Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 32

“Lộc Hàm.” Đôi môi Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đảo qua ngực làm trái tim ta kịch liệt nhảy lên vài cái: “Tim ngươi đập nhanh ghê, vì ta sao?” Lúc này Ngô Thế Huân vô cùng ôn nhu.
“Ngô Thế Huân.” Nhìn thấy hắn ôn  nhu như vậy, ta nhất thời không thể thích ứng, ngơ ngác ngước nhìn. Hắn phát hiện ta cứng ngắc thân thể, liền ngẩng đầu tươi cười nhẹ nhàng hôn ta một cái, khoảnh khắc đó, ta có cảm giác như nhìn thấy quầng sáng của một thiên sứ hạ phàm.
“Gọi ta Huân.” Mái tóc hắn rủ  xuống mặt ta, làm ta thấy ngưa ngứa, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
“Ách—-” Ta do dự không dám  kêu, xưng hô thân mật như vậy có quá mập mờ không nhỉ.
“Hàm, ta đã từng làm những  chuyện có lỗi với ngươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.” Đột nhiên Ngô Thế Huân nói như vậy, thật làm ta không biết phải đáp lại như thế nào.
“Hàm, ta đang nói chuyện với  ngươi đó, nếu như ngươi không muốn làm, ta sẽ lập tức ngừng lại ngay.” Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của ta, lại còn lắc lắc người ta, xem ra hắn không có được đáp án sẽ không bỏ qua.
“Ngô Thế Huân, ngươi muốn ta nói  gì? Ngươi cho rằng những việc ngươi làm trước kia đáng để ta tha thứ sao?” Ta nghĩ đến mỗi lần hắn ép buộc ta, đặc biệt là lần trong phòng làm việc, hại ta đến giờ vẫn bị ám ảnh, làm sao ta có thể tha thứ cho hắn được. Bây giờ hắn nằm trên người ta, nửa người dưới đã ngo ngoe muốn di chuyển, chẳng lẽ bởi vì ta không muốn sẽ không làm sao, vậy vì lý do gì lúc nãy còn lấy Tiểu Du ra uy hiếp ta, tất cả tât cả cũng làm ta khó có thể giải thích.
“hàm, ta làm hết thảy cũng chỉ  muốn ngươi thuộc về ta, có lẽ trước kia ta hơi quá đáng, bây giờ ta rất bình tĩnh, những lời vừa nãy cũng chỉ hy vọng ngươi có thể ở bên ta.” Ngô Thế Huân thấy ánh mắt không ổn lắm của ta, biết ta tức giận, vội vàng giải thích.
“hàm, ta biết ngươi nghĩ mình  là một nam nhân bình thường, về sau người chung sống với ngươi sẽ là một phụ nữ. Trước kia ta cũng giống ngươi, nếu ai coi ta như phụ nữ, ta không đánh hắn mới là lạ. Nhưng với ngươi, ta không thể nào hạ thủ được, ta không phải đồng tính luyến ái, ta chỉ vốn thích vẻ nam tính của ngươi, dù ngươi đối xử với ta như phụ nữ, ta cũng không tức giận, chỉ cần mỗi ngày ngươi chịu liếc ta một cái, ta đã vô cùng thỏa mãn rồi.” Vẻ mặt Ngô Thế Huân tràn ngập đau thương, cứ như nếu ta không để ý tới hắn, trái tim hắn sẽ tan nát vậy, ngay cả mái tóc ngang vai màu đen óng ả, lúc này cũng như ảm đạm không còn chút ánh sáng.
“Chỉ cần mỗi ngày liếc ngươi  một cái, ngươi sẽ thỏa mãn?” Kỳ thật, mỗi ngày được nhìn thấy Ngô Thế Huân cũng là việc vui nhất của ta, đặc biệt khi ta phát hiện mình đã bị hắn hấp dẫn, dù hắn không yêu cầu, ta cũng sẽ thường xuyên nhìn hắn, đương nhiên là lúc hắn không biết.
“Đúng vậy, ta sẽ vô cùng thỏa  mãn.” Nghe ta nói, ánh mắt Ngô Thế Huân như sáng lên, cả người thoạt nhìn như phát sáng. Lúc này ta mới phát hiện, Ngô Thế Huân kỳ thật cũng chỉ mới hơn hai mươi thôi, đương nhiên hắn cũng có mặt đáng yêu non nớt, có lẽ hắn cũng không biết phải thể hiện tình cảm của mình như thế nào, chỉ cho rằng cứ giữ lấy tức là yêu. Bất tri bất giác, tim ta đã tiếp nhận tình yêu của hắn.
“hàm, ngươi có thể nói cho ta  biết ngươi có cảm giác gì với ta không?” Ngô Thế Huân nghiêm túc nhìn ta, hỏi lại vấn đề này lần nữa, mặc dù sự tình xảy ra không cách nhau là mấy, nhưng ta cảm giác mình lại có hai đáp án khác nhau, trái tim ta như chia làm hai nửa, một nửa nói ngươi thừa nhận đi, ngươi có cảm giác với hắn, nhưng một nửa khác lại nói không, làm sao ngươi lại có cảm giác với nam nhân được. Lúc này ta mâu thuẫn tới cực điểm, không biết phải trả lời thế nào mới tốt.
“hàm, để trái tim ngươi lên  tiếng, đừng cho thế tục ngăn cách chúng ta.” Ngô Thế Huân thấy ta muốn tránh né, liền cầm lấy tay ta, làm ta đối mặt với hắn.
“Ta…. có, ta thích ngươi.” Nhìn  Ngô Thế Huân, trái tim khẩn trương của ta buông lỏng rất nhiều, mà sau khi ta nói những lời này, tảng đá đặt trên ngực ta bỗng dưng biến mất, cả người cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng.
“Ngươi nói rồi, rốt cục ngươi đã nói ra rồi.” Ngô Thế Huân vui quá mà khóc, vươn tay ôm chặt lấy ta. Ta tựa đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có lẽ chúng ta cứ sống như thế này cũng không tệ.
“Ngươi đừng khóc.” Ta vươn  tay lau khô nước mắt cho hắn, không ngờ chỉ một câu nói của ta lại làm hắn khóc lên như một đứa trẻ, có nói chắc cũng chẳng ai tin.
“hàm, ta yêu ngươi, ta yêu  ngươi.” Ngô Thế Huân nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng hôn, lần này ta không cự tuyệt, cũng không giãy dụa, mà để cảm giác dẫn dắt bản thân, hai tay đặt lên vai hắn, mà hắn cũng nhẹ nhàng tách hai chân ta ra….
Sáng sớm hôm sau, ta tỉnh lại  nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Ngô Thế Huân đặt lên ngực ta, cả người hắn cũng ôm lấy ta, phát ra tiếng hít thở đều đều như hành quân. Ta nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra, ngồi dậy, nhưng kết quả lại làm cơ thể bị sử dụng quá độ đêm qua đau nhức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: