Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 16

“Đây là nhà của ta, mời ngươi ra khỏi phòng ta ngay lập tức.” Ta vừa nói vừa lui lại sau đống đồ đạc để tạo khoảng cách với hắn.
“Bây giờ đây cũng là nhà của ta, ta muốn vào phòng ai thì vào.” Hắn từng bước ép ta lui lại, thẳng đến khi ta sắp ngã vào giường.
“Ta là nam, cũng là anh trai ngươi.” Ta đặt mông xuống giường, ngửa cổ lên nói với hắn.
“Nam thì sao chứ? Cũng không phải đã làm rồi sao?” Hắn vọt tới đè mạnh ta xuống.
“Ôi ta đau đầu quá.” Ta tính giả bộ ngất xỉu, chỉ có điều, ta quên mất chiêu này ta đã dùng rồi.
“Lần này ta không mắc lừa đâu.” Xem ra phương pháp này đúng là không dùng lần hai được.
“Ngươi đứng lên cho ta.” Nhẹ nhàng không được thì mạnh bạo thử xem. Ta giơ tay đánh về phía hắn, mặc dù biết rõ sẽ không trúng, nhưng chung quy cũng phải thử một lần, kỳ thật ta chỉ muốn ép hắn ra khỏi phòng ta thôi, có điều một đấm này, quả là vẫn thất bại.
“Cốc cốc.” Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Lộc Hàm, con có khách.” Thì ra ba đang ở ngoài, ta vội vàng lùi về sau nhưng tay lại bị túm lấy.
“Ba, ai tìm con ạ?” Ta còn không thoát khỏi Ngô Thế Huân, làm sao đi ra gặp khách được.
“Con ra xem là biết, ba cam đoan con sẽ rất vui mừng.” Giọng nói vui vẻ của ba vang lên, cũng làm hại ta vô cùng căng thẳng, nếu vạn nhất ba nhìn thấy Ngô Thế Huân đang đè ta thì làm sao đây.
“Ưm.” Ta dùng sức thúc vào người Ngô Thế Huân, nhưng hắn không chỉ không đứng dậy, mà còn tăng thêm sức nặng đè lên ta.
“Lộc Hàm, con đang làm gì đó, sao còn chưa ra.” Ba phát hiện có chút kỳ lạ nên lại gõ cửa lần nữa.
“À, con có chút mệt nên muốn nằm nghỉ chút nữa.” Tên Ngô Thế Huân chết tiệt, biết rõ ba ta ở bên ngoài mà còn không ngừng quấy nhiễu, ta thật hận không thể đập cho hắn một trận nhừ tử.
“Vậy có muốn vị khách này vào phòng thăm con không?”
Ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không biết vị khách này quen thân đến mức nào mà ba lại cho phép vào phòng của ta.
“Không cần đâu ba. Con xuống ngay.” Nếu người kia vào thì tiêu. Hóa ra, người đang chịu áp lực quá mức lúc bộc phát sẽ vô cùng lợi hại, không biết mọi người có thế không, nhưng ta thì đúng là vậy, thật không ngờ ta có thể một chân đá văng được Ngô Thế Huân.
“Bịch.” Ngô Thế Huân bị đá ngã lăn xuống đất.
“Lộc Hàm, tiếng gì thế?” Đang định rời đi bỗng ba nghe thấy tiếng động lạ mà ngừng lại hỏi.
“Dạ không, cái ghế bị đổ thôi ạ.” Không ngờ Ngô Thế Huân lại không tức giận, mà chỉ đứng lên rồi lại tiến về phía ta.
“Con cẩn thận một chút, ba xuống trước đây.” Ba nghe ta giải thích liền yên tâm xuống lầu.
“Con mẹ nó, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta.” Ta bị Ngô Thế Huân làm phiền đến mức mở miệng mắng to, tên chết tiệt đó lại tiếp tục đè lên ta, sau đó còn xé rách quần áo ta ra.
“Không ngờ ngươi cũng biết nói bậy.” Ngô Thế Huân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đủ rồi, ngươi thích chơi đùa, ra chỗ khác mà chơi, ta còn có khách.” Ta thật hy vọng người vừa chửi bậy vừa rồi không phải là ta, nhưng sự thật chứng minh lại đúng là thế.
“Không, ta muốn làm.” Không ngờ tên Ngô Thế Huân lại mặt dày như vậy, hắn ôm lấy ta, rồi như một đứa bé mút kẹo mà tấn công ngực ta.
“Ngươi muốn làm cũng phải xem tình hình chứ, vừa rồi ba lên nói gì, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy.” Thật đúng là một đứa nhóc to xác ngu ngốc, thế mà ta còn tưởng rằng hắn đã trưởng thành rồi cơ đấy.
“Nhưng bây giờ ta muốn làm, ai bảo buổi sáng mới làm được một nửa ngươi đã bỏ chạy.” Ngô Thế Huân nhìn ta như thể người sai là ta chứ không phải hắn, hại ta không đành lòng cự tuyệt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một lúc, không phải từ trước đến nay ta toàn bị khuôn mặt của hắn mê hoặc, khiến hắn lần nào cũng ăn vụng thành công sao, lần này tuyệt đối không thể phạm vào sai lầm cũ được.
“Ta phải đi gặp khách, ngươi muốn làm thì tự mà làm.” Ta nhẫn tâm đẩy hắn ra, định đi thay quần áo.
“Bây giờ ta sẽ làm.” Hắn tàn nhẫn kéo quần áo ta ra, tay cũng vươn đến hạ thân ta.
“Này, này, này.” Cự tuyệt không được mặt hắn, mà ngay cả tay hắn cũng cự tuyệt không được, thật mất mặt quá đi.
“Được rồi, coi như ta sợ ngươi, tối nay tùy ngươi thích làm gì thì làm.” Vì tạm thời muốn thoát khỏi hắn, ta đành phải nói vậy, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách quăng hắn đi, he he.
“Đến lúc đó không được giở trò đấy.” Lúc ta muốn đẩy hắn ra, hắn lại hướng về phía ta đòi chứng minh.
“Vâng ạ, vâng ạ, tiểu tổ tông.” Ta vội vàng gật đầu, ba cùng khách có lẽ đã chờ lâu lắm rồi.
“Vậy thì trước tiên ước định cái đã.” Hắn chỉ vào miệng mình, sau đó vươn đầu đến trước mặt ta.
“Không.” Kêu ta hôn hắn, còn lâu nhé. Kỳ thật lần nào cũng là do hắn hôn ta, chứ ta chưa từng chủ động lần nào. Lần này kêu ta chủ động hôn hắn, có đánh chết ta cũng không làm.
“Không muốn? Vậy thì giờ làm luôn đi.” Ngô Thế Huân thấy ta cự tuyệt, liền bắt đầu lôi kéo quần áo ta.
“Dừng, ta đồng ý là được chứ gì.” Ta cúi đầu hôn nhanh hắn một cái.
“Thế này không tính.” Vậy mà hắn không biết đủ còn lắc đầu, gắt gao túm ta không tha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: