Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 30

“Tiểu Du, em biết thừa anh với  anh họ em sẽ không có khả năng, anh không thích nam nhân.” Ta lần nữa cường điệu ta là nam nhân bình thường, sẽ không bao giờ yêu thích một người nam nhân khác.
“Vậy Ngô Thế Huân thì sao, anh  thích anh ấy không?” Tiểu Du hỏi ngược lại, vấn đề này đúng là khó khăn đối với ta. Ta thích Ngô Thế Huân, đúng, ta thích khuôn mặt, ngoại hình của hắn, thậm chỉ còn rất mê luyến, nếu là bình thường ta tuyệt đối không thừa nhận, nhưng bây giờ ta lại đang tự hỏi chính mình. Nếu nói ta không thích hắn, cũng đúng, ta ghét bộ dạng xa cách của hắn, ghét tính tình lúc nóng lúc lạnh của hắn. Cho nên tổng thể mà nói, chính ta cũng không biết nên trả lời Tiểu Du thế nào, vì vậy đành phải im miệng cúi đầu.
“Lộc Hàm ca, nói đi.” Nhưng  Tiểu Du không có ý định buông tha ta, nàng kéo tới kéo lui ép ta trả lời, xem ra nàng ghép ta với Kim Chung Nhân không được, nên chuyển sang ghép với Ngô Thế Huân.
“Em muốn anh nói gì, không  phải em nhìn ra sao?” Ta tùy tiện trả lời xem như ứng phó.
“Em phải nghe chính miệng anh nói ra cơ.” Tiểu Du lắc đầu, tử mệnh lôi kéo ta.
“Quần áo anh sắp bị em kéo  rách rồi đó.” Ta thật sự tiếc thay cho bộ đồ đang mặc: “Coi như anh sợ em—-“
“Thì ra ngươi ở đây.” Đúng lúc  đó, Ngô Thế Huân đột nhiên từ một bên đi ra, hơn nữa hình như đã nghe được câu chuyện ta nói với Tiểu Du lúc nãy, cho nên hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Du chứ không phải ta.
“Ngô Thế Huân ca, chào anh.” Tiểu  Du nhìn thấy Ngô Thế Huân nhìn ta, sợ hãi lui mấy bước, ngay cả mồ hôi lạnh cũng rất nhanh chảy xuống, nàng không ngừng lui lại phía sau, mà ta thì đứng lên chắn trước mặt nàng.
“Tốt nhất ngươi tự trông nom  bản thân đi.” Ngô Thế Huân đẩy ta ra, rồi vươn tay túm lấy Tiểu Du.
“Lộc Hàm ca, cứu em.” Nhìn  Tiểu Du bị Ngô Thế Huân lôi đi, ta đành bất lực, dù sao ta cũng đấu không lại hắn, hơn nữa bây giờ ta cũng đang vô cùng sợ hãi.
“Ngô Thế Huân, mau buông Tiểu Du ra.” Ta đi lên ngăn cản Ngô Thế Huân, chẳng may Tiểu Du xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với người nhà Tiểu Du, đặc biệt là ba cùng dì Thiệu, không được, ta phải ngăn hắn lại.
.
“Ngươi nghĩ ta sẽ đối với nàng  thế nào?” Ngô Thế Huân nhếch mày nhìn ta, nhưng cũng không có ý buông Tiểu Du ra.
.
“Có cái gì ngươi cứ hướng vào  ta, đừng tìm Tiểu Du gây phiền toái.” Dù sao nàng cũng vì ta mà đắc tội với Ngô Thế Huân, là một nam tử hán, ta phải một mình gánh chịu, tuyệt đối không thể liên lụy đến người khác.
.
“Được, ngươi giỏi lắm, đi theo  ta.” Ngô Thế Huân nghe thấy thế liền buông Tiểu Du ra, sau đó túm lấy ta kéo đi.
.
“Lộc Hàm ca.” Lần này đến lượt Tiểu Du ở đằng sau gọi ta, vừa quay đầu lại, ta liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng.
.
“Tiểu Du, em yên tâm, anh không sao đâu.” Mặc dù bị kéo đi, hơn nữa sắc mặt Ngô Thế Huân cũng không tốt lắm, nhưng ta nghĩ, chỉ cần nhẫn nại, mọi việc sẽ qua. Nếu như Tiểu Du cũng bị hắn đối xử như vậy thì…
.
Trong đầu ta bỗng hiện lên  hình ảnh Ngô Thế Huân cười lạnh nằm lên người Tiểu Du, khiến trái tim ta cho chút run rẩy. Tại sao, tại sao người ta để ý không phải là Tiểu Du mà lại quan tâm người đè lên nàng là Ngô Thế Huân?
.
Loại ý nghĩ hoang đường này  thoáng hiện trong óc, ta liều mạng lắc đầu, tận lực muốn cái ý nghĩ này biến đi, nhưng vô ích.
.
Cứ như vậy, ta ngơ ngác bị Ngô Thế Huân kéo vào khách sạn, thẳng đến khi nghe tiếng đóng cửa, ta mới giật mình tỉnh lại.
.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?  Không phải là đang nhớ đến tên Kim Chung Nhân đó chứ.” Sau khi đóng cửa lại, Ngô Thế Huân đến trước mặt chất vấn ta.
.
“Đúng thì sao?” Làm sao ta có thể nói ta đang nghĩ về hắn được chứ. Nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, ta không nhịn được mà nói dối, nhưng lại không chú ý đến tay hắn đang nắm rất chặt.
.
“Không được phép, ta không  cho phép ngươi nghĩ đến hắn.” Ánh mắt Ngô Thế Huân trở nên vô cùng nghiêm trọng, nắm tay cũng nâng lên, ta còn tưởng rằng hắn muốn đánh ta, không ngờ hắn lại buông tay xuống.
.
“Ta là người, cũng là một nam nhân, chẳng lẽ ta nghĩ về ai cũng không được phép?” Từ lúc bắt đầu đến giờ, ta vẫn một mực cường điệu mình là một nam nhân, ta không hy vọng Ngô Thế Huân hiểu lầm gì đó.
.
“Ngươi là của ta, ngươi chỉ có thể nghĩ đến ta.” Ngô Thế Huân bỗng ôm chặt lấy ta, hại ta thiếu chút nữa bị ngạt thở.
.
“Ta nói một ngàn lần, một vạn lần, ta thuộc về chính ta, không phải của ngươi, mời ngươi nhớ cho rõ.” Nếu ta không bị hắn ôm thật chặt, chắc ta đã gõ đầu hắn, cho hắn tỉnh táo lại rồi.
.
“Không, ta yêu ngươi như vậy,  sao ngươi không thuộc về ta chứ.”
.
Cái gì? Cái gì? Ngô Thế Huân nói  hắn yêu ta??? Trời, ai nói cho ta biết đây là một giấc mộng đi, một người nam nhân trong cùng một ngày được hai người nam nhân khác tỏ tình, thật không biết là may mắn hay xui xẻo.
.
“Không, ta không tin, ngươi lại gạt ta.” Một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng, bị Ngô Thế Huân lừa không biết bao lần, khiến ta thật sự khó mà tin tưởng lời hắn nói, hơn nữa từ đầu tới đuôi trông hắn chẳng có gì giống thích ta, luôn luôn ép buộc ta, sao tự dưng lại nói yêu ta?
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: