Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 : Biến cố

xin lỗi các rds vì thứ 4 không ra chap vì Aut bị tịch thu máy nên không thể viết TTWTT

Mong các rds thông cảm :))

_______Enjoy___________

Lộc Hàm từ ngày được Thế Huân tỏ tình đến giờ chưa bao giờ là không cảm thấy hạnh phúc . Vậy là cậu và Thế Huân đã chính thức đến với nhau a ~ Thế nhưng tên Thế Huân suốt ngày nói hắn và cậu sẽ cưới nhau .

Cậu ú ớ trả lời hắn vẫn mặc kệ ." Tháng sau ta cưới " gì chứ ? tháng sau ư ? cậu còn chưa kịp chuẩn bị gì cơ mà TTWTT . Giờ cậu mới hiểu yêu sớm là một cái tội a ~

- Hàm à . Anh về rồi a~ _Cái giọng ngọt choét này còn ai ngoài tên Ngô Thế Huân cơ chứ ? Hắn ở công ty là một nụ cười không bao giờ có. Sự lạnh lẽo luôn bao phủ lên mọi thứ của hắn . Hắn mặc định rất khó tính, nếu tính ra phải hơn chục thư kí, nhân viên nghỉ việc do hắn sa thải . Hắn luôn là con người sạch sẽ hơn bao giờ hết , trừ khi ở bên ai đó a~ . tuy vậy hắn luôn là nam thần trong mắt tất cả mọi người.

Vậy cơ mà ... bây giờ nhìn hắn ở nhà đi , quần áo xộc xệch lao vào nhà .

- Ah . Huân !! Anh về rồi _ Lộc Hàm chán nản bò toài trên sofa , thấy thế Huân về cậu phấn khởi hẳn lên lao ra ôm hắn mà không biết rằng cái chân hư hỏng cọ cọ vào cậu bé của anh.

- Hàm ,... em đứng yên .... _Thế Huân mồ hôi lạnh chảy ra . Trong lòng thầm ngăn ngọn lửa dục vọng của mình

Hắn lập tức chạy vào nhà WC , tay hất nước lạnh lên mặt . Miệng liên tục thở dài , hắn thực muốn lao vào "ăn " sạch con Nai kia . Hắn đã nhịn lắm rồi , hắn thực không muốn làm Lộc Hàm đau , hắn sẽ không chạm vào cậu nếu không có sự cho phép , hắn không muốn làm đau cậu.... nếu không trụ nổi chắc bây giờ không đứng ở đây.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra .

Tim hắn nhói đau khi thấy Lộc Hàm thút thít khóc trên giường ..

- Tiểu Lộc ? vì cái gì mà làm em khóc ? Anh làm gì em sao ? _Hắn ôm Tiểu Lộc nhỏ nhắn vào lòng .

khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt , tèm lem làm anh đau lòng muốn chết . Đầu nâu nhạt lắc lắc . Môi đỏ nhẹ nhàng hé ra n

- Có phải em làm ....a-anh đau ... hức _ Lộc Hàm sụt sịt dễ thương hỏi

À .... hoá ra là lộc Hàm ngốc của hắn lo lắng cho hắn ...
-Không sao đâu a~ Là anh buồn đi vệ sinh , là buồn đi vệ sinh quá thôi _Thế Huân nghĩ bịa ra một cái lý do làm Lộc Hàm của anh nín khóc , trong lòng nghĩ cái lý do này thật buồn cười

- Thật sao ? _Lộc Hàm lấy tay lau nước mắt , ngẩng mặt lên . Mắt vẫn phủ lớp nước mỏng tang .

- Lộc Hàm là đang lo lắng cho anh sao ? Thật ngoan_Thế Huân ôn nhu ôm Lộc Hàm bé nhỏ vào lòng .
Cả ngày chắc phải ôm hơn trăm lần a ~

Lộc Hàm khuôn mặt đỏ dần , là ngại , là ngại a ~

Thế Huân cười ha hả , Lộc Hàm bảo bối của hắn .... thật quá dễ thương .
- Huân !! Tại sao lại cười chứ ?_Lộc Hàm mặt đỏ bừng hét vào mặt hắn . Đã ngại muốn chết rồi mà ..
- Bảo bối của anh thực dễ thương ._Thế Huân 'mi' vào má Lộc Hàm vài cái .

- Anh đáng chết ?!_Tuy nói thế nhưng Lộc Hàm lại rúc sâu hơn vào trong lòng Thế Huân . Thật thật giả giả , rốt cuộc lời nói hay hành động là thật đây :))

- Anh chết thì em yêu ai chứ ? _Thế Huân mỉm cười , siết chặt Lộc Hàm bảo bối .
Lộc Hàm cứng họng liền mặc kệ hắn thích làm gì thì làm .
* Coong coong * Tiếng chuông cửa vang lên .
-요 ㅅ ㅔ효 !! ( Oh Sehun ) _ Tiếng của một người phụ nữ , có nét hiền hậu , giọng có vẻ đã đứng tuổi .
- Anh ra mở cửa _Thế Huân cười đứng lên , mắt có nét vui vẻ .
- Em đi với a ~ _Lộc Hàm lon ton theo sau . Ai mà có thể khiến Thế Huân vui thế a?
- Dì Chwa _ Thế Huân ôm chầm lấy người phụ nữ ngoài cửa .
- Sehun ..._Người phụ nữ nhẹ nói . Ơ ... ở đây là Bắc Kinh tại sao lại nói tên Hàn của Thế Huân , có lẽ cô ta là người gốc Hàn.
- Dì , là Thế Huân _Thế Huân khẽ nhắc nhở .
- Ah , dì quên , nghe nói cháu dẫn người yêu sao ? Là cậu bé dễ thương kia ? _Dì Chwa khẽ cười nhân hậu .
- Dạ... C-chào dì _Lộc Hàm nghe nhắc tới mình thì lắp bắp chào .
- Ha ha , thật đáng yêu _Dì Chwa nhéo má Lộc Hàm .
- Này dì , Em ấy là của con _ Thế Huân gạt tay dì Chwa , kéo Lộc Hàm vào lòng .

Cả hai đều cười to khiến Lộc Hàm mặt đỏ lựng .
Thế Huân cùng Lộc Hàm và dì Chwa đi chơi cả ngày . Nhờ đó mà Lộc Hàm biết được dì Chwa là người từ ngày mẹ Thế Huân mất đã nuôi nấng chăm sóc cho hắn , dạy hắn nên người .

Dì Chwa rất tốt bụng , dì cũng là người bán hoa rất đẹp nữa , dì đối xử với Lộc Hàm cưng nựng hết mức . Và một bí mật dì Chwa là hủ nữ chính hiệu aaaa ~ :3
- Mấy đứa tính khi nào sẽ cưới ?_Dì Chwa nâng tách trà , híp mắt cười .

- Tháng s- _ Thế Huân chưa nói xong , Lộc Hàm liền liếc xéo , bịt mồm hắn , lanh chanh đáp
-Chưa biết ạ _ Rồi thì thầm với Thế Huân _ Anh cứ cần thận cái mặt đấy nhé !

Dì Chwa chỉ biết cười và cười _ Thôi hai đứa đi ngủ đi , mai ta nói chuyện tiếp nha _ Dì Chwa cũng nhẹ đứng dậy đi ngủ.
- Dì ngủ ngon !

_________________
__________________

*Coong coong * Tiếng chuông cửa lại cất lên .

- Ưmm_Lộc Hàm lăn lộn trên giường ngái ngủ bò dậy , lay lay Thế Huân _Huân a~ Có người đến ..
- Kệ ! Ngủ tiếp đi cưng _Thế Huân kéo cậu nằm xuống .
- Không được !!! Mau dậy cho em !! _Lộc Hàm tỉnh ngủ luôn , lấy gối đập luôn vào mặt Thế Huân
- Vậy em hôn anh đi _Thế Huân mắt nhắm , chu chu mỏ .
- Gì chứ ? Còn lâu !! Anh mau dậy cho em !! _Lộc Hàm lắc đầu nâu nguậy nguậy.
- Vậy anh ngủ tiếp _Thế Huân chưa kịp nằm xuống thì vật ấm đè lên môi mình rồi liền rút ra .
- Đã được chưa , mau dậyyyyy !!_ Lộc Hàm ngại ngùng hét.
- Anh dậy , anh dậy _Thế Huân liếm môi luyến tiếc , mi vào má Lộc Hàm rồi tót vào WC .
-Thế Huân !!! Anh là đồ đáng chết ! _Lộc Hàm hét.
Cặp đôi này , sáng ra đã hường phấn như vậy , thật khổ cho phận hủ nữ chúng tôi :)) chết do mất máu là tại các người a :3
...............
- Là bà ? _Thế Huân chán nản mở cửa nhìn người phụ nữ trước mặt .
- Thế Huân !! Mẹ muốn nói chuyện với con !_Phụ nữ mà Thế Huân khinh bỉ là một người phụ nữ mái tóc đen , búi lên . Mặc váy trắng toát lên vẻ quyền quý .
- An Nam Hạ Lưu Tử !! Bà đừng nói xằng bậy !!! Bà không phải mẹ của tôi , bà chỉ là được ba tôi rước về. Rồi đợi đến khi ông ra đi thì bây giờ bà có tiền chứ gì ? _Thế Huân khinh bỉ nói.
Lộc Hàm đứng đó , chỉ biết im lặng .
- Con!!! Thái Y Lâm có gì mà con không thể chấp nhận ? _An Nam Hạ Lưu Tử tức giận nói . _Chỉ vì cậu bé này ? Cậu bé này thì có gì cơ chứ ?
Lộc Hàm buồn bã không ngăn nổi nước mắt.

- Sao bà dám nói em ấy như thế !!! Tôi nói cho bà biết bà không có quyền quyết định tình yêu của tôi ! Cũng chỉ là một con người làm điếm mấy năm như bà mà dám lên mặt bắt tôi yêu một con điếm à ? _Thế Huân bực mình hét lên .

- Con ....
- Bà không có quyền gọi tiếng 'mẹ' 'con' với Thế Huân !!!!_Dì Chwa đi xuống tầng .

- Bà mau đi ngay !!!! _Thế Huân thấy bảo bối khóc như vậy lòng theo phản xạ hét lên .
- Con nhớ đó !! Ta sẽ không bỏ qua !!_Phu nhân An Nam Hạ Lưu Tử hất tóc bỏ về .
- Lộc Hàm ..._Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm . Anh yêu cậu , anh đã mất tất cả , bằng mọi giá anh sẽ không để mất Lộc Hàm cho dù phải giết An Nam Hạ Lưu Tử , Bà ta không đáng sống. Chính bàn tay này đã giết người không chán , chỉ một mạng người của An Nam Hạ Lưu Tử nhằm nhò gì ? Nhưng chỉ là bà ta sẽ làm gì Lộc Hàm ....?

Dì Chwa đứng lặng nhìn . An Nam Hạ Lưu Tử là kẻ đáng chết , lúc Thế Huân 5 tuổi, mẹ hắn ra đi , ba hắn không chịu được nỗi đau này nên đã cưới An Nam Hạ Lưu Tử , Thế Huân cứ tưởng hạnh phúc . Nhưng rồi An Nam Hạ Lưu Tử lạnh nhạt với hắn , và hắn biết bà ta chỉ đến vì tiền . rồi ba cậu mất , bà ta chiếm đoạt tài sản , nhưng quên mất đã có Thế Huân . Từng ngày , mãi mãi sẽ không tha thứ cho bà .

Rồi , cứ như thế Thế Huân có được Lộc Hàm , là tia nắng ấm áp nhất thế gian .
Hắn yêu cậu , là rất yêu cậu , yêu quá mức. Yêu hơn cả bản thân mình .
Hắn có thể giết hết tất cả thế giới để chỉ còn lại cậu và hắn bên nhau .

Em là tia nắng ấm áp
Anh sẽ giết hết bóng tối ngoài kia
Để chỉ còn lại anh và em đón lấy
Tia nắng cuối cùng....

_______End chap 5 _________
Vote , cmt để ủng hộ nào :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro