Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Thế Huân ngọc nhiên nói:

- Vậy cậu là...

- Cậu đang nói gì vậy ? Thế Huân bày mặt ngu không hiểu 

Một giọng nói lạnh lùng và hận thù
- Hay là giết người nhiều quá rồi nên không nhớ ?
- Thật sự tôi không hiểu cậu đang nói gì, nhưng cậu đã làm mỗi người bị thương thì cậu phải trả giá cho điều đó
Tử Thao cương quyết nói :
- Vậy anh muốn tôi trả giá bằng gì ?
Bỗng nhiên Thế Huân lao đến rất nhanh như một cơn gió lao thẳng đến phía của Hoàng Quân
- Tôi muốn mạng sống của anh
Thế là bọn họ lao vào đánh nhau,Tử Thao cầm một khẩu súng lục dài mười sáu xentimét bằng bạc trông nó rất đẹp,giống như một khẩu súng dù trang trí hơn là một khẩu súng để chiến đấu.Thế Huân chẳng cầm gì cả,nhưng bàn tay anh sắc bén như dao cạo và những đòn tấn công của anh ta rất mạnh,giống như một ai đó cầm búa tạ dùng hết sức của mình đánh thẳng xuống làm cho mỗi thứ vỡ tung.Cả hai đánh nhau kịch liệt,khẩu súng bạc bắn ra rất nhiều viên đạn và những viên đạn trong rất ẩm ướt,viên đạn bay sướt qua mặt của Thế Huân làm anh ta chảy máu,máu chảy dài xuống gương mặt của anh ta,lưỡi anh ta thè ra liếm lấy máu của chính bản thân mình mắt anh ta đỏ lên
- Xem ra cậu đúng là thợ săn         Thế Huân rất chắc chắn khi nói điều này
- Giờ anh mới nghĩ tôi là thợ săn thật sự sao ?
Một lời nói lạnh lùng và ẩn ý
- Lúc đầu tôi gặp cậu trong học viện tôi đã nghĩ cậu là ma cà rồng nhưng có lẽ tôi đã sai, tôi sẽ sửa sai điều này bằng cách kết liễu cậu
Một lời nói thách thức
- Vậy anh kết liễu tôi đi
Có lẽ trận chiến này sẽ không bao giờ kết thúc bởi vì hai người có tính hiếu chiến rất cao và luôn muốn chiếm lĩnh người khác.Không còn nói chuyện phiếm hay nhưng nhường nhau nữa và bắt đầu đánh nhau thật sự.Năng lượng và đạn đã được nạp nó bắt ra mạnh mẽ và quyết liệt đủ làm cho Thế Huân cảm thấy đau đớn về xác thịt,vết thương có thể liền lại nhưng không hoài toàn nó đã lại những lỗ hổng trên xác thịt và rỉ máu đồng thời áo cũng có lỗ hổng thì đạn.Thế Huân đã đáp trả lại một lực tương ứng nó giống như là vết thương của mãng thú gây ra,nhưng Tử Thao không có khả năng tự làm lành vết thương nên anh ta cảm nhận đủ nỗi đau của xác thịt và anh ta ngã xuống
- Đau lắm phải không,đi đi lần này coi như ta tha cho cậu
- Đứng lại ta muốn tiếp tục đấu với ngươi
Một giọng nói khó chịu và bực tức
- Ngươi thật lì lợm người bị thương nặng còn đấu lại ai chứ,ta không đấu với ngươi hãy đi đi
Bỗng trời đổ mưa sấm chớp liền hồi gió thổi mạnh đủ thổi tung mỗi thứ trong tầm nhìn của nó,Thế Huân đã cảm nhận được điều gì làm anh ta thay đổi quyết định của anh ta
- Được tôi sẽ đấu với cậu
Thế Huân có vẻ khó chịu khi ra quyết định này,chứ có lý do nào đó làm anh ta phải đấu với Tử Thao.Chiếc áo khoác của bộ comple đã bị rách trở thành thứ vướng viếu của hai người bọn họ,họ cởi bọ chiếc áo khoác để lộ bên trong là chiếc áo sơ mi trắng bị rách và dính đầy máu.Thế Huân lao tới rất nhanh và ra đòn một dứt khoác không hề để đối đủ có cơ hội đánh lại mình,anh ta đã dùng tay đâm thẳng qua người của Tử Thao ở phần bụng máu chảy ra rất nhiều giống như bị cắt ở động mạnh chủ vậy, Tử Thao ngã xuống đất và không thể đứng dậy được nữa mặc dù anh ta vẫn còn ý thức và có thể nói chuyện được
- Đúng như tôi nghĩa
Thế Huân đi về phía của Tử Thao anh ta đỡ Thế Huân dậy,miệng ta kề càng lúc càng sát hơn về phía cổ của Tử Thao,đôi môi đỏ mở rộng đủ để thấy những chiếc răng bên trong bốn chiếc răng năng hàm trên và hàm dưới dài hơn mức bình thường và rất nhọn những chiếc răng đã kề sát đến cổ và máu bắt đầu chảy ra,Tử Thao có cảm giác rất đau và trong tình trạng mơ màng trong nhận thức của anh ta đã nghe được một giọng nói như không biết đó là ai?
-" Coi như đây là món quà tôi tặng cậu hãy trân trọng điều đó "
Thế rồi Tử Thao chìm dần vào giấc ngủ,một giấc ngủ dài cho đến sáng hôm sau, Tử Thao tỉnh giấc trước mặt cậu ta là Lộc Hàm 
- Anh tỉnh rồi sao ?
- Đây là đâu ?
- Thì đây là nhà của chúng ta
Cụm từ "nhà của chúng" làm cho cậu ta có một cảm giác rất lạ giống như cậu ta được thừa nhận là một thành viên chính thức của gia đình này vậy.Thật là lạ những vết thương của tối hôm qua nó đã liền rồi và chẳng để lại một vết sẹo nào mặc dù chiếc áo sơ-mi bị rách nhiều chổ,nhưng có một điều kỳ lạ đó là trên cổ của cậu ta có một dấu vết giống như là một vật là đó cắm phải như là cây nĩa chẳng hạn,dường như cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó
- Bây giờ là mấy giờ rồi ?
- 8 giờ sáng
- Anh có việc phải đi hãy ở nhà cẩn thận
Cậu ta lập tức đứng dậy bước ra khỏi giường và bắt đầu cởi từng chiếc khuy áo của mình thì chợt nhớ ra rằng Lộc Hàm đang ở đây,anh ta liền quay sang phía của Lộc Hàm và nói :
- Em ra ngoài được không anh phải thay đồ
- Ơ được
Lời nói đó làm cho Lộc Hàm cảm thấy ngượng ngùng.Thay đồ xong cậu ta bước ra ngoài,cậu ta lái một chiếc xe môtô cũ những chạy vẫn tốt chạy thẳng đến trường, vừa đến trước cổng trường cậu ta gặp Thế Huân không khí nơi đầy thật ảm đạm gió thổi mạnh mặc dù trời đang rất là nắng
- Thế Huân vào lớp đi còn đứng ở đó làm gì vậy ?
Kết thúc giờ học bọn họ đã hẹn nhau ở khu viên của trường
- Cậu đến rồi sao Tử Thao,tôi biết chắc chắn cậu sẽ đến tìm tôi
Tử Thao liền bắt đầu ngay vào cậu chuyện
- Vậy số máu đó là của cậu ?
- Phải.Máu của Ma cà rồng thuần chủng tuyệt chứ !
- Nó chẳng tuyệt chút nào thật khó chịu,tại sao phải làm như vậy trong khi ta muốn giết ngươi ?
- Ta không biết,chỉ là ngươi là không đáng để chết như vậy,với lại nếu người chết sẽ gây hoang mang cho cả trường và sẽ có người khóc vì ngươi mà chỉ muốn thấy cậu ấy cười mà thôi
Cậu nói đó dường như đúng tâm trạng mà Tử Thao đang nghĩ hay sao mà cậu ấy đã trả lời lại rằng và mang một nỗi buồn mang mách
- Tôi cũng vậy,tôi cũng chỉ muốn thấy cậu ấy cười
* Đây là một cuộc trò chuyện bí mật giữa hai chàng trai một Ma cà rồng thuần chủng là một thợ săn mang dòng máu Ma cà rồng liệu nó mãi mãi là một bí mật hay trước sau gì cũng bị bại lộ là người phải hứng chịu những điều này là những người trong cuộc.

End chương 6


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #macàrồng