
Phiên ngoại 3.
Tui: phiên ngoại cuối cùng, rất dài, dài kinh dị luôn, dài nhất từ trước đến nay đó. Nếu đã lỡ đọc rồi, xin hãy cảm nhận, đừng bỏ giữa chừng. A... mà tui chưa tính tới vấn đề nhỡ đang đọc thì thấy chán. Tui không biết đâu huhu. Cảnh báo, có H gần cuối. Có điều sau khi tự kỉ có thể đem ra sửa sửa =.=!!!
1. Chớp mắt một cái đã đến cuối tháng, tiết trời vào thu mát mẻ nhẹ nhàng làm con người ta thấy lãng mạn hơn, tâm tình cũng trở nên tốt hơn vài phần. Trong căn phòng nhỏ ấm cúng, Thế Huân cùng Lộc Hàm đang bận rộn thu xếp hành lí chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Vì dự định đi 3 ngày cho nên cũng không mang theo bao nhiêu đồ, bất quá lại dư hẳn một túi chỉ để đồ ăn vặt. Anh cũng không thể nói gì, nhóc con này thường ngày cứ ăn uống tùy tiện thế nên mới ốm đói, mà Thế Huân anh lại cưng chiều cậu vô hạn như vậy. Làm sao cũng không nỡ.
- Thế Huân, anh muốn đem theo bao nhiêu bộ?
- Cứ tùy tiện xếp 4 hay 5 bộ gì đấy. Chúng ta cũng không hoạt động mạnh, sẽ không ra mồ hôi.
Sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, Lộc Hàm xếp bằng ngồi trên sô-pha chống cằm nhìn anh đi qua đi lại. Đôi mắt to tròn đen láy linh động theo từng hành động của Thế Huân giống thỏ con. Mang vẻ sùng bái cùng yêu thương đối với chủ nhân mình. Anh để hai bộ quần áo ngày mai sẽ mặc ra ngoài, đoạn quay sang bỏ thuốc dạ dày cùng vài thứ sơ cứu lặt vặt vào một túi nhỏ khác. Bận rộn đến nỗi không nhìn lấy cậu một lúc nào, Lộc Hàm buồn chán nghịch nghịch chiếc mũ chụp tai màu xanh, bên trên mặt là hình cừu bông nho nhỏ đáng yêu. Cả người xoay hẳn ra sau, nửa khuôn mặt giấu sau thành ghế chỉ chừa hai con mắt, tay bám vào thành nhìn anh đáng thương, sao lại xếp nhiều thứ như thế chứ? Đương nhiên là do tên đãng trí nhà cậu rồi. Nói đi chơi liền đi chơi, chỉ xếp mỗi quần áo cùng dụng cụ cá nhân. Được rồi, anh biết thời gian trước cậu có thể tự lập đối với cuộc sống của mình, không khéo bản thân đang lo đông lo tây. Nhưng mà đã yêu thương nhau thì làm sao bỏ qua từng việc nhỏ nhặt thế này . Chỉ hận còn chưa đủ mà thôi.
- Tiểu Lộc, mang theo áo khoác chưa?
- Dạ rồi~
- Tốt lắm.
Quay sang nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cậu, anh bật cười tiến lại gần xoa xoa mái tóc ngắn, xúc cảm rất tốt. Lại bế bổng cậu ngồi lên đùi mình, mắt mũi Lộc Hàm nhăn tít cả lại, cả hai bàn chân vì ngồi lâu mà bị tê khó chịu vô cùng.
- Aaaa tê quá.
Tay không ngừng xoa bóp bàn chân trắng trẻo lành lạnh, chóp mũi anh cọ cọ vào gò má cậu, yêu chiều sủng nịch.
- Làm sao mặt mày lại ủ rũ như vậy?
Hơi thở ấm nóng không ngừng phả vào lỗ tai và gò má ngứa ngứa nhột nhột. Lộc Hàm đỏ mặt rụt cổ né tránh. Trong ánh mắt anh không ngừng loan ý cười, phát ra tia sáng mang vẻ đắc ý cùng đùa giỡn. Loại sự tình ám muội này bất quá chỉ có thể làm với người yêu. Mà nhìn vẻ lúng túng ngượng ngùng nửa muốn thoát ra nửa lại không dám kia khiến anh yêu thương không thôi. Người yêu anh là một đứa trẻ ngoan ngoãn nha.
Cụp mắt nhìn nhìn tay mình, lại nghịch cúc áo sơ mi Thế Huân, Lộc Hàm bĩu môi bất mãn.
- Anh nãy giờ chỉ lo thu xếp đồ.
- Ừm...
- Lại không chịu chơi với Tiểu Lộc...
- Hửm? Cho nên... Tiểu Lộc của anh thấy buồn chán sao?
Gật gật đầu nhỏ xong ngập ngừng cắn cắn môi rồi lắc lắc. Lộc Hàm ngước đôi mắt tựa vì sao xa lên nhìn anh, chớp chớp. Ở khoảng cách gần như vậy có thể thấy lông mi cậu rất dài, khi rũ xuống sẽ tỏa một vòng cung rợp bóng dưới mắt. Hai người nhìn nhau không dứt, trong không khí lắng đọng còn nghe rõ cả nhịp tim đập hỗn loạn. Thế Huân chăm chú ngắm cậu, mắt tràn đầy nhu tình không che dấu khiến tâm tư Lộc Hàm mềm nhũn. Cả người dựa sát vào Thế Huân, không biết nói gì, lại cúi xuống tiếp tục xoay xoay cúc áo.
Thế Huân dời tầm mắt đến cái cổ thanh mảnh lộ ra sau lớp áo ngủ, đường cong sống lưng cũng hiện lên rõ ràng đến mê người. Sau đó lại quay sang quan sát vẻ mặt phụng phịu, hai má phồng lên giống bánh bao sữa. A!!! đây là bảo bối nhà anh sao? Thật đáng yêu .
- Lộc Hàm.
- Ưm.
- Em mà còn xoay nữa sẽ hỏng mất đó.
- A?!
Ngẩn người nhìn chiếc cúc áo bị mình xoay đến sắp bung ra, Lộc Hàm bối rối siết chặt hai bàn tay với nhau, mặt mũi đỏ ửng.
- Em... em... xin lỗi.
Dưới ánh đèn sáng trưng, làn da trắng nõn hồng hào khiến người ta muốn cắn một ngụm. Thế Huân bật ra tiếng cười trầm thấp.
- Hết tê chân chưa?
- Dạ rồi...
Xoay cả người cậu sang đối diện mình, Thế Huân ôm hai má Lộc Hàm, nâng lên ngắm nghía rồi hôn chụt một cái lên môi. Nụ hôn chớp nhoáng làm Lộc hàm ngây ngẩn cả người, ngốc ngốc tròn mắt nhìn anh. Thích thú trước biểu cảm của cậu, anh lại mỉm cười hôn chụt thêm cái nữa. Vẫn chưa từ trong mơ tỉnh lại, lông mi Lộc Hàm rung rung. Nụ hôn chậm rãi chuyển sang chóp mũi, khuôn mặt và đuôi mắt. Thế Huân cụng trán mình vào trán cậu phì cười, tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn. Mũi chạm mũi, mắt đối mắt. Cuối cùng lại còn liếm nhẹ lên đóa hàm tiếu đỏ mọng mới thỏa mãn.
- Lộc Hàm... tỉnh...
- Ư... A?!
Giọng nói gợi cảm của Thế Huân kéo thần trí mê mang của cậu trở về. Nhíu chặt lông mày, con ngươi trong veo phủ một tầng thủy quang càng làm nó thêm ướt át. Tiểu Lộc chun chun mũi, mắt ủy khuất chiếu thẳng vào tâm can anh. Đôi môi vừa mới bị hôn liếm bóng loáng mím lại mếu máo.
- Anh bắt nạt em...
- Anh đâu có.
- Hư... có~
Nhìn cậu như sắp khóc đến nơi. Chu miệng yếu ớt phản bác, Thế Huân lại muốn hung hăng trói cậu thật chặt, giữ bên mình không cho ai biết.
- Ngoan, đây là vì anh yêu em. Hiểu không?
Nói rồi lại dịu dàng cọ má mình vào má cậu. Vươn tay xoa vùng giữa đôi mày xoắn tít lúc nãy.
- Đi ngủ thôi. Ngày mai xuất phát sớm.
- Ưm~
- Ôm cổ anh.
Lộc Hàm ngoan ngoãn tựa người vào lồng ngực Thế Huân, hai tay vòng ra sau cổ tùy ý để anh bế vào phòng. Khóe môi không khỏi giương lên nụ cười ngọt ngào. Cả hai đều nhận ra, khi yêu nhau họ sẽ thay đổi. Chẳng phải ép buộc cũng không hề biến chất. Anh vẫn là anh, em vẫn là em. Chỉ là họ biết làm thế nào để tính cách vốn có trở nên hòa hợp hơn mà thôi.
2. Sáng hôm sau cả hai bắt chuyến xe đầu tiên đến khu du lịch trên núi. Từ tờ mờ Lộc Hàm đã bị dựng dậy, mơ mơ màng màng ăn sáng, hai mắt cứ díu lại không tài nào mở ra được. Cậu cứ mắt nhắm mắt mở để anh kéo tay đi, nhiều lần suýt đụng trúng người trên đường khiến anh dở khóc dở cười bán ôm cậu vào lòng vừa đi vừa phải chú ý.
Mới đặt lưng vào ghế, Lộc Hàm như bị thôi miên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đầu cậu gật trái gật phải theo nhịp độ lắc lư của xe, Thế Huân nhanh tay đỡ lấy cái đầu sắp sửa đập vào cửa kính, kéo về phía mình. Anh nhẹ nhàng đặt nó dựa vào hõm vai, tay choàng qua vỗ vỗ như ru trẻ con. Đêm qua bởi quá phấn khích nên Lộc Hàm không tài nào ngủ được. Chốc chốc lại khều vai anh nói đủ thứ, cả người rục rịch nhích nhích nhoi nhoi như con sâu, lăn qua lăn lại rồi cuộn luôn cả người vào chăn. Anh đương nhiên cũng bị cậu nháo cho tỉnh theo. Đến mãi tận khuya mới ép con nai náo động kia ngủ được một lúc.
Đưa mắt nhìn tầng sương mù dày đặt ngoài cửa xe, mặt trời còn chưa lên cao nên có cảm giác giống quả cầu lửa đỏ rực. Không quá gay gắt mà dịu dàng lạ kì. Mãi ngắm cảnh, xe vẫn không ngừng chao đảo khiến đôi mắt anh cũng sụp xuống, chẳng mấy chốc lại tựa vào đầu cậu mà ngủ. Khi tỉnh lại thì đã một tiếng sau, Thế Huân xoay xoay cổ cho đỡ mỏi rồi nhìn sang bên cạnh, Lộc Hàm vẫn ngủ say nhưng có vẻ vì duy trì tư thế nghiêng người khá lâu mà trở nên khó chịu, mày liễu hơi nhăn, môi phát ra tiếng kêu rời rạc. Gạc tay vịn của hai chiếc ghế, Thế Huân nhẹ nhàng di chuyển đầu Lộc Hàm sang đùi mình, kéo cả hai chân cậu lên trên ghế cho thoải mái. Tay cố định cẩn thận thân thể, tay kia xoa bóp nhẹ nhàng vùng cổ để nhóc con dễ ngủ hơn.
Chiếc xe chòng chành tiến dần vào khu vực họ cần đến. Lộc Hàm tự động tỉnh dậy. Đôi mắt vì còn ngái ngủ mà phủ một tầng sương mờ mông lung. Mất thêm mấy giây định thần mới phát giác vị trí bản thân, vươn tay kéo kéo áo anh, nhỏ giọng gọi.
- Thế Huân.
- Tỉnh rồi sao?
- Chúng ta khi nào mới đến nơi?
- Gần đến rồi. Mau chuẩn bị thôi.
- Ưm... Vậy tại sao... Em lại nằm trên đùi anh?
Đưa tay gạt những lọn tóc lòa xòa trước trán cậu, anh mỉm cười trìu mến.
- Anh thấy em ngủ có vẻ khó khăn, sợ cổ em mỏi nên mới di chuyển chỗ.
- Ồ...
Lộc Hàm chôn mặt vào người anh, giấu đi khóe miệng cong cong hạnh phúc, khóe mắt đuôi mày cũng không nhịn được giương lên. Lười nhác dụi dụi đầu, hai tay vòng ra sau ôm lấy thắt lưng Thế Huân, thấp giọng thì thầm.
- Ngô Thế Huân, anh thật tốt.
Anh không nói, chỉ vuốt nhẹ gò má nhạt màu của cậu. Anh đương nhiên phải đối xử với em thật tốt. Như vậy mới có thể giữ chặt em trong ôn nhu cùng ngọt ngào hạnh phúc. Để em không có cách nào thoát ra được, mãi mãi ở bên anh.
3. Nơi Lộc Hàm muốn đến mang hơi thở mùa thu rõ rệt, những tia nắng ngọt ngào trải dài khắp mọi nơi, lấp lánh trên ngọn cỏ xanh mướt, xuyên ngang từng tán lá phong rực rỡ. Cả hai nắm tay nhau trèo lên ngọn đồi đầy hoa dại, màu sắc tươi vui lại hài hòa như một bức tranh phong cảnh mỹ miều đẹp đẽ. Giống như vị họa sĩ đã dùng hết tâm tư tình cảm, niềm hân hoan cùng lạc quan mà tạo nên nó. Từ đỉnh đồi có thể phóng tầm mắt ra xa. Từng ngôi nhà mái ngói cao thấp nhấp nhô trong làn khói chiều, cây cối mang sắc xanh đậm nhạt xen kẽ. Lộc Hàm thấy núi, những ngọn núi mờ mờ ẩn hiện. Cậu giang tay đón lấy hương gió mát lành, hai mắt nhắm lại cảm nhận từng nhịp đập mùa thu.
Bầu trời trong veo thu vào tầm mắt cả hai, anh choàng tay qua vai Lộc Hàm, kéo sát cậu về phía mình. Ngẩng đầu nhìn đám mây xanh thẳm, tâm tư thả trôi theo những đám bông mềm xốp. Cảm giác thư thái tự do tràn ngập tâm hồn. Đây chính là cách họ hưởng thụ cuộc sống. Bỏ qua những xô bồ bụi bặm, họ đến với nhau một cách tự nhiên, trở về là những đứa trẻ vô tư, đơn giản. Cả anh, cả cậu cùng nhau đi đây đó, làm những điều mình muốn làm, ăn những thứ mình thích ăn. Chỉ cần họ còn nắm tay nhau, nơi đâu cũng trở thành thiên đường hạnh phúc.
- Lộc Hàm, sau này... chúng ta cứ như vậy được không?
- Ưm! chỉ cần là anh, em luôn nguyện ý.
Đúng vậy, những khoảng trống trong tâm hồn và trí óc ấy, hãy để cho kí ức tươi đẹp của anh và em lấp đầy tất cả. Cho đến khi già cỗi úa tàn, tựa như cây cổ thụ vững chắc, mãi mãi trường tồn với thời gian. Lộc Hàm, cho dù sau này chúng ta không còn khả năng ghi nhớ nữa, thì đoạn hồi ức có anh, có em, có đồng cỏ nhạt nắng mỗi chiều ấy sẽ không bao giờ tàn lụi.
Lần nữa đứng trước cây phong cao lớn, Thế Huân đội cho cậu chiếc vòng kết bằng hoa dại. Những bông hoa trắng toát li ti xen kẽ cùng sắc tím sậm màu nổi bật trên mái tóc mật ong. Tất cả tựa như một phép màu ảo diệu. Lộc Hàm đứng đó, dưới tàng phong đỏ rực rỡ, ánh nắng vàng vọt chiếu rọi tỏa sáng lấp lánh quanh người cậu. Ngược chiều nắng, gió khẽ lay động đung đưa mang theo những chiếc lá phong chao liệng trong không khí. Mái tóc Lộc Hàm lung lay theo chiều gió, vạt áo len dáng dài mở sang hai bên. Từng tia sáng tỏa ra trên đôi vai gầy non nớt, nắng nhảy nhót bên sườn mặt Lộc Hàm khiến nụ cười cùng ánh mắt ấy càng thêm dịu dàng, an tĩnh. Anh ngỡ ngàng ngắm nhìn cậu. Là thiên sứ của riêng anh. Thiên sứ đang nhìn anh trìu mến, dang tay ra ôm trọn nắng gió cùng hơi ấm mùa thu vào lòng. Xung quanh ồn ã thế nào anh cũng không biết. Bởi giờ đây, anh chỉ thấy mỗi mình cậu... Người anh thương yêu cùng tự nguyện bảo vệ suốt cả cuộc đời này.
Tiến lại gần hơn, Thế Huân cúi xuống chạm tay vào vòng hoa ấy, ngón tay lướt dọc đến đôi tai gần như trong suốt dưới nắng. Ánh nhìn của họ giao nhau, thâm tình cùng yêu thương say đắm tràn ngập trong đôi mắt. Trong anh có em, trong em có anh. Cả trái tim, cả tâm hồn đồng điệu. Họ không nói, không cần phải nói. Hãy để cảm xúc thấu hiểu nhau đi.
Vào một chiều thu mây bay gió thổi, có nắng và cả hoa, cả hai trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng. Môi chạm môi. Từ trái tim đến trái tim, khép mi lại để cảm nhận vị yêu thương nồng cháy. Gió đùa trong mắt biếc, hòa tan lời thì thầm...
- Lộc Hàm, anh yêu em.
Tiếng anh trầm ấm phiêu tán trong gió, bay về nơi được gọi là vĩnh hằng. Ở nơi mà.. yêu thương đong đầy mãi mãi...
4. Vừa bước chân vào phòng, cậu liền chạy đến chiếc giường đôi, cả người mệt rũ không muốn động đậy.
- Lộc Hàm, đừng ngủ. Dậy tắm rửa đã nào.
Lắc lắc đầu nhỏ, nửa gương mặt vùi vào gối. Lộc Hàm nhỏ giọng gọi tên anh
- Thế Huân, Thế Huân... Em thật muốn ngủ.
- Ngoan, tắm rửa xong liền cho em ngủ.
Thế Huân ngồi trên thảm, cằm gác lên cánh tay. Từng ngón tay thon dài lùa vào mái tóc mềm mại của cậu. Thi thoảng lại vẽ loạn trên đỉnh đầu khiến Lộc Hàm thấy nhột, khẽ bĩu môi bất mãn, đôi mắt nhắm hờ nhìn anh. Con ngươi đen láy hờ hững khép lại mơ màng khiến cho gương mặt Lộc Hàm càng thêm quyến rũ. Giơ hai tay lên cao, cậu khụt khịt mũi meo meo cười, giọng nói nghe được như làm nũng.
- Huân... Ôm... Ôm...
Tóc bị anh xoa loạn mất trật tự, cả người nửa nằm nửa ngồi chênh vênh trên giừơng, đôi môi đỏ hồng chu ra. Trong một phút anh liền nghĩ cậu chính là một đứa trẻ, muốn được yêu chiều trong vòng tay không thôi.
- Được rồi. Anh ôm em đi tắm.
----------------o0o---------------
Cuộn mình trong lòng Thế Huân, Lộc Hàm ngáp dài, tay dụi dụi mắt. Cả khuôn mặt úp vào ngực anh, mũi nhỏ không ngừng hít lấy hương sữa tắm nhàn nhạt. Cậu khe khẽ cười, lại tiếp tục cọ chóp mũi lên chiếc áo phông trắng.
- Thế Huân... Tiểu Lộc có mùi hương giống anh này.
- Ừm, bởi vì chúng ta dùng chung sữa tắm mà.
Anh gác cằm lên đầu cậu, những sợi tóc mềm thi nhau đảo quanh đầu mũi, vẫn là hương vị đó, vị táo xanh đặc trưng khiến người ta ngửi đến nghiện. Chỉ muốn ôm mãi, hít căng buồng phổi thứ dịu ngọt ấy và cảm nhận từng tế bào trong cơ thể nhộn nhạo theo từng nhịp thở mà thôi.
- Lộc Hàm, đừng ngọ nguậy nữa, ngủ đi.
- Ư ~ em không ngủ được.
- Tại sao không ngủ được? Không phải khi nãy em rất muốn ngủ sao?
Nắm lấy bàn tay anh nghịch, Lộc Hàm mặt mày bày ra bộ dáng thất thiểu. Cặp mắt long lanh như cún con làm nũng.
- Lạ chỗ... không ngủ được.
Nhíu mày nhìn cậu, suy nghĩ một lúc anh liền luồn tay vào chăn kéo thân thể nhỏ nhắn kia sát vào người hơn. Bàn tay to lớn mang chút ấm áp xoa lên tấm lưng gầy mỏng, nhịp độ lên xuống đều đặn. Như một khúc nhạc không lời, không giai điệu, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng trong không gian tĩnh mịch và cả nhịp đập của trái tim. Tất cả xen kẽ, hài hòa, ru cậu chìm vào giấc ngủ dịu êm.
- Lộc Hàm...
- Ưm~
- Nếu như vậy, lúc đầu xa nhà em làm sao ngủ được?
- Em a... chỉ cần nghĩ đến Thế Huân... sẽ liền ngủ được.
Mơ mơ hồ hồ trả lời anh, giọng Lộc Hàm nhỏ dần rồi im bặt, hơi thở đều đều phả vào cổ khiến Thế Huân thanh tỉnh. Từng câu từng chữ vẫn còn vang vọng trong đầu. Ánh mắt cà phê hắt ánh sáng nhàn nhạt của căn phòng, phản chiếu thân ảnh người mình yêu thương. Lời nói ấy- cảm giác thật ấm áp, như cốc cacao đầu đông... ngọt ngào lan tỏa.
- Nhóc con của anh, ngủ ngon.
Hôn phớt lên má cậu, giọng nói anh có bao nhiêu mềm nhẹ cùng trân quý.
- Ưm... Huân Huân, ngủ... ngon...
[ Chỉ cần nghĩ đến Thế Huân...]
... Cảm ơn em, Tiểu Lộc...
5. Sớm mờ sương trên núi, mặt trời còn chưa ló dạng, ngoài kia là một vùng xam xám, le lói ánh đèn đường cùng vầng trăng. Hai con người quấn nhau say ngủ trong căn phòng rộng lớn. Thế Huân nheo nheo mắt nhìn vào điện thoại, còn rất sớm. Anh xoa xoa lưng cậu rồi không có ý tốt bắt đầu sờ loạn khắp người. Đôi tay ấm áp luồn vào lớp áo phông chạm đến tầng da thịt non nớt bóng loáng. Vuốt dọc sống lưng rồi lại xoa đều khắp nơi, cảm xúc tốt đẹp truyền qua từng tế bào làm Thế Huân không muốn rời khỏi. Tay lại không yên phận tìm đến chiếc eo mảnh khảnh, anh nhăn mày... không có bao nhiêu thịt, chỉ toàn xương thế nhưng đường cong lại rất rõ ràng. Biết Lộc Hàm sợ nhột, Thế Huân lại càng đùa dai. Anh đưa tay vuốt vùng bụng phẳng lì, ngón trỏ xoay xoay rồi đưa cả đầu ngón tay vào mắt rốn khiến cơ thể cậu giật giật. Có cái gì đó tê dại ngưa ngứa buộc Lộc Hàm tỉnh dậy thế nhưng đôi mắt lại luyến tiếc không muốn mở ra. Anh mỉm cười nhìn con sâu ngủ trong lòng, tiếp tục công việc còn giở. Vẫn là ngón tay ấy, lực đạo nhẹ nhàng xoay đều trong rốn. Đôi mắt mang theo ý trêu đùa, cả ngón trỏ cùng ngón cái ngắt nhẹ vùng xung quanh.
- Ư... ưm...
Chun mũi, nhíu nhíu mi, Lộc Hàm lùi người về sau muốn tránh, miệng bật ra tiếng rên như mèo con. Những ngón tay đùa nghịch quay trở lại vùng mẫn cảm nơi eo, không ngừng xoa nắn.
- Hư... ư~~
Hơi nghiêng người vùi mặt vào trong gối, cả người cậu co lại cố gắng thoát khỏi bàn tay ma quái kia. Thế nhưng cho dù cố gắng thế nào bản thân vẫn bị quấy rối không ngừng. Lùi xa ra mép giường, chăn mỏng bị tuột mất làm khí lạnh trong phòng tràn vào cơ thể, hai vai cậu run rẩy, tay chân cuộn tròn hòng giảm bớt cảm giác không mấy tốt lành này. Thò tay túm cục bông tròn tròn về phía mình, Thế Huân cười cười rồi áp môi mình lên đôi môi mọng nước đối diện tiện thể kéo chăn lên cao ủ ấm cả hai. Nụ hôn ban đầu chỉ thật nhẹ nhàng dần dần chuyển sang mạnh bạo. Khéo léo mút cả hai cánh môi thật ướt át rồi cắn cắn khiến nó bật ra những tiếng rên rỉ rời rạc. Đưa đẩy lưỡi vào thật sâu trong khoang miệng, anh bắt đầu vờn lấy chiếc lưỡi non nớt kia, rủ rê sang bên mình chơi đùa. Thật ra không hẳn là chơi đùa, chỉ có anh là chủ động từ đầu đến cuối, đảo qua đảo lại, dùng cả miệng mình ôm trọn lấy lưỡi Lộc Hàm liên tiếp mút mát khi dễ. Thân nhiệt cậu bắt đầu tăng cao, cảm giác không chỉ tê ngứa mà còn rất nóng. Hơi thở dồn dập, há miệng tìm kiếm chút không khí lại tạo điều kiện cho nước bọt chảy tràn dọc theo khuôn cằm, rơi xuống cổ.
- Nh... hư... aha...
Lộc Hàm khó chịu giãy giụa vặn vẹo cơ thể. Cậu mơ mơ màng màng cảm thấy ngực mình bị đè nặng không gỡ bỏ được, bàn tay nắm chặt lấy grap giường đến nhăn nhúm. Mắt nai to tròn dưới áp lực bức người cuối cùng mở ra, tầng sương mờ ảo phủ đầy trong con ngươi đen láy, xoáy vào lòng anh khiến Thế Huân như hãm sâu, mê đắm không thể dứt ra được. Mất mấy giây định thần, đôi mắt ấy bắt đầu trợn trừng, nắm tay đập đập không ngừng lên lưng anh, cả chân cũng đạp lên đạp xuống.
- Ưm... Ư nh~
Lộc Hàm lắc lắc đầu, mắt đong đầy nước nửa như muốn cầu xin nửa như tức giận, cuối cùng lại nhắm chặt, biểu tình thống khổ cùng bất lực đồng thời hiện lên, có vẻ gì đó yếu ớt lại đáng yêu vô cùng. Thế Huân ngưng hôn cậu nhưng vẫn không chịu buông đầu lưỡi kia ra. Anh cong cong mắt cười nhìn nhóc con của mình phản kháng. Mũi nhỏ phập phồng liên tục, hai gò má nghẹn đỏ. Vùng giữa trán ép chặt chịu đựng. Cậu nên làm gì đây? Không biết nữa. Đại não chưa từ cơn mơ ngủ tỉnh dậy lại còn gặp phải chuyện này khiến nó trở nên hỗn loạn vô cùng.
- Hư... hư...Uông...
- Hửm?
Thế Huân nhướng mày nhìn người trong lòng vùng vẫy, miệng phát ra tiếng ô ô không rõ lời
- Ức ~ ưm... uông...a~
Vui vẻ nhìn cậu, lưỡi anh lại đưa đưa liếm lấy thân lưỡi, cả hai bên lưỡi cũng nhiệt tình liếm láp không bỏ qua. Lộc Hàm nhăn nhó không biết biểu đạt thế nào đành bất lực để anh đùa bỡn.
Cứ duy trì tư thế đó, liền cảm giác được cả bụng cùng ngực mình đang bị anh sờ loạn. Chỉ là tiếp xúc đơn giản thế nhưng cơ thể luôn mẫn cảm vào buổi sớm làm cậu chịu không nổi. Tay vươn lên bám vào cánh tay Thế Huân, những khớp ngón tay trắng nõn run rẩy truyền qua lớp vải. Không chỉ bàn tay mà cả người cậu, ngay cả trái tim nhỏ bé cũng run rẩy kịch liệt theo. Cho đến khi tưởng chừng bản thân không còn chịu được nữa, Thế Huân dừng lại. Anh buông tha cho đầu lưỡi tê rần của cậu, kéo vạt áo xuống chỉnh tề rồi ôm chặt cả người Lộc Hàm vào lòng.
Anh thừa nhận mình thích ức hiếp nhóc con, cũng muốn nhìn thấy biểu tình thống khổ cùng chấp nhận của cậu. Thế nhưng không có nghĩa là khiến người yêu mình sợ hãi. Anh biết cho dù mình có làm thế nào cậu cũng sẽ không từ chối, không ghét bỏ, có điều anh hiểu đâu là giới hạn. Lộc Hàm không chán ghét chúng nhưng anh sẽ rất hận bản thân nếu làm cho nước mắt cậu rơi. Vui đùa này chính là muốn mang lại sự gắn kết giữa cả hai, đem sự ỷ lại của nhóc con đặt vào mình. Không phải để tra tấn, không phải để dằn vặt. Anh không thể làm vậy với cơ thể hay tâm hồn cậu. Người này chính là người mà bản thân mình nguyện yêu thương....
Đợi cho Lộc Hàm từ trong cơn run rẩy hỗn loạn tỉnh lại, anh âu yếm hôn hôn chóp mũi nhỏ một chút.
- Chào buổi sáng, bảo bối...
- Ưm...
Hơi thở của cậu có chút suyễn, giọng nhỏ xíu đáp lại lời anh. Gương mặt Lộc Hàm lộ rõ vẻ rối rắm không biết phải làm sao, hai mắt cụp xuống, lông mi dài rung động. Cậu chính là kiểu người thanh tú, cho dù không làm gì hay biểu lộ gì vẫn khiến người khác thấy yêu mến. Mà lúc này đây, trong rối rắm còn ân ẩn chút u buồn. Biểu tình sinh động như vậy... Thế Huân đưa tay mơn trớn lên phiến môi đỏ mọng ướt át. Đó là một đóa hoa hồng nhung mềm mại dịu dàng, thấm đẫm sương sớm, ướt mềm, ngây ngô. Anh nghĩ... Lộc Hàm buổi ban mai rất quyến rũ. Rồi lại nghĩ hình như mình càng trở nên thích khoảng thời gian này hơn rồi. Lộc Hàm tiếp tục ngây người, đại não trống rỗng theo quán tính thè đầu lưỡi hồng hồng nhỏ xíu ra liếm liếm môi mình. Chợt nghe Thế Huân hít một hơi thật sâu nặng nề cùng kìm nén.
- Lộc.Hàm.
- Dạ.
Nai con vẫn chưa hiểu được tình hình, thắc mắc ngước lên nhìn anh. Vì vậy cho nên Thế Huân liền thấy được vẻ mặt kia của cậu. Nói sao đây... Chính là phía ngực trái bỗng dưng nảy lên một nhịp. Điều chỉnh tâm tình tốt hơn, anh hắng giọng thì thào với cái người vẫn ngơ ngơ ngác ngác liếm tay anh.
- Đừng liếm.
Trái tim Thế Huân vì chuyện này mà tê dại. Đầu ngón tay ngưa ngứa dần lan tỏa khắp tế bào cơ thể, đánh thẳng vào tâm can cùng lý trí anh. Chỉ là hành động vô thức thôi lại có sức công phá mạnh như vậy.
- A?!... Ah ah...
Hoảng hốt nhìn xuống, Lộc Hàm nhanh chóng rụt lưỡi lại, da mặt mỏng phủ một tầng phấn hồng. Cậu cảm thấy từ lúc quen anh số lần đỏ mặt thật sự rất nhiều. Như muốn thiêu cháy luôn vậy. Vội vàng kéo tay áo lau đi vệt nước bọt của mình, Lộc Hàm nhăn nhó sầu khổ thầm rủa xả bản thân mình thật không có tiền đồ mà. Khóe miệng Thế Huân kéo lên thành một đường cong vui vẻ, anh yêu thích nhìn bảo bối của mình. Càng ngày càng đáng yêu như vậy...
Nâng cằm Lộc Hàm lên để tầm mắt cậu ngang với anh, biểu tình vừa áy náy vừa tội nghiệp. Lộc Hàm nhìn anh, sau đó cụp mắt xuống
-Làm sao vậy?
- Em xin lỗi, lúc nào cũng ngơ ngẩn như vậy...
- Không sao mà.Em là vì như vậy mới buồn rầu sao?
Lắc đầu kịch liệt sau đó lại ngây ngẩn nhìn anh... Làm sao Thế Huân biết cậu buồn rầu chứ?
- Nói anh nghe, em là sao lại trở nên như vậy? Có phải anh đùa làm em khó chịu không?
*Lắc lắc đầu*
- Hay lại bị đau dạ dày?
*tiếp tục lắc *
- A... vậy là em đói bụng rồi?
Ngẩng phắt đầu lên, Lộc Hàm bất mãn nhìn anh, hung hăng đẩy đẩy bàn tay lại sờ loạn sau lưng mình ra
- Em mới không ham ăn như vậy.
Lộc Hàm chỉnh tư thế chôn mặt vào hõm vai Thế Huân, hít thở nhè nhẹ. Cậu đang xem xét bản thân nên nói cái gì vào lúc này đây. Cảm nhận hơi thở nóng ấm phả vào da thịt mình, Thế Huân không khỏi cảm thấy kì quái. Lại suy nghĩ lung tung cái gì rồi? Thời gian tích tắc trôi qua, cả hai tiếp tục im lặng một hồi. Thẳng đến khi anh nghĩ cậu lại ngủ thì Lộc Hàm mới rầu rĩ lên tiếng.
- Thế Huân... em cảm thấy mình thật nhàm chán. Không thể làm cho anh vui thích cũng không có đặc biệt tài cáng gì. Con người gần đây lại hay ngơ ngơ ngẩn ngẩn, yếu đuối vô cùng. Mỗi khi chúng ta như lúc... lúc nãy, em thật chịu không nổi. Nhưng mà... nhưng mà em không thể bảo anh ngừng làm thế, em không biết nên làm cái gì, em không có chán ghét điều đó. Lại luôn đấu tranh nửa muốn anh dừng lại, nửa muốn anh cứ tiếp tục. Anh bảo em phải làm sao? Có phải em rất ngốc hay không?
Đau lòng nhìn con người ngốc nghếch đang lâm vào tự trách. Anh làm sao không hiểu cậu muốn nói gì. Chỉ sợ mình không có câu trả lời thỏa đáng làm nhóc con kia suy nghĩ lung tung thêm thôi.
- Em sợ anh nhàm chán em sao?
- Em... em...
Hốt hoảng nhìn anh, Lộc Hàm lắp bắp không biết trả lời làm sao. Đúng vậy, cậu chính là sợ anh cảm thấy mình không thú vị, thấy không đủ sức hút, thấy không đủ khả năng ở bên cạnh anh lâu dài. Cho nên mới buộc ra câu hỏi đó.
Gói gọn cả người cậu trong vòng tay mình, anh xoa xoa mái tóc rồi sờ sờ lỗ tai.
- Nghe anh nói, anh thích chính là con người em. Em cảm thấy mình không thú vị nhưng anh lại thấy em rất đáng yêu. Em thật sự thật sự đáng yêu đến nỗi anh hận không thể dấu em đi thật xa, để không cho ai nhìn thấy. Đừng tự hạ thấp mình, Lộc Hàm. Có biết mỗi khi em không tự tin như thế làm anh cũng tự trách mình nhiều lắm biết không? Anh cứ nghĩ rằng mình còn làm chưa đủ mới khiến đứa nhỏ như em không tin vào tình yêu này. Bảo bối... em rất tốt, không ai có thể được như em, trong lòng anh, Tiểu Lộc là con người độc nhất vô nhị. Cho nên, có thể nào... tin tưởng Thế Huân anh, cũng tin tưởng chính mình hay không? Em cứ như vậy, anh sẽ thật sự rất đau đó.
Cố gắng ghi nhớ hết những lời anh nói, Lộc Hàm lại đỏ hoe mắt sụt sịt mũi, cậu không muốn... không muốn Thế Huân như vậy đâu. Là do mình ngốc anh mới liên lụy theo. Ra sức gật gật đầu, muốn biện minh nhưng mà lời nói cứ nghẹn trong họng không tài nào thốt ra được chỉ biết túm chặt lấy áo anh mà dụi dụi lấy lòng. Mà khoan... "bảo bối"?... "bảo bối"???? Anh gọi..gọi cậu là bảo bối sao? Ah~~~ sao lại gọi như thế? Mặt mũi đỏ bừng, tay kéo kéo chăn che luôn cả khuôn mặt vào trong đó không muốn ra. Cậu đang ngượng ngùng... ngượng ngùng...
- Bảo bối?
Ah!!! lại gọi... lại gọi... Hức!
- Em... em đi... đi đánh răng.
- Anh đi cùng em.
- Hở? Không cần, không cần mà...
- Sao lại không chứ?
Nín cười nhìn vẻ mặt của cậu, càng ngày anh càng muốn ức hiếp nhóc con này hơn một chút. Tay tiện thể lợi dụng lúc cậu lồm cồm bò dậy mà xoa nắn cái mông tròn tròn đáng yêu kia.
- Hức? Ư~
Sững người cảm giác bàn tay kia đang không ngừng nhu nhu cánh mông mình, Lộc Hàm mắc cỡ nhảy dựng cả người lên, mặt mày càng đỏ lựng, hai tay ôm lấy mông le te chạy nhanh vào nhà vệ sinh trốn, khóa trái luôn cả cửa. Đứng dựa lưng vào ván cửa, ngực phập phồng lên xuống thở gấp, nhiệt độ trên mặt không những không hạ xuống lại càng tăng cao hơn. Lộc Hàm đưa tay lên ôm má khó xử sau đó sực nhớ lại nhanh chóng quay lại sờ sờ mông mình. Khóc không ra nước mắt luôn rồi.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi đâu đó, lại không biết làm gì tiếp theo, Lộc Hàm ngồi chồm hổm trên mặt đất, mắt thôi miên nhìn đống hoa văn chìm nổi trên miếng gạch lót sàn, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống mờ mờ ảo ảo. Cậu đang cố gắng sắp xếp lại đống thông tin khi nãy, "bảo bối", Thế Huân gọi mình là "bảo bối". Như vậy không phải quá phô trương sao? nghe không quen, nhưng mà... nhưng mà lại không kiềm được lại vui vẻ trong lòng. Cảm giác rất mới mẻ, vô cùng mới mẻ.
- Lộc Hàm, xong chưa nào?
Giật mình đứng lên mở cửa, đầu không khỏi váng một chút, lảo đảo vịn tay nắm cửa mở ra, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thế Huân, cậu lại lúng túng "a" lên một tiếng, tay vô thức ôm lấy cái mông, cúi thấp đầu lẩn mất.
6. Cả ngày hôm đó cả hai chỉ ngây người trên ghế đôi ngắm cảnh, mấy cái cây vàng lá lần lượt rơi rụng xuống đất. Lá vàng, nắng cũng vàng, giòn tan dưới bước chân của đôi tình nhân trẻ. Lộc Hàm đạp lá, bước chậm rãi về phía cái cây đơn độc giữa trời thu, chụp một tấm hình rồi kéo Thế Huân lại chụp thêm tấm nữa. Cảm giác bên cạnh anh không có ai, chỉ có mỗi không khí cùng gió nhẹ làm lòng cậu chua xót. Thì ra lúc đứng một mình, Thế Huân lại mang dáng vẻ cô độc như vậy. Cất đi máy ảnh, chạy nhanh đến bên anh, Lộc Hàm giang tay ôm chặt lấy eo, cậu muốn ôm người này, muốn bên cạnh người này mỗi giây mỗi phút, muốn làm anh vui vẻ. Cho dù nói cậu ồn ào cũng được, chỉ cần đứng gần anh mà thôi. Thế Huân của cậu, người đàn ông của cậu...
- Làm sao vậy?
Đỡ lấy cái người bất chấp bổ nhào vào lòng mình, Thế Huân gần như muốn ngã xuống đất cười khổ ôm lấy lưng cậu. Lộc Hàm hôm nay rất lạ nha.
- ... Ngô Thế Huân, em sẽ mãi bên cạnh anh.
- ...
- Huân...
Thấy anh im lặng cậu lại càng khẩn trương, có phải anh nghe không rõ không?
- Ừ, anh nghe.
- Em nói, em sẽ mãi bên cạnh anh. Sẽ không làm anh buồn, sẽ luôn chăm sóc, bảo vệ anh. Em cũng... sẽ không làm anh lo lắng vì mình nữa. Như vậy mới có thể... đường đường chính chính xứng đáng với Thế Huân.
- Bảo bối ngoan... anh biết, anh cũng sẽ mãi bên cạnh em. Được không?
Ôn nhu xoa hai má lạnh lẽo của Lộc Hàm, anh yêu thương hôn lên đôi mắt trong sáng đó. Nhóc con, hình như em trưởng thành rồi.
Buổi tối anh và cậu cùng nhau dạo quanh chợ một vòng, Lộc Hàm thấy cái gì lạ cũng kéo tay anh chỉ xem, thấy đồ ăn ngon lại càng muốn nếm thử. Nhưng mà, hầu hết đều là đồ ăn vặt a~
- Lộc Hàm, đừng ăn thêm nữa, trong balo của em không phải có rất nhiều sao?
- Nhưng... nhưng...
- Sẽ đầy bụng đó.
Ủ rũ kéo cái mũ chụp tai con cừu xuống che mắt mình lại, miễn nhìn thấy đồ ăn, sẽ không bị quyến rũ. Biết vậy đừng vác nhiều thứ, hức. Sực nhớ, hình như từ lúc mang nó đi tới giờ chưa có ăn thứ nào cả, oa~ không phải sẽ rất uổng công sao? Không được, không được. Thúc giục Thế Huân đang mua quà lưu niệm mau trở về,Lộc Hàm lặp đi lặp lại trong đầu ý niệm phải xử lí nó. Hừm...
-------------------o0o-----------------
-Tiểu Lộc, em lại làm cái gì vậy?
- Em đang xử lí chúng.
Vào phòng một cái, không thèm gỡ mũ, Lộc Hàm liền vùi đầu vào túi đựng đồ ăn của mình rồi ủ luôn trong đó chẳng chịu chui ra. Miệng nhai nhai khoai tây bị anh kéo lên, mũ chụp che mất nửa con mắt, Lộc Hàm hếch hếch mũi nhỏ thành thật trả lời, lại bốc thêm một ít bỏ vào miệng. Bây giờ thì hai má cậu phồng hẳn lên rồi, ăn chuyên chú như vậy. Giơ miếng khoai muốn đút anh, Thế Huân chỉ lắc lắc đầu cười rồi tiện tay cởi mũ ra dùm cậu. Làm gì lại ăn vội vàng như thế.
Cuối cùng anh cũng dở khóc dở cười nhìn túi lớn túi nhỏ bị cậu chén sạch. Lo lắng cậu sẽ bị đau dạ dày mới giơ tay ngăn lại
- Không được ăn nữa, để bụng ăn cơm.
- Em muốn... em muốn mà...
- Không được, sẽ đau dạ dày đó
- Hức...
- Đưa anh nào.
Tiếc nuối giao lại cho Thế Huân, Lộc Hàm thầm lè lưỡi trong lòng quét mắt nhìn đống chiến tích của mình, cậu cũng tự hoảng sợ rồi, một mình ăn nhiều đến thế.
Cuối cùng bữa tối lại chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng mà Lộc Hàm uống canh đặc biệt nhiều thành ra bụng toàn nước là nước, cảm giác hơi óc ách tức tức làm cậu khó chịu lăn qua lăn lại trên giường, mặt mũi bắt đầu nhăn nhó khổ sở không biết làm sao tiêu hóa hết chúng. Lúc Thế Huân từ phòng tắm đi ra chính là nhìn thấy bộ dạng chật vật nằm ngửa của cậu, môi bĩu dài ra, mắt nhìn lên trần phòng, tay chốc chốc lại chọt chọt bụng mình bất mãn.
- Ăn no quá rồi?
- Ưm... Khó chịu...
Mếu máo trả lời anh, Lộc Hàm cầu khẩn nhìn Thế Huân giúp đỡ. Anh kéo cậu xuống đất, tựa lưng vào giường rồi đặt đầu cậu gối lên đùi mình. Lấy luôn cả chăn đắp lên người Lộc Hàm, tay anh bắt đầu xoa xoa cái bụng hơi tròn vo dưới lớp áo ngủ .
- Xoa như vậy chút nữa em sẽ dễ ngủ hơn.
- Ồ...
Màn đêm dần buông xuống. Ngoài kia là một mảnh mờ mịt dày đặt sương cùng khí lạnh âm trầm nơi phố núi. Bầu trời giống tấm thảm nhung đen mượt mà. Trên nền đen ấy điểm xuyết rất nhiều ánh kim lấp lánh. Đó có thể là những vì sao cũng có lẽ là hành tinh nào đó. Những đốm trắng lóe sáng rực rỡ lạ kì. Bình dị mà vẫn toát lên nét đẹp hút hồn. Khiến con người ta ngây ngẩn, dùng hết tất cả những gì mình có để đổi lấy khoảnh khắc tuyệt diệu ấy. Căn phòng của anh và cậu nằm trên tầng cao nhất. Cửa sổ lắp kính bản to sát đất, kéo rèm ra lại y hệt màn hình TV cỡ lớn. Cả hai ngồi trên tấm thảm lót màu xám chuột, ngẩng đầu ngắm nhìn những ngôi sao xa xôi huyền bí. Từng cái chớp tắt, từng mảng sáng tối huyền ảo đều sắc nét, ngỡ như không có bất kì ngăn cách nào, họ hòa hợp cùng thiên nhiên và bóng tối.
- Oa~ thật đẹp.
- Ừm. Rất đẹp.
Thật ra, điều Thế Huân muốn nói chính là... đôi mắt của Lộc Hàm còn đẹp hơn hết thảy những vì sao trời ngoài kia, tựa như ngàn tinh thể trong suốt nhìn thấu cả trái tim cùng tâm hồn người đối diện. Thế rồi, vào một ngày nào đó rất nhiều năm về trước, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đó, anh đã tình nguyện vì nó mà hãm sâu, chìm đắm. Tình nguyện chờ đợi cùng đánh đổi tất cả để có thể tiến lại gần hơn với thứ ánh sáng mờ nhạt đáng quý đó, đã ham muốn cất giữ cho riêng mình. Phải, tất cả những gì anh làm chỉ để có được ngày hôm nay. Như vậy, không phải rất hạnh phúc sao?
Lộc Hàm thiếp đi dưới bầu trời đêm lung linh vĩnh hằng, anh chỉ đơn giản đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon, đơn giản vuốt dọc sống mũi nhỏ xinh, đơn giản ôm cậu vào lòng, để hòa cùng nhịp tim và hơi thở của người đối diện.Tự hỏi mình thấy gì trong không gian tĩnh mịch này? Đó là tất cả, tâm hồn, khối óc, con tim đều rộng mở. Thế Huân, thì ra hạnh phúc của anh đơn giản đến thế. Chỉ cần là còn trong vòng tay. Anh sẽ mãi mỉm cười gọi tên thứ cảm xúc có khi thật mơ hồ ấy.
7. Một ngày nào đó cuối xuân, mưa phùn lại lắc rắc rơi trên nhành mai cao cao ngoài cửa sổ. Lộc Hàm ủ tay vào trong bàn tay ấm áp của Thế Huân, hai chân co rụt vào hẳn trong bụng anh, cọ cọ. Thế Huân mặc một chiếc áo len xám lông xù, mắt chăm chú xem chương trình trong TV, thi thoảng lại mỉm cười hôn hôn vành tai tinh tế của cậu. Họ ở bên nhau mặc thời gian lặng lẽ trôi qua, không phàn nàn, không chán nản. Tình yêu chính là như vậy, đâu cần phải có lạc thú xung quanh.
- Thế Huân.
- Ưm?
Lộc Hàm ngồi ngay ngắn, xoay người đối diện với anh, gương mặt lộ vẻ căng thẳng, hồi hộp.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Ừ, em nói đi.
Hít sâu một hơi lấy dũng khí, Lộc Hàm chậm rãi nhìn sâu vào đôi mắt anh. Thế Huân cố nén cười nhìn dáng vẻ giống như sắp ra trận của nai con, chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ một. Anh nghĩ cho dù sau này có như thế nào đi chăng nữa, thì những lời thì thầm hôm ấy sẽ không bao giờ có thể nhạt phai trong tâm trí mình. Giống như một bản tuyên thệ trong tình yêu, lại giống như bản cam kết vô hình.
- Thế Huân, em biết bản thân mình thật có nhiều thiếu sót, cũng đã không thể nào đem lại niềm vui cho anh sớm hơn. Cho dù chúng ta có biết nhau thật lâu thật lâu về trước nhưng khoảng thời gian em cảm thấy mình chân chính hạnh phúc chính là thời khắc anh nói rằng anh yêu em. Cũng đã từng nói rằng sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, có thể tình yêu của chúng ta không thể so sánh với thiên trường địa cửu, cũng chưa trải qua hết những sóng gió của cuộc đời, chỉ là, từng bước một thôi, những gì đã trải qua khiến mỗi khi em nhìn lại, đều nhận ra rằng bản thân mình còn cả quãng đường dài phía trước. Em không lung lay, tuyệt đối không bao giờ lung lay. Em sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho Thế Huân, cho anh thấy được tình yêu cùng lòng nhiệt huyết của mình, sẽ không mãi ngốc nghếch khiến anh lo lắng nữa. Em sẽ trưởng thành, sẽ vươn tay nắm chặt lấy anh, cũng sẽ bảo vệ Thế Huân anh suốt cả cuộc đời này. Em nói, em nguyện ý "chịu trách nhiệm" phần đời còn lại của anh. Cho nên, Ngô Thế Huân, anh có đồng ý lấy Lộc Hàm hay không?
Nói rồi từ sau lưng lấy ra một hộp nhung màu đen, bên trong chính là chiếc nhẫn bạc. Thật đơn giản thôi, không hề cầu kì hay bắt mắt. Nhưng mà, đó là tất cả tâm tư cùng tình cảm mà Lộc Hàm dành cho anh, cho tình yêu của họ. Thế huân vẫn im lặng. Anh nhìn nhóc con của mình từng chút một lớn lên, nhìn nhóc con từng ngày trưởng thành từng ngày cố gắng. Tất cả là vì tình yêu này.Phải, không cần so sánh với thiên trường địa cửu. Bởi có ai biết được ngày mai. Hãy cứ tin tưởng vào hôm nay mà thôi, tin tưởng người cùng mình kề vai sát cánh. Yêu nhau như ngày mai không hề tồn tại. Đó chẳng phải là điều bản thân anh mong muốn hay sao?
Mỉm cười cầm lấy chiếc nhẫn trong hộp, Thế Huân đeo vào tay mình, ngắm nghía. Kề sát mặt mình vào khuôn mặt ửng hồng của cậu, anh thì thầm, một cách rõ ràng, chắc chắn
- Anh đồng ý. Và anh nghĩ, Lộc Hàm cũng sẽ đồng ý lấy anh. Có phải không?
Bất ngờ đeo vào ngón tay cậu một chiếc nhẫn khác, không phải là nhẫn đôi. Chiếc nhẫn họ đang đeo hoàn toàn khác biệt. Có điều thời khắc họ cùng nhau nói ra những điều này đã chứng tỏ tình yêu của mình sẽ luôn còn mãi. Ngay khi chiếc nhẫn sáng chói được lồng vào ngón áp út, Lộc Hàm bật khóc. Cậu không còn cách nào buông tay tình yêu này nữa, vô pháp rời xa anh, rời xa những thứ được gọi tên bằng kỉ niệm. Sau đêm nay, một cuộc hành trình mới được bắt đầu, là một cuộc sống mới, một con đường mới mà cả anh và em cùng nhau kề vai sát cánh. Đáp lời anh trong tiếng nấc nghẹn ngào, thời khắc này chân chính là hạnh phúc.
- Em đồng ý... mọi điều anh nói, em đều đồng ý. Hức... Thế Huân... hức... Ngô Thế Huân.
Ôm lấy cổ anh, Lộc Hàm nghẹn ngào khóc mãi không dứt. Ngoài kia vẫn mưa tí tách, giọt nước từ hàng hiên rơi xuống chậu dạ yến thảo xinh xắn khiến nó càng thêm tươi tắn. Giữa tiếng nấc, tiếng mưa rơi là giọng nói ôn nhu mềm nhẹ vang vọng trong không gian đặc hương vị hạnh phúc ngọt ngào.
- Ngoan, đừng khóc. Anh yêu em.
- Ưm.. Hức hức... Thế... Thế Huân... Huhu...
- Ừ... Ngoan nào. Khi nãy đã hứa với anh sẽ trưởng thành mà phải không?
- Nhưng... Nhưng mà... Hức hức... Em không nín... Hức... được..
Ôm hai má đầm đìa nước mắt của Lộc Hàm, Thế Huân phì cười lấy ngón cái lau đi vệt nước ấm. Ngón tay cọ nhẹ lên gò má làm cậu thấy thoải mái liền dụi dụi mặt mình vào lòng bàn tay anh. Lộc Hàm lúc này lại đặc biệt giống con mèo ướt thích làm nũng, mà anh cũng nguyện ý để con mèo này "chiếm tiện nghi" của mình suốt đời. Cụng trán mình vào trán cậu, cả hai đều mỉm cười đến vui vẻ. Thế Huân dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn, tiếng nấc liền tan biến. Anh ôn nhu gửi hết tình cảm của mình vào đôi môi đỏ hồng ướt át ấy... Nó mềm ngọt tựa kẹo bông làm anh say mê không dứt. Ngậm lấy cánh môi thơm ngát vị táo xanh ấy, Thế Huân say sưa mút lấy như đang thưởng thức một cánh hoa bọc đường thanh mát, dịu nhẹ. Giống như trong một buổi sớm mai, sương long lanh gột rửa tất cả chỉ để lại đóa hoa tinh khiết của riêng anh mà thôi. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, họ tách nhau ra để cảm nhận tình cảm tha thiết trong đáy mắt. Thế Huân ôm chặt lấy Lộc Hàm, để cho cả thân ảnh đơn bạc nhỏ gầy của cậu lọt thỏm vào lòng mình. Căn phòng vang lên những tiếng nấc khe khẽ, cậu vùi sâu cả người trong ngực anh, lắng nghe nhịp đập rộn ràng nơi ngực trái rồi ngước lên nhìn anh một cách tinh nghịch
- Thế Huân, Tiểu Lộc có cùng nhịp đập với anh này.
- Ừ... vì chúng ta "dùng" chung cảm xúc mà.
8.
Siết nhẹ cánh tay Lộc Hàm, anh chăm chú nhìn nai con của mình. Ánh sáng mờ ảo ngoài kia cùng sắc đèn vàng trong căn phòng hắt vào sườn mặt cậu, hàng mi cong dài còn đọng nước mắt quét nhẹ trong không khí, quét cả tâm can anh. Lồng ngực Thế Huân nảy lên một trận tê ngứa, cảm giác từng sợi tơ ấy đang cọ vào lòng mình, thôi miên anh tiến gần hơn nữa, gần hơn nữa. Úp lòng bàn tay lên đôi mắt cậu, Lộc Hàm chớp chớp mắt ngạc nhiên. Thế Huân có thể cảm giác rõ ràng hàng mi dài cong cong ấy đang cù nhẹ lên tay, nhột nhạt vui thích.
- Thế Huân?
- Ưm. Yên lặng nào...
Lần nữa áp môi mình lên môi Lộc Hàm, anh đưa lưỡi lướt ngang qua hai cánh môi gây nghiện rồi khéo léo tách chúng ra. Lộc Hàm ngoan ngoãn hé miệng cho Thế Huân đưa lưỡi vào trong khoang miệng mình liếm lộng. Anh vẫn như thường lệ hôn đến khi người trong lòng suyễn khí mới buông tha. Lộc Hàm phát hiện gần đây Thế Huân có trò mới, đó là giữ chặt lấy lưỡi cậu không buông khiến cậu hoang mang không biết làm thế nào thoát ra lại trong vô thức càng không muốn anh buông tha nó.
Run rẩy đôi mi yếu ớt chống cự khoái cảm cùng giam cầm của người đối diện, cậu càng không biết bộ dáng này có bao nhiêu hấp dẫn khiến Thế Huân càng muốn hung hăng khi dễ cùng yêu thương không thôi. Cảm nhận lông mi của cậu rung động không ngừng, anh liền bỏ tay ra, chuyển sang hai tay ôm lấy hai bên cổ cùng xương hàm mỏng manh. Lộc Hàm nghiêng mặt làm cho góc hôn trở nên sâu hơn, cánh tay cũng choàng qua vai Thế Huân ổn định thân thể. Phòng khách vang lên những tiếng rên khe khẽ vỡ vụn, tan đều trong tiếng mưa phùn ngày xuân lành lạnh.
Hai đôi môi tách nhau ra trong lưu luyến, anh đưa tay vuốt lưng Lộc Hàm cho thuận khí, môi không kiềm được lại thiếp lên làn môi kia, mũi cọ cọ làn da mềm mại hơi ửng hồng của cậu.
- Bảo bối, chúng ta vào phòng.
- Ừm.
Yên lặng để anh bế vào trong, Cả khuôn mặt Lộc Hàm áp lên ngực Thế Huân, lại bởi vì áo len xù xù làm cậu thấy ngứa mà rụt cổ muốn tránh xa.
- Đừng động đậy, sẽ ngã xuống.
Nhẹ nhàng thả người trong lòng xuống giừơng, anh chồm lên nhìn sâu vào đôi mắt như hai vì sao ấy, đó là ánh lân tinh của riêng anh mà thôi.
- Bảo bối, em thật đẹp.
- Ưm...
Ngượng ngùng vùi mặt vào gối, cậu không quen bản thân được người ta nói mình đẹp, kể cả anh. Nhưng mà cũng bởi vì là anh cho nên Lộc Hàm chỉ biết chấp nhận. Ấn môi mình lên môi cậu, nụ hôn rải đều khắp gương mặt rồi xuống cằm, Thế Huân học xấu gãi gãi phần cằm tinh tế của người trong lòng. Anh thích thú nhìn biểu hiện co rụt người lại né tránh, lưỡi vươn ra liếm mút hầu kiết nhô lên,
- Hư~ ưm...
Lộc Hàm lại càng thấy nhột nhạt, không tự chủ nuốt nước bọt một chút, mắt nhắm nghiền chịu đựng từng đợt dày vò mạnh nhẹ cho khúc dạo đầu của đêm dài bất tận. Những ngón tay thon dài không ngừng xoa đều khắp cơ thể cậu, châm lên ngọn lửa dục vọng ngủ sâu, lần này anh ngậm hẳn hầu kiết mẫn cảm, răng nanh vô ý hữu ý mà gặm cắn một chút. Mắt chăm chú ngắm nhìn biểu tình muốn kìm hãm nhưng lại khao khát trên khuôn mặt cậu.
- Hưm... A đừng... Huân... A.. Ưm~
Bàn tay mát lạnh chu du khắp cơ thể Lộc Hàm khám phá, ngón tay đi đến đâu, thân nhiệt cậu dần tăng lên đến đó, chợt đến phần eo mảnh khảnh, Thế Huân ngừng lại rồi nhéo mạnh một cái
- Aaa... Huân...
Ủy khuất kêu lên, Lộc Hàm đỏ hốc mắt nhìn đỉnh đầu anh, giọng nói run run yếu ớt.
- Lộc Hàm...
Dịu dàng xoa nắn chỗ đau, anh ôn nhu hôn lên khóe mắt ngập nước, ngón tay lần tìm cởi hết quần áo Lộc Hàm, từng mảnh vải rơi trong không gian rồi đáp xuống đất. Cậu cũng run rẩy kéo áo khoác cùng áo thun của Thế Huân. Hai thân thể trần trụi lần nữa kề cận lấy nhau, phân thân cũng là sát cùng nhau một chỗ. Lộc Hàm nhắm mắt cảm nhận từng khoái cảm dịu dàng Thế Huân mang lại. Anh liếm mút để lại trên làn da trắng nõn mềm mại từng dấu hôn ngân, hai điểm hồng trước ngực dưới sự dày vò hôn liếm cùng xoa nắn dựng thẳng lên, chuyển sang đỏ thẫm trong hơi lạnh của căn phòng. Rê lưỡi dọc đường cong cơ thể cậu, hôn lên vùng bụng phẳng lì sau đó đưa lưỡi vào mắt rốn, anh xoay đều đầu lưỡi quanh cái rốn bé xinh mẫn cảm của Lộc Hàm làm cả cơ thể cậu run lên. Môi đỏ ướt át há ra thở dốc.
- Aha.. Hư~ Huân... Thế Huân... đ... Đừng~
- Tiểu Lộc, thoải mái không?
- Ư... Um~
Vừa gật vừa lắc trả lời anh, Lộc Hàm rên rĩ lắc đầu chống lại khoái cảm Thế Huân mang lại. Điệu bộ quẫn bách kia lại càng làm anh thích thú, tiếp tục trêu đùa nhóc con trong lòng. Vươn tay ôm lấy tấm lưng vững chãi trên mình, cậu ngửa cổ rên lớn hơn khi anh ma sát hai phân thân với nhau, nhiệt độ trong phòng ngày càng nóng lên, ái tình tràn ngập mọi ngóc ngách.
Tách hai chân Lộc Hàm ra quấn lấy eo mình, Thế Huân chăm chú nhìn động khẩu bé tí mê người kia, từng nếp gấp hồng nhạt bị kéo căng lộ ra động nhỏ. Nhớ đến cảm giác tiêu hồn khi chìm sâu trong đó khiến hơi thở anh dồn dập hơn, mắt vẫn chăm chăm vào một điểm như muốn thấy tận trong cùng.
- Thế... Thế Huân...đừng nhìn...
Chậm rãi liếm mút mặt trong đùi non , Lộc Hàm thấy cả người mình cứ tê rần ngưa ngứa. Cậu vặn vẹo cơ thể làm hai cự vật càng dính nhau hơn. Thế Huân lầm bầm khẽ hừ một tiếng, lưỡi đưa thẳng vào trong cái động bé tí ấy khiến Lộc Hàm bất ngờ la lên
- A!!!... A a hư... Huân... Huân... Hưm.
Thẳng đến khi nơi khô khốc ấy mềm mại thấp dính, một ngón tay mới chậm rãi tiến vào thăm dò, rồi từ từ đau đớn truyền đến khi cả ba ngón tay đang ra vào cửa sau của cậu. Lộc Hàm cắn môi bám lấy đầu vai anh, nhỏ giọng nức nở. Mới chỉ là lần thứ hai mà thôi, cậu vẫn còn đau lắm. Cảm thấy đã chuẩn bị đủ, anh nhẹ nhàng hạ xuống mi cậu một nụ hôn, thấp giọng an ủi.
- Lộc Hàm... Ráng chịu đau nhé.
- Ưm...
Thẳng thắt lưng đem hai chân cậu gác lên vai mình, cái mông trắng nõn của Lộc Hàm giống như đang treo lơ lửng trong không khí .Thế Huân dứt khoát thốc cự vật đã cương của mình vào sâu trong thân thể cậu. Nhíu mày chịu đựng, mũi nhỏ nhăn lại rồi nấc lên
- Ư.. Đau~ Huân... Đau lắm huhu...
- Ngoan... Thả lỏng đi
Hôn hôn lên bờ vai mảnh khảnh run rẩy của người dưới thân, anh nhấp nhẹ vài cái cho cậu dần quen. Lộc Hàm cúi thấp đầu vùi sâu vào đống chăn gối, răng cắn chặt vỏ gối ẩn nhẫn chịu đựng, cố gắng thả lỏng người mình. Cậu cảm nhận được thứ nóng rực cực đại kia đang chôn trong cơ thể, cũng thấy được cả nhịp đập của nó. Mở to mắt nhìn vào đôi mắt anh, trong đó có bao nhiêu yêu thương cùng nhu tình che chở, khẽ gật đầu đồng ý, Thế Huân liền luật động điên cuồng, khiến cả cánh mông cậu đỏ ửng.
- A.. aaaaaaa... Thế Huân~
Môi đỏ kiều diễm tràn ra tiếng rên rĩ chịu đựng thứ khoái cảm chết người đang len lỏi từng tế bào trong cơ thể, cả gương mặt Lộc Hàm ửng lên, rực rỡ tựa lá phong cuối thu, nước mắt tràn ra trong cơn hoan ái. Dáng vẻ như vậy, thật mê người
- Ưm... bảo bối... tiểu Lộc...
- Ha... a... chậm... chậm thôi Huân...aaaa~
Trong căn phòng nhỏ, tiếng rên thống khoái hòa lẫn cùng nức nở và tiếng mưa, khi mờ nhạt, lúc rõ ràng, họ ôm chặt lấy nhau, hôn môi cùng làm tình kịch liệt. Cảm nhận nhịp đập, cảm nhận lửa yêu nồng cháy, lan tràn khắp mọi nơi, khắc sâu vào trong cơ thể cùng trí óc. Lộc Hàm hít hít cánh mũi cố gắng điều hòa nhịp thở giữa cái bí bức điên cuồng, cố gắng hít sâu khi cảm giác giam cầm lúc cơ thể ngày càng lún sâu vào bể dục vọng. Cậu tưởng như mình đang lênh đênh trên con thuyền, chỉ cần một cơn sóng thôi, sẽ bị lật úp.
- Aaaaaaaaaa...
Cả hai cùng hét lên rồi giải phóng, Lộc Hàm bắn hết vào bụng anh, cơ thể chưa từ cao trào lại run rẩy tiếp nhận thứ nóng ấm kia phun trào mạnh mẽ trong cơ thể mình.Thấp giọng nức nở, vươn tay ôm ghì lấy cổ anh, nước mắt vui thích lăn dài trên khuôn mặt non nớt.
- Thế Huân... Thế Huân...
- Ngoan, không sao... không sao.
Xoa nhẹ tấm lưng trần trắng mịn, anh nhỏ giọng an ủi nhóc con của mình. Ái tình mãnh liệt qua đi, chỉ còn lắng đọng những ngọt ngào cùng yêu thương nhẹ nhàng. Vẫn là như vậy, như cốc cacao đầu đông, ngọt ngào lan tỏa... Họ ôm chặt lấy nhau, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ, ngoài kia mưa lạnh lẽo vẫn rơi còn trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
9. Sáng sớm, vầng đông chưa ló dạng, những giọt sương long lanh đọng trên phiến lá, chậu dạ yến thảo ngoài ban công sau một cơn mưa xuân ngày càng trở nên " quyến rũ". Anh mở mắt nhìn người yêu trong lòng, mi dài cong vút, mũi nhỏ phập phồng, đôi môi hồng nhạt khẽ chu ra bất mãn. Kéo cả thân ảnh nhỏ nhắn vào sát lòng mình, Thế Huân yêu thương hôn lên cánh môi kia, tay đùa nghịch với mái tóc màu hạt dẻ. Anh thích tóc mới của cậu, nhìn Lộc Hàm như một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành rúc sâu vào ngực Thế Huân say ngủ. Cảm giác an toàn làm cậu càng muốn dựa vào anh nhiều hơn.
- Bảo bối... dậy nào.
- Ưm, em còn muốn ngủ.
- Dậy đón bình minh với anh được không?
- Ư~
Rùng mình tránh né cái tay không an phận xoa bóp mông mình, Lộc Hàm lờ mờ mở mắt, chớp chớp nhìn khuôn mặt gần trong gang tất, cậu ngây ngốc nở nụ cười, tóc cọ cọ lên cái cằm của anh.
- Chào buổi sáng... ông xã.
- Chào buổi sáng, bà xã.
Cong mắt cười siết lấy người vào lòng, nhóc con hôm nay còn chủ động như vậy... Anh rất cao hứng.
Ngồi trong lòng anh, cả hai choàng chung tấm chăn mỏng. Lộc Hàm đung đưa thân mình nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng vàng cam dần dần hiện lên phía chân trời xa, nắng dịu dàng lan tỏa xua tan chút lạnh lẽo của cơn mưa hôm qua. Ở đầu giường là khung hình nho nhỏ, bên trong chính là hình ảnh của một cậu bé xinh đẹp, nụ cười của cậu tươi tắn như buổi ban mai. Cả người toát lên vẻ thanh khiết, lại có phần ảo diệu mơ hồ, khó nắm bắt. Cậu đứng giữa những chiếc lá phong đang chao liệng. Màu lá phong rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt cậu trở thành màu hổ phách, hiền lành... ấm áp. Con ngươi xinh đẹp khiến cho người khác vô tình hay cố ý mà sa chân vào, chìm đắm, làm tâm tư người ta mềm mại đến bình yên. Đó là một buổi chiều cuối thu, đôi mắt ấy không chỉ có lá phong mà còn cả hình ảnh người Lộc Hàm nguyện ý thương yêu mãi mãi. Không cần bất cứ ai nhận ra, chỉ cần Thế Huân nhìn thấy là được rồi. Bởi vì cuộc đời họ chính là dành cho nhau... Cả anh, cả cậu đều cảm thấy trong lòng tràn ngập nắng, họ lại thì thầm lời yêu vào buổi ban mai rực rỡ.
- Lộc Hàm...
- Ưm.
- Anh yêu em.
- Thế Huân...
- Ừ.
- Em cũng... yêu anh.
Nhắm mắt lại, môi chạm môi, tay nắm chặt nhau để hai mặt nhẫn kề sát. Chàng trai trong bức ảnh ấy mỉm cười cảm nhận từng chút yêu thương không nói ra. Hương táo xanh lại tràn ngập nơi đầu mũi. Thế Huân... thì ra hạnh phúc thật đơn giản. Anh... đã nhận ra chưa?
Au: Hết rồi... hết rồi... hết rồi. Dài quá, tui muốn khóc, vẫn là lần thứ 2 tui viết H thôi, sở dĩ lần này không mô tả quá chi tiết là vì năng lực còn kém lắm với cả nó quá dài luôn rồi, không dám phang thêm nữa, cho nên có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua sai sót phần H hay không a? còn nữa trong quá trình viết vì bị gián đoạn nên bị tụt cảm xúc. Nếu đọc vào, cảm thấy không ổn chỗ nào, mọi người cứ thẳng tay đi, em đều chấp nhận. Cuối cùng, cảm ơn mọi người những người đã theo tui từ khi mới bắt đầu đến lúc kết thúc. Các bạn chính là động lực để mình hoàn thành nó, cũng chính là sức mạnh thôi thúc mình tự tìm ra những ý tưởng ngỡ như không bao giờ xuất hiện. Mình muốn cảm ơn tất cả. *cúi đầu* ... í *tung cùi bắp* bái bai~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro