Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 31

“Ta thật sự yêu ngươi, từ lần  đầu tiên thấy ngươi, ta đã yêu ngươi rồi, ngươi là người đầu tiên có dũng khí giật lấy điếu thuốc của ta, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc lúc đó của ngươi đến giờ ta vẫn nhớ kỹ, ngươi không biết vẻ mặt lúc đó của ngươi mê người đến mức nào đâu.” Ngô Thế Huân nói xong liền giơ mặt ta lên, ép hai tròng mắt ta nhìn thẳng vào hắn.
.
“Ngươi nhìn vào đây, bên trong  mắt ta có tia lừa gạt nào không? Ngươi phải tin tưởng ta.” Trong đôi con ngươi đó, quả thật ta chỉ thấy cảm tình nồng hậu, ta không thể không thừa nhận tình cảm đó làm trái tim ta nhảy lên kịch liệt.
.
“Lộc Hàm, ngươi nhìn rõ rồi chứ?” Ngô Thế Huân thấy ta ngẩn người, nhẹ nhàng lắc lắc, câu hỏi này làm ta bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, thoáng cái đã đẩy hắn ra.
.
“Ta không thấy gì hết.” Ta tránh né cái nhìn của Ngô Thế Huân, rồi ngồi xuống ghế, không thèm nhìn hắn.
.
“Ngươi đừng trốn tránh nữa, ta  biết ngươi cũng có cảm giác với ta.” Ngô Thế Huân ngồi xuống theo, kéo ta ngã ra, hắn nhìn ta đầy thâm tình, làm hại ta ngay cả khí lực giãy giụa cũng không có, cảm giác cả người như chìm vào ánh nhìn của hắn, không thể thoát ra.
.
“Xem, ngươi rõ ràng có cảm  giác với ta mà.” Ngô Thế Huân thấy ta không giãy giụa, liền đưa tay luồn vào áo ta nhẹ nhàng vuốt ve hai điểm mẫn cảm trước ngực: “Tim ngươi đập thật nhanh.”
.
“A!” Ta xấu hổ đổ mặt, mặc dù trái tim ta đập thình thịch là do hắn tới gần, nhưng tiếng rên rỉ này lại là do hắn vuốt ve mà phát ra, hơn nữa ta còn ưỡn người, hy vọng hắn càng tiến thêm bước nữa. Nhưng lý trí của ta vẫn còn, cho nên dù cơ thể có phản ứng, ta vẫn mạnh miệng nói: “Không được, chúng ta không thể.”
.
“Thật sao? Không được?” Ngô Thế Huân đắc ý cười cười, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy hạt đậu trước ngực, khiến ta cảm thấy khô nóng không thôi: “Không, đừng.”
.
Ta buồn bực đẩy tay Ngô Thế Huân  ra, nếu còn tiếp tục, chỉ sợ ta sẽ bị hắn ăn sạch mà không biết chuyện gì xảy ra, chỉ dựa vào một câu ta yêu ngươi, làm gì có chuyện ta sẽ tùy tiện giao thân cho hắn. Lúc này kỳ thật trong lòng ta đã tiếp nhận Ngô Thế Huân rồi, chẳng qua ta coi trọng thể diện hơn thôi.
.
“Thế nào? Lại muốn chạy.” Ngô Thế Huân chứng kiến ta đẩy hắn, liền tách chân ngồi lên đùi ta, bắt đầu kéo dây lưng ta ra.
.
“Này, mau dừng lại.” Nhìn thấy  dây lưng sắp bị tháo, ta liền túm chặt quần dài, cố gắng bảo vệ phía dưới, nhưng đồng nghĩa phía trên lại thất thủ, Ngô Thế Huân giơ cằm ta lên hôn xuống. Ta không phòng ngự, bị hắn tấn công, nhưng ta vẫn liều chết cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi hắn tiến vào. Ngô Thế Huân thấy ta không chịu mở miệng, bắt đầu duỗi tay đến ngực ta xoa nắn, dần dần ta cảm thấy ngực có chút sưng lên, đầu óc cũng choáng váng.
.
“Ư.” Trong vô thức ta mở miệng ra, tùy ý Ngô Thế Huân tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi, ngay cả tay cũng không biết tự khi nào đã bò lên quấn quanh cổ hắn. Hắn ngẩng đầu phát hiện ánh mắt mê man của ta, miệng khẽ nhếch, rồi vừa cười vừa hôn, cứ như vậy ta càng lúc càng mờ mịt, lại còn vươn đầu lưỡi vào miệng hắn dụ dỗ, ta cũng không biết sao mình biến thành như vậy, có phải là do chịu ảnh hưởng quá lớn từ Ngô Thế Huân không?
.
“Ngươi thật nhiệt tình nha.”  Ngô Thế Huân ngẩng đầu híp mắt nhìn ta, ta liền tỉnh táo lại, nhớ tới việc mình vừa làm, mặt ta đỏ bừng lên, lúc ta nghĩ muốn thoát ra, nhưng lại bi ai phát hiện quần của ta đã bị vứt trên mặt đất, mà phân thân ta cũng bị Ngô Thế Huân nắm trong tay.
.
“Thứ này của ngươi còn nằm trong tay ta đó.” Ngô Thế Huân giật nhẹ, khiến ta thở dốc một chút.
.
“Nếu như ngươi không muốn  làm thì nói, ta sẽ đi tìm Tiểu Du.” Hình như hắn biết ta rất quan tâm đến an nguy của Tiểu Du, cho nên mới cố ý nói vậy. Mà ta cũng không chịu thua kém nói: “Được, ta làm.”
.
Nghĩ tới Tiểu Du bị đối xử thế này, khiến ta cảm thấy trái tim có chút co rút.
.
“Đây là ngươi nói nha.” Không đợi ta ngẫm nghĩ, Ngô Thế Huân bắt đầu chỉ huy: “Nếu ngươi muốn, vậy thì bắt đầu đi.” Hắn chỉ chỉ vào dây lưng của mình ngầm bảo, ta không thể không cởi giùm hắn. Sau đó ta kéo quần của hắn xuống, mặt đỏ bừng bừng nhìn cự vật to lớn của hắn nhếch lên khỏi quần lót.
.
“Nhìn gì mà nhìn, tiếp tục đi.” Ngô Thế Huân ý bảo ta tiếp tục cởi quần áo, ta nhớ trước kia đều là do hắn chủ động, cho nên quần áo cũng là do hắn cởi, lần này đến phiên ta chủ động, ta cảm thấy vô cùng khẩn trương, thiếu chút nữa đã xé rách quần lót của hắn.
.
“Nhìn ngươi kìa, sao nôn nóng  thế.” Ngô Thế Huân buồn cười nhìn động tác ngu ngốc của ta: “Đừng xé rách quần áo của ta là được, coi chừng ta bắt ngươi bồi thường đó.” Nói xong hắn liền không chờ được mà đè ta xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: