ta cũng có nhắc tới chuyện ba tái hôn.
“Thì ra là em cậu, Ngô Thế Huân, chào cậu, tôi là học trưởng của Lộc Hàm.” Học trưởng vươn tay muốn bắt chuyện với Ngô Thế Huân.
“Hừ.” Ngô Thế Huân không cảm kích mà giật lấy túi hành lý rồi quay đi thu dọn đồ đạc. “Đây là việc riêng của gia đình tôi, không cần anh trông nom.” Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Ngô Thế Huân tràn ra.
“, Ngô Thế Huân ngươi—” Hắn đối xử với ta như vậy đã đủ rồi, dựa vào cái gì cũng đối xử với học trưởng như thế
“Lộc Hàm, tôi còn chút việc, xin phép đi trước.” Học trưởng biết ý rời khỏi, ta đương nhiên cũng không tiện giữ lại, dù sao nếu như chọc giận Ngô Thế Huân, không chừng hắn sẽ ở trước mắt học trưởng mà làm những chuyện thiếu suy nghĩ mất.
“Để tôi tiễn anh.” Ta định lúc tiễn học trưởng sẽ hẹn y lúc khác gặp mặt, ai dè vừa tới cửa đã bị Ngô Thế Huân kéo lại.
“Ngươi làm gì thế?” Ta ra sức giãy giụa, nhưng lại phát hiện tay hắn chẳng khác gì cái kìm sắt đang kẹp chặt ta.
“Bịch” một tiếng, Ngô Thế Huân đóng cánh cửa phòng bệnh lại, ngăn học trưởng đang đứng bên ngoài. Ta chỉ có thể qua lớp cửa kính lộ ra ánh mắt xin lỗi y.
“Lộc Hàm, sao thế, mở cửa ra!” Học trưởng nhìn thấy ta bị nhốt ở trong liền lo lắng kêu to.
“Anh Nhân, anh đi về trước đi.” Lúc này ta đành kêu học trưởng mau rời khỏi, nhưng nói gì y cũng không đi, làm ta phải khuyên một hồi lâu mới chịu.
“Ngươi làm cái quái gì thế hả?” Nhìn thấy hình bóng học trưởng khuất khỏi tầm mắt, ta mới quay lại chất vấn Ngô Thế Huân.
“Ngươi còn hỏi ta! Mới vài ngày không gặp, vậy mà ngươi đã quyến rũ được một tên rồi.” Ngô Thế Huân túm lấy ta rồi tiến sát lại.
“Phi, quyến rũ chỗ nào? Người vừa nãy là học trưởng của ta, ngươi hại ta phải xấu hổ trước mặt anh ấy, đáng chết.” Không ngờ hắn lại hiểu lầm ta với học trưởng có quan hệ đó với nhau.
“Học trưởng, học trưởng, gọi thật dễ nghe. Lên giường rồi nên cái gì cũng gọi được mà.” Ngô Thế Huân thật sự quá đáng, ta với Kim Chung Nhân rõ ràng trong sạch, lại bị hắn nói thành như vậy.
“Câm mồm, không cho phép ngươi sỉ nhục y.” Học trưởng vốn là thần tượng trong mắt ta, không ai được quyền lăng mạ y.
“Còn nói không? Đã gọi thẳng tên như vậy, còn nói không?” Sắc mặt Ngô Thế Huân trở nên xanh mét, một tay đẩy mạnh ta vào toilet: “Ta nghĩ mấy ngày không có ta ở đây, ngươi chắc đã lên giường với hắn rồi.” Vừa nói hắn vừa khóa cửa toilet lại, từng bước ép ta vào tường.
“Ta cùng học trưởng thật sự không có chuyện đó mà.” Trời, ta hận không thể có thêm một cái miệng để giải thích với hắn.
“Có hay không chỉ cần ta kiểm tra sẽ rõ.” Ngô Thế Huân nói xong liền ép ta lại, làm ta sợ đến muốn xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy.
“Đừng, đừng mà.” Ta sợ đến oa oa kêu to, ta không muốn ở trong bệnh viện bị hắn làm việc đó đâu.
“Không do ngươi quyết định.” Bởi ta đang mặc đồ bệnh nhân, cho nên tay hắn rất nhanh đã duỗi vào trong quần ta, mặc ta liều mạng ngăn cản. Hắn xoay người ta lại, buộc ta đối mặt với hắn, rồi sau đó lại tiếp tục mò tay xuống dưới. Lần này ta không thể chống cự được, kết quả hắn rất dễ dàng mò tới hậu huyệt.
“Ưm.” Ta hừ nhẹ một chút, phía sau mấy ngày nay không qua đụng chạm bị hắn khiến cho bắt đầu trở nên co rút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro