Trang 5
Lộc Hầm ấn vào số mà cậu đã để ở ngay màn hình - số củaThế Huân.
-Alo.
-THẾ HUÂN ĐỪNG ĐẾN ĐÂY. Thế Huân hãy ở yên chỗ mà bây giờ anh đang ở đi. Em chỉ có vài điều muốn nói thôi. Huân, khi bắt đầu vở kịch này em đã nghĩ chúng ta sẽ làm bạn. Nhưng anh ghét em. Em nhận. Và rồi dần dần em nhận ra mình yêu anh nhiều lắm, con tim bắt đầu không nghe theo em nữa rồi. Em nhìn anh nhiều hơn, quan tâm đến anh nhiều hơn. Huân, em yêu anh. Vạn lần yêu anh. Cho dù cả thế giới quay lưng lại với anh em vẫn sẽ luôn yêu anh. Huân, em xin lỗi... Kiếp sau, hãy cùng nhau sống hạnh phúc nhé. Còn kiếp này, chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu... Em yêu anh nhiều lắm Thế Huân à... Vở kịch, kết thúc được rồi...
Lộc Hàm nói và khóc. Cậu đau lắm. Nhưng cuối cùng cậu cũng làm được rồi, cậu cuối cùng cũng đã thổ lộ lòng mình được rồi.
Cảm ơn anh Thế Huân. Cảm ơn vì đã bước vào thế giới của em.
Kiếp này chúng ta không có duyên, hẹn kiếp sau gặp lại...
Em yêu anh Ngô Thế Huân...
-------------------------
Chuyện Thế Huân và Mẫn Nhi hẹn hò được công khai. Bây giờ họ không phải lẩn trốn nữa. Chỉ có sự tiếc thương của người khác dành cho Lộc Hàm thì nhiều, lại cũng cảm thấy may mắn vì vở kịch được hạ xuống, như thế Lộc Hàm có thể nhắm mắt xuôi tay. Chỉ là không ai nghĩ rằng, thời gian 3 năm ấy, Lộc Hàm yêu Thế Huân...
-Thế Huân đồn cảnh sát gọi điện.
-Ừ.
-----------
-Trước khi Lộc Hàm bị giết hại đã gọi cho anh?
-Phải.
-Để nói gì?
-Nói rằng cậu ấy yêu tôi.
-Còn gì nữa không?
-Bảo tôi đừng đến chỗ đó...
Cửa phòng bật mở một cách vội vã.
-TÌM ĐƯỢC HUNG THỦ RỒI!! HẮN TA ĐANG Ở PHÒNG TRA KHẢO.
-Thế Huân mời anh đi theo tôi để nhận mặt hắn.
Thế Huân cùng cảnh sát đi vào một căn phòng nơi giữ tên sát nhân. Tên cảnh sát ghé vào tai Thế Huân nói:
-Hắn muốn nói chuyện với cậu. Một mình. Chúng tôi sẽ ở ngoài kia theo dõi. Yên tâm hắn không làm hại được cậu.
Thế Huân gật đầu ngồi xuống ghế đối diện.
-Ngô Thế Huân, cuối cùng tao cũng gặp được mày. Mày có muốn giết tao không?
-Tại sao tôi phải giết anh?
-Vì tao đã giết Lộc Hàm của mày.
-Lộc Hàm không phải người tôi yêu. Tôi chán ghét hắn.
-Haha...
Tên đó cười. Cười một lúc lâu, cười như điên như dại. Ánh mắt hắn đỏ lừ.
-Tên Lộc Hàm ngu ngốc đó... Mày có biết nó đã chịu những điều gì không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro