Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part11

Ta ăn vội vàng như thế không phải vì ngươi sao, ta khó chịu trừng mắt liếc nhìn Ngô Thế Huân một cái.
“Trừng cái gì mà trừng? Có phải ngươi muốn ta đút tiếp không?” Ngô Thế Huân thấy ta trừng hắn, liền tức giận giở giọng uy hiếp. Ta vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, kỳ thật vẫn len lén xem hắn đã đi chưa.
“Muốn nhìn thì mở to mắt ra mà nhìn, ngươi lén lút như vậy làm gì.” Không ngờ hắn cũng biết ta đang nhìn lén, nếu hắn đã nói thế, vậy ta cứ dứt khoát mở mắt ra cho rồi.
“Ngươi không phải đi học sao?” Hy vọng hắn đi nhanh hơn một chút, chứ hắn cứ ở đây, ta cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Hôm nay thứ sáu không có tiết học.” Hắn nhắm mắt ngồi trên ghế trả lời ta.
“Ách, vậy hôm nay ngươi không có việc gì sao?” Ta tiếp tục hỏi.
“Ngươi hy vọng ta đi như thế  à?” Ngô Thế Huân đột nhiên mở con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ta.
“Ách, ta thấy mắt ngươi thâm  quầng hết cả, nên mới muốn ngươi về nhà nghỉ ngơi thôi.” Không có biện pháp, ta đành dùng cái lý do hữu dụng này để làm cho hắn biến mất.
“Thật sao? Xem ra ngươi rất  quan tâm ta đó nha.” Ánh mắt lạnh như băng lúc nãy thoáng chốc trở nên nồng cháy, xem ra hắn đã hiểu lầm ý ta rồi.
“Ngươi mau về đi.” Ta không  muốn giải thích gì thêm nữa, miễn cho lại chọc giận hắn nổi điên, đến lúc đó, kẻ xui xẻo lại chỉ có ta.
“Được, ta về đây, ngươi cũng  nghỉ ngơi đi.” Không ngờ hắn lại nghe theo lời ta nói mà ra về.
Hắn đi, ta mới từ trên giường  bò xuống, kỳ thật tối qua ta ngủ rất ngon, bây giờ trời sáng còn ngủ sao được, không bằng thừa dịp không có ai ở đây, ta đi ra ngoài dạo một chút, nói không chừng lại có lợi cho sức khỏe hơn. Nghĩ vậy, ta liền đứng dậy chậm rãi ra khỏi phòng rồi đi về phía khoảng sân rộng trong viện.
“Lộc Hàm.” Đột nhiên nghe  thấy có ai gọi mình từ đằng sau, kỳ lạ, đây là bệnh viện, sao lại có người quen biết ta chứ.
“Lộc Hàm, thật là cậu.” Một  bàn tay nắm vào vai ta, ta thuận thế nhìn lại, hóa ra đúng là người quen. Y chính là học trưởng Kim Chung Nhân trên ta hai khóa hồi đại học, mấy năm không gặp, không ngờ hôm nay lại đụng mặt ở đây.
“Học trưởng Ngô, là anh hả.” Ta cao hứng vỗ vai học trưởng. Hồi học đại học, ta đã quen biết với học trưởng, năm đó y là một người nổi tiếng trong trường, vừa đẹp trai vừa học giỏi, hơn nữa lại đào hoa nên được rất nhiều người mến mộ. Tuy thế, nhưng học trưởng lại rất quan tâm ta, sau bởi vì y ra nước ngoài du học mà chúng ta mất liên lạc.
“Học trưởng gì nữa chứ, cứ gọi  tôi là Chung Nhân.” Con người này vẫn bình dị như năm đó.
“Được rồi, vậy gọi tôi là Lộc Hàm đi.” Ta vô cùng cao hứng nhìn học trưởng.
“Lộc Hàm, sao cậu lại ở trong  bệnh viện?” Học trưởng phát hiện ta mặc áo bệnh nhân, liền hỏi: “Tôi nhớ sức khỏe của cậu tốt lắm cơ mà!”
“Ôi, mấy hôm nay mặc phong  phanh quá, lại thêm công việc quá bận rộn, kết quả ngã bệnh thôi.” Ta đại khái nói qua.
“Vậy sao? Xem ra chúng ta có  duyên đó!” Học trưởng cảm thán nói.
“Sao học trưởng lại ở bệnh  viện?” Ta tò mò hỏi.
“Hiện tôi là bác sĩ của bệnh viện  này.” Học trưởng chỉ vào tấm thẻ trên ngực áo. Ta nhìn một chút, thì ra là bác sĩ trưởng khoa, không ngờ mấy năm không gặp, sự nghiệp của học trưởng lại phát triển thuận lợi như thế.
“Học trưởng thật tuổi trẻ tài  cao, nhanh như vậy đã trở thành bác sĩ trưởng khoa rồi.” Ta vui vẻ khen ngợi.
“Cậu còn gọi tôi là học trưởng?  Không phải đã bảo cậu cứ gọi tôi Chung Nhân sao. Kỳ thật tôi dựa vào sự nghiệp gia truyền mới được làm bác sĩ trưởng khoa thôi, tôi nhớ cha cậu cũng mở công ty mà, bây giờ sao rồi?” Trí nhớ của học trưởng thật tốt, ngay cả điều này cũng nhớ rõ.
“Đúng vậy! Sau khi tốt nghiệp  tôi đến công ty giúp ông, bây giờ xem như cũng có chỗ đứng.” Ta vì thành tựu của ba mà lòng đầy tự hào.
“Xem ra cậu cũng rất thành đạt  đó. Khi nào mang bạn gái đến đây giới thiệu cho tôi biết nhé.” Học trưởng tươi cười nhìn ta, nhưng ta vẫn cảm thấy trong giọng nói của y tràn ngập sự chờ đợi.
“Bạn gái gì chứ? Tôi bây giờ vẫn cô đơn một mình thôi.” Đương nhiên Ngô Thế Huân không thể tính là bạn gái ta được, mặc dù lần đầu tiên nhìn hắn, ta đích thực có cảm giác rung động.
“Có cần tôi giới thiệu cho  không?” Học trưởng hình như thở dài một hơi, sau đó nói giỡn hỏi.
“Không cần đâu, tạm thời tôi  chưa muốn.” Đừng đùa, nếu bị Ngô Thế Huân biết có người giới thiệu bạn gái cho ta thì chết.
“Được rồi, đây là địa chỉ nhà tôi, Khi nào rảnh mời cậu tới chơi.” Lúc này, loa truyền thanh của bệnh viên vang lên tìm học trưởng, y đành lấy danh thiếp đưa cho ta rồi nói.
“Nhất định, chắc chắn tôi sẽ  tới.” Ta cầm lấy danh thiếp nhìn một chút, nhà y cũng không xa nhà ta là mấy.
“Ừ, lúc rảnh rỗi gọi cho tôi nhé,  giờ tôi phải đi trước đây.” Học trưởng chỉ vào số điện thoại ghi trên danh thiếp, rồi nói tạm biệt.
“Anh làm việc đi, hẹn gặp lại.”  Ta vẫy tay, sau đó tiếp tục đi dạo xung quanh, thẳng đến giữa trưa cảm thấy đói bụng, ta mới trở về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: