Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Sáng hôm sau...

Luhan thức giấc, tâm trạng của anh thật sự không hề tốt.

Bàng hoàng nhớ lại hôm qua, bị cưỡng hôn, rồi bị đưa về biệt thự, cả đêm nghẹt thở trong vòng tay Oh Sehun, đúng là không còn gì nhục nhã hơn thế mà. Cho dù hôm qua hắn chỉ đơn giản là ôm anh thôi, nhưng nhìn vào ánh mắt xấu xa của hắn anh cũng tự đoán được trong đầu hắn còn mục đích gì khác.

Đảo mắt nhìn anh, phát hiện trong phòng không hề có bảo vệ. Luhan vội vàng nhảy xuống khỏi giường, sau đó mở cửa phòng chạy một mạch xuống nhà dưới. Thế nhưng căn nhà quá rộng lại được bài trí phức tạp khiến anh không xác định được đâu là lối ra.

"Dậy rồi sao?"

Thanh âm trầm thấp phía sau làm Luhan giật nảy mình.

"Sao phải giật mình như thế? Có ý định gì xấu?"

Oh Sehun bưng ly sữa trên tay, ánh mắt nhìn xoáy vào Luhan như để thăm dò.

"Tôi...Tôi muốn ra ngoài. Có thể không?"

"Lên phòng đi."

Sehun nhấp một ngụm sữa xong liền lạnh lùng nói.

"Sao...Sao cơ?"

"Tôi nói em lên phòng! Từ giờ không có sự cho phép của tôi thì không được tự ý ra ngoài. Nếu không...đừng oán hậu quả tồi tệ."

Luhan cơ hồ muốn phản kháng nhưng trong đầu anh lập tức xuất hiện hình ảnh của Baekhyun. Phải rồi! Em trai yêu quý của anh vẫn đang bị Oh Sehun giam lỏng, điều anh cần làm hiện giờ là nhẫn nhịn và nhẫn nhịn để bảo đảm an toàn cho nó.

Nghĩ đến đây Luhan liền kiếm môi, hai tay nắm chặt lấy gấu áo rồi xoay người, nặng nề bước lên cầu thang. Sehun nhìn theo bóng dáng anh đi chầm chậm trên bậc cầu thang, cảm thấy rất hài lòng. Con người ương ngạnh này...hắn nhất định phải thu phục được.

Thẳng đã qua một ngày...

Buổi tối, Oh Sehun trở về trong trạng thái đã ngà ngà say. Hắn đi một cách lảo đảo như muốn xô ngã tất cả những vật cản trở trên đường đi của hắn. Dường như phải khó khăn lắm Sehun mới lên được lầu hai. Hắn không về phòng mình mà tiến thẳng đến phòng Luhan ngay bên cạnh.

"Luhan! Luhan!"

Sehun thét lên.

Ôi trời, lại là chuyện gì đây?

Luhan đang ngủ trong phòng vì tiếng ồn ào mà tỉnh dậy. Nghe thấy âm thanh Oh Sehun gọi mình có điểm khác lạ, anh bỗng có dự cảm không lành liền nhắm mắt lại vờ như đang ngủ.

"Tôi biết em không ngủ!! Luhan, mau ra đây. Luhan!!!"

Sehun vẫn tiếp tục đập tay vào cánh cửa gỗ phát ra từng tiếng rầm rầm. Cảm thấy cứ như này cũng không tốt, Luhan đành hất chăn ra khó chịu bước xuống giường.

"Có chuyện gì?"

Anh vừa mở cửa, toàn bộ trọng lực của Oh Sehun đều đổ ập vào người anh. Mùi rượu nồng nặc pha với mùi nước hoa đắt tiền tạo thành loại mùi hương khó ngửi làm Luhan phải nhăn mày lại.

"Anh say rồi, về phòng đi."

"Ai nói anh say?...Oh Sehu...bây giờ rất...tỉnh! Rất tỉnh!!...Haha"

Bộ dáng của hắn khi say chẳng khác nào mấy gã nát rượu bê tha ngoài đường làm Luhan ngán ngẩm.

"Để tôi đưa anh về phòng."

Luhan gượng sức đẩy Sehun ra khỏi người mình, nhưng hắn đã vươn tay đóng cửa từ bao giờ, ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi sang một màu sắc khác.

"Đẹp."

"Sao...sao cơ?"

"Em thật đẹp, Lulu..."

Lời nói mang theo sắc tình khiến Luhan đỏ mặt. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì sẽ phát sinh, vòng tay rắn chắc của Oh Sehun đã bao quanh eo anh.

"Chặt quá, buông...Buông ra..."

Chính là khi anh càng khó chịu bài xích, hắn lại càng ra tăng hữu lực. Oh Sehun ngay cả lúc say cũng cường hào khiến Luhan vô lực phản kháng.

Bá đạo cúi xuống chiếm lấy đôi môi của Luhan, đôi bàn tay to lớn của Sehun cũng không yên vị luồn vào trong áo ngủ người bên dưới, tìm đến hai khỏa anh đào mà cấu véo.

"Khó chịu...Ưm..."

Luhan khó khăn nói, cảm thấy hai bên ngực mình vừa nhức nhối vừa có chút gì đó thống khoái. Anh lắc đầu cự tuyệt, thật sự không muốn đối mặt với thứ cảm xúc không biết gọi tên này.

"Một lát nữa sẽ thích thú ngay thôi."

Giọng nói mang theo hơi rượu nóng bỏng của Sehun rót vào vành tai Luhan khiến cho anh thập phần kinh hãi.

"Sehun, chuyện này...không được. Van anh, dừng lại, tôi van anh..."

Luhan càng run rẩy thì Oh Sehun càng trở nên khoái chí. Mặc dù anh ra sức giãy dụa muốn thoát đi, nhưng sức lực yếu đuối, thân thể mảnh khảnh chẳng thể chống lại được sức lực cưỡng mãnh của hắn.

"Chưa có thứ gì trên đời mà Oh Sehun này chưa có được cả. Luhan, hôm nay em mọi thứ đều phải thuộc về tôi."

Hắn là tỉnh rượu hay vẫn ngà say?

Luhan lắc bắp kinh hãi, Sehun lại tiếp tục chơi đùa với cơ thể anh. Hắn mạnh mẽ xé bỏ lớp quần áo ngủ của anh, ngay cả quần lót cũng lột sạch, rồi thỏa mãn ngắm nhìn đối phương trong trạng thái hổ thẹn nhất.

"Da em thực mịn!"

Oh Sehun không kiềm lòng được mà ca thán. Đối với làn da trắng trẻo lại mịn màng của da em bé của Luhan, làm sao hắn có thể không nảy sinh dục vọng nguyên thủy?

Vừa hôn lên khắp cơ thể Luhan, Sehun vừa dùng răng lưu lại những dấu đỏ phong tình. Luhan sợ hãi bật khóc nức nở, anh không muốn tiếp nhận loại chuyện này. Xã hội hiện đại, Luhan không phải là kì thị quan hệ đồng tính luyến ái nhưng thật không ngờ được có ngày tai ương lại rớt xuống đầu mình.

Oh Sehun hôn Luhan, tham luyến như một con sói hung giữ khi vừa săn được con mồi non tơ. Một ngón tay hắn đã tìm đến hậu huyệt của anh từ bao giờ.

"Nơi này...tôi là người đầu tiên khai phá?"

Nói xong liền không khoan nhượng đưa một ngón tay vào.

"A...Đau..."

Luhan khó chịu thét lên. Nhưng khi cảm giác đau đớn chưa kịp vơi đi, Sehun liền trực tiếp đẩy thêm hai ngón tay nữa vào, mãnh liệt ở bên trong nới rộng. Cơ bên trong hậu huyệt của Luhan lần đầu chịu kích thích không thể thích ứng được, co một trận lại nhả một trận khiến cho chủ nhân của nó hết sức thống khố.

"Buông ra...Xin anh mà..."

Câu nói vừa dứt, ba ngón tay kia liền lui ra. Luhan có chút kinh hỷ nghĩ rằng sự việc đến đây là kết thúc rồi. Thế nhưng chưa đầy hai giây sau, hậu huyệt đã phải tiếp nhận một vật lớn hơn ba ngón tay kia. Sehun hô một tiếng liền tiến quân thần tốc, nam căn mới chui vào một nửa đã làm cho Luhan phải khổ sở khóc xin.

"Đau quá. Đi ra a...Làm ơn..."

Oh Sehun bỏ qua lời của Luhan. Hắn hít một hơi sâu, toàn bộ sức lực đều dồn xuống thân dưới. Động mạnh một cái, toàn bộ chiều dài của hắn đều đi vào tiểu huyệt người kia, được vách nội ấm nóng bao bọc.

"Em thích chứ?"

Sehun cay nghiệt nói, bên dưới bắt đầu di chuyển ra vào.

Luhan thở gấp, bàn tay khó khăn tìm điểm bấu víu trên mặt đất trơn trượt. Oh Sehun ngửa mặt lên tận hưởng khoái cảm điên loạn, đôi bàn tay to lớn của hắn nắm lấy phần eo nhỏ của Luhan, hết đẩy ra lại kéo về phía mình theo nhịp động của thân dưới.

Tủi hổ, Luhan chỉ biết khóc và khóc.

Sehun không hề cảm thấy tội lỗi. Thứ hắn muốn là độc chiếm người kia. Thứ hắn muốn là người kia phải cảm thấy hối hận vì đã cự tuyệt hắn trong những ngày tháng qua.

Không biết đã xâm nhập bao lâu, đến nỗi động nhỏ của Luhan khó khăn rỉ máu đỏ, Oh Sehun vẫn không ngừng lại. Hắn thấy anh đau đớn, nhưng tuyệt nhiên lại cảm thấy hết sức hài lòng.

"Làm ơn đi ra...Sẽ hỏng mất...Đau quá..."

Luhan thống khổ nói từng tiếng đứt đoạn. Sehun vẫn như con thú ra ra vào vào nơi huyệt động đã sung huyết, thậm chí lực đẩy còn mãnh liệt hơn trước gấp bội phần. Cảm nhận thân thể như bị xé toạc vạn lần, Luhan khó khăn hô hấp, sau đó ngất đi lúc nào không hay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro