Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 15

“Con mới ốm dậy, cho nên ăn  không được nhiều.” Cuối cùng ta chỉ có thể dùng cái lý do hợp lý này để giải thích, cũng thuận tiện trừng mắt liếc hung thủ thực sự một cái.
“Thì ra là thế, dì cũng quên mất  con mới khỏe lại, không thể ăn nhiều.” Rốt cuộc sắc mặt dì Thiệu cũng trở nên ấm áp như cũ.
“Được rồi, tiểu Huân, không  phải hôm nay con đi bệnh viện đón Lộc Hàm sao, sao lại để Lộc Hàm về một mình?” Dì Thiệu vừa nhìn thấy NNgô Thế Huân liền nghiêm mặt hỏi.
“Đúng vậy, anh đợi ở bệnh viện  lâu lắm mà sao không gặp em?” Ta nhanh chóng cáo trạng, không thể để Ngô Thế Huân mở miệng trước được, nếu không là tiêu.
“Mẹ, con có việc nên đến muộn,  kết quả lúc đến thì anh ấy đã về.” Không ngờ hắn lại phối hợp với ta.
“Thật sao? Con có chuyện gì mà  quên không đi đón anh?” Dì Thiệu có vẻ không tin tưởng với câu trả lời bèn gặng hỏi.
“Lan Anh, thôi nào, nó cũng lớn  rồi mà.” Nghe thấy tiếng ồn ào, ba liền từ trong bếp đi ra.
“Hoài Nhân, anh không biết tiểu Diễm—–” Dì Thiệu xem ra rất hiểu rõ con mình.
“Được rồi, chuyện bọn trẻ để  bọn nó giải quyết, hơn nữa hai đứa cũng về an toàn rồi mà.” Ba kéo dì Thiệu ngồi xuống ghế salon.
“Ba, con hơi mệt, xin phép đi  nghỉ trước.” Ta không muốn tiếp tục đứng đây, cứ cãi nhau với tên đáng sợ như Ngô Thế Huân, ta thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
“Ừ, con nhớ tự chăm sóc bản  thân.” Ba lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng ạ.” Trước khi ta lên lầu,  Ngô Thế Huân đứng bên cạnh nhỏ giọng nói bên tai ta: “Hôm nay ngươi phải báo đáp ta như thế nào đây?” Lời thì thầm làm ta nổi cả da gà, trực giác cho ta hay, chắc chắn hôm nay hắn sẽ không khinh địch mà bỏ qua.
“Quỷ mới báo đáp ngươi.” Ta đẩy hắn ra rồi bỏ chạy ngay vào phòng khóa cửa lại, kỳ thật, ở trước mặt hắn, ta cảm thấy mình không khác gì một đứa trẻ con. Chưa kịp ngồi xuống, ta đã nghe thấy tiếng đập cửa thình thịch.
“Mở cửa.” Bên ngoài vang lên giọng nói của Ngô Thế Huân, hắn thật đúng như âm hồn không tan.
“Ta muốn nghỉ ngơi, mời ngươi về phòng.” Còn lâu ta mới mở cửa cho hắn vào.
Ta lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, cái nơi buổi sáng bị Ngô Thế Huân chạm qua đến giờ vẫn cảm thấy khó chịu.
“Ngươi nói lại một lần thử xem. Mở cửa!” Giọng nói của Ngô Thế Huân làm ta cảm thấy vô cùng bất an, quần áo vừa lấy trong tủ cũng đặt lại chỗ cũ.
“Không ra chính là không ra.” Ta không có ý định để hắn tiến vào, bất quá ta vẫn đứng ở sau cánh cửa phòng ngừa hành động tiếp theo của hắn.
“Bịch bịch.” Hai tiếng vang lên, Ngô Thế Huân cư nhiên xông lên đá vào cánh cửa, khiến ta đang đứng đằng sau cũng giật mình sợ hãi, thật quá đáng lắm rồi.
“Ngươi làm cái trò khỉ gì thế, sao lại đá cửa.” Ta tức giận hô lên.
“Nếu ngươi mở, ta sẽ không đá nữa.” Ngô Thế Huân tiếp tục dùng chân đá thêm mấy cái, cũng chẳng sợ bị người khác nhìn thấy.
“Này, sắp hỏng rồi đó.” Ta cảm thấy vô cùng đau lòng cho cái cửa thân yêu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn đành nhắc nhở hắn.
“Mở cửa.” Ngô Thế Huân vẫn chỉ nói hai chữ đó, thật đúng là một tên không đáng yêu tẹo nào.
“Ta sợ ngươi rồi.” Nếu hắn tiếp tục như vậy, chỉ sợ ba cùng dì Thiệu cũng sẽ lên mất, nghĩ vậy, ta đành phải nhượng bộ, nhưng cũng chỉ dám mở he hé.
“Mở cửa mà cũng chậm chạp, không biết vừa rồi là ai rên lớn tiếng như vậy.” Hắn dám đề cập đến chuyện ở bệnh viện lúc nãy nữa chứ, hừ, ta còn chưa tìm hắn tính sổ, thế mà hắn dám tới tìm ta trước, tại sao lần nào hắn cũng tỏ vẻ như mình đúng thế nhỉ.
“Coi như ta sợ ngươi, có chuyện gì nói mau.” Ta dùng thân chặn lại, giữ cho cửa he hé, phòng ngừa hắn đột nhiên tiến vào.
“Ngươi mở tí xíu như thế thì nói sao được? Để ta vào.” Ngô Thế Huân cố gắng chen vào trong. Ta đương nhiên không thể để hắn vào, nếu không khác gì dẫn sói vào nhà, vì vậy ta liều mạng đẩy mạnh cửa lại.
“A!” Cánh cửa vừa đóng, một tiếng hét thảm vang lên, Ngô Thế Huân đau đớn ngã té trên mặt đất. Trời, hình như ta kẹp phải hắn rồi, ta vội vàng mở cửa ra: “Này, ngươi không sao chứ.” Nhìn hắn ôm tay ngã trên mặt đất, ta lo lắng đi ra xem vết thương của hắn. Tuy khó ưa, nhưng ta không hy vọng hắn bị thương, dù sao giờ hắn cũng tạm xem như là em trai ta.
“A!” Lần này đến phiên ta hét lên, tên Ngô Thế Huân đáng ghét dám thừa lúc ta xem xét vết thương cho hắn liền bật dậy đẩy mạnh ta vào phòng.
“Hay lắm, ngươi gạt ta.” Lúc nhận ra Ngô Thế Huân đang giả bộ thì cũng đã muộn, lúc này hắn đã xoay người khóa cửa lại.
“Gạt ngươi thì sao? Sáng nay không phải ngươi cũng lừa ta à, ta đây chẳng qua chỉ là có thù tất báo thôi.” Ngô Thế Huân vẻ mặt ám muội đi về phía ta.
“Ngươi đừng lại đây, ba và dì Thiệu đang ở dưới lầu đó.” Nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng của Ngô Thế Huân là ta biết hắn muốn làm gì rồi.
“Nếu sợ thì ta đã không làm.” Ngô Thế Huân quả nhiên là Ngô Thế Huân, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không kiêng. Nhưng ta lại sợ đấy, dù sao mấy lần trước đều không có người ngoài, lần này trong nhà có hai người to đùng đang sống, tùy thời sẽ đi lên, nếu thấy khóa cửa, nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: