Part10
“Bác sĩ.” Ngô Thế Huân nhìn thấy bác sĩ tới, vội vàng chạy vọt lên.
“Mời cậu ra ngoài, chờ tôi kiểm tra xong sẽ gọi cậu vào.” Bác sĩ nói xong liền đẩy hắn ra ngoài.
Một lát sau, Ngô Thế Huân lại lao vào hỏi bác sĩ về bệnh tình của ta, bác sĩ nói ta chỉ vì quá vất vả, hơn nữa quần áo mặc ít quá cho nên mới bị sốt. Tuy không có vấn đề lớn, nhưng phải nghỉ ngơi vài ngày mới được.
Thấy ta không sao, hắn mới thở dài một hơi, nhìn y tá cho ta uống thuốc, sau đó liền ngồi xuống bên giường.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng ta vô lực không tiếp được. Ngô Thế Huân thấy vậy liền mở điện thoại ta ra.
“Alô.” Ngô Thế Huân bắt máy.
“Sao lại là con? Con là Ngô Thế Huân đúng không, Lộc Hàm đâu.” Giọng nói của ba từ đầu kia truyền tới.
“À, Lộc Hàm bị ốm rồi.” Ngô Thế Huân ung dung trả lời.
“Cái gì? Ốm? Bị bệnh gì?” Giọng nói của ba vô cùng lo lắng.
“Anh ấy bị sốt.” Ngô Thế Huân đơn giản trả lời.
“Các con đang ở đâu?” Ba sốt ruột hỏi.
“Bọn con đang ở trong bệnh viện A.”
“Được rồi, các con ở nguyên đó. Ba với mẹ lập tức tới ngay.” Nói xong ba liền vội vàng dập máy.
“Sao ngươi lại nói cho ba mẹ biết ta đang ở bệnh viện.” Ta dùng hết khí lực toàn thân mà khàn khàn mở miệng.
“Không nói sao được? Ngươi cũng đâu phải một sớm một chiều là khỏe lại.” Ngô Thế Huân che miệng ta lại: “Bây giờ ngươi cần phải nghỉ ngơi, những chuyện khác cứ giao cho ta.”
Trong lòng ngẫm, ta biến thành như vậy chẳng phải đều do ngươi sao, không giao cho ngươi thì giao cho ai chứ, nghĩ vậy, ta dần dần tiến vào mộng đẹp, đây cũng là giấc ngủ ngon lành nhất trong mấy ngày qua của ta.
“Ai.” Ta duỗi lưng một cái, rồi mở mắt ra, ngủ một giấc thật say, vèo một chút đã đến sáng. Ta sờ trán, không sốt nữa rồi, thật thoải mái.
“Lộc Hàm, con dậy rồi hả?” Giọng nói của ba vang lên bên giường.
“Ba, sao ba lại tới đây?” Ta thiếu chút nữa quên luôn tối qua ta vì sao mà phải nhập viện.
“Đứa ngốc, ba con đã ở đây trông con cả đêm rồi đó. Bây giờ con đã tỉnh, thật tốt quá.” Dì Thiệu ở bên cạnh mở miệng.
“Ba, ba thật là.” Nhìn ba cùng dì Thiệu quầng đen hai mắt, ta cảm động không biết nói gì.
“Lộc Hàm, con nằm xuống nghỉ ngơi đi. Nghe bác sĩ nói do con vất vả quá độ lại bị lạnh dẫn tới sốt, sau này con phải chú ý đấy. Công việc hôm sau làm cũng được, đừng cố gắng quá mà để lại di chứng, còn nữa, phải mặc nhiều áo vào kẻo lại bị lanh.” Ba lo lắng dặn dò ta, chỉ có điều, ba lại không biết vì sao mà ta phải nhập viện.
“Đúng rồi, ba, lúc này không còn sớm nữa, ba và dì mau về nghỉ ngơi đi.” Ta sực nhớ ra, tên Ngô Thế Huân đáng chết dĩ nhiên lại để ba và dì Thiệu ở bệnh viện chăm ta cả đêm, còn hắn thì chẳng biết chạy đi đâu phong lưu khoái hoạt.
“Điểm tâm tới.” Đang nghĩ tới, bỗng Ngô Thế Huân xuất hiện bưng một ít đồ ăn tiến vào.
“Sao vậy? Nhiều quá hả.” Hắn mỉm cười hỏi ta.
“Ách, ừ, nhiều quá.” Ta nhìn hắn tươi cười, hơn nữa thấy hắn cũng bị quầng mắt, cơn tức giận lúc nãy liền tan biến mất tiêu.
“Vậy thì tốt. Lộc thúc thúc, mẹ, mau tới ăn điểm tâm đi.” Kỳ thật Ngô Thế Huân cũng có lúc rất tốt, khó trách tại sao nữ sinh trường hắn lại thích hắn như vậy.
“Các con ăn đi, ba mẹ về nghỉ ngơi đây, Ngô Thế Huân, con chăm sóc Lộc Hàm nhé.” Dì Thiệu vỗ vai hắn, sau đó kéo ba ra khỏi phòng bệnh.
“Mới vừa rồi không phải ngươi nghĩ ta một mình ra ngoài phong lưu khoái hoạt đấy chứ.” Ngô Thế Huân nhìn thấy ba cùng dì Thiệu đã về, liền lộ ra bộ mặt thật. Thật không rõ vì sao hắn trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, tối hôm qua vẫn còn tỏ vẻ quan tâm, hôm nay lại thành như vậy.
“Ngươi—” Nhìn bộ dạng của hắn, cơn tức giận của ta lại quay về.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Ta đối xử tốt với ngươi như vậy, thế mà ngươi cũng không cảm động chút nào.”
Gì chứ, hắn đối xử với ta như vậy mà là tốt sao? Tốt đến mức làm ta phải nhập viện hả?
“Nào, ăn cháo đi.” Hắn nhìn bộ dạng tức giận của ta, cho nên đành dịu xuống, vươn tay bưng bát cháo đi về phía ta.
“Hừ.” Trong cơn giận dữ, ta xoay đầu không thèm để ý đến hắn.
“Được lắm, không còn cách nào khác đành làm cách này thôi.” Nghe hắn nói xong, ta liền quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang ngửa đầu húp cháo của ta.
“Ơ, cháo của ta.” Kỳ thật bụng ta đã sớm kêu lên ọc ọc vì đói rồi, nhưng vì giọng điệu của hắn, ta mới quyết không ăn.
Sau khi uống xong, hắn liền cúi đầu hôn ta, đem toàn bộ cháo trong miệng đưa hết vào miệng ta.
“Khụ khụ.” Bị hắn bắt buộc, ta đành phải nuốt hết chỗ cháo trong miệng hắn.
“Còn một ít nữa, ngươi có muốn ta đút tiếp không?” Ngô Thế Huân xấu xa nhìn thẳng vào miệng ta.
“Không cần, tự ta ăn.” Ta giật lấy bát cháo, ngửa đầu lên một hơi húp hết sạch.
“Đừng vội vàng thế, có ai lấy của ngươi đâu.” Ngô Thế Huân vỗ vào lưng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro