[Chương 6] Tranh quyền đoạt vị
Tại một căn phòng vô cùng xa hoa, được bài trí với màu vàng, cùng các kiến trúc là vàng rồng. Trên long sàng, một giọng nói tuy có phần mệt mỏi, nhưng rất nghiêm nghị vang lên:
_ Huân nhi...huân nhi hắn vẫn chưa về à?
_ Thần thiếp đã thả bồ câu đưa thư cho y, chắc cũng về gần tới rồi - Một giọng nữ nhân trong trẻo vang lên, có phần nhẹ nhàng, so tuổi tác thì có lẽ nhỏ hơn vị hoàng đế nằm trên long sàng rất nhiều...
_ Xán Liệt thì suốt ngày ham chơi không màng thế sự, nếu như năm xưa trẫm không ghẻ lạnh với Huân nhi sau lần đó thì có lẽ sẽ phong Huân nhi làm thái tử, thì bây giờ người làm Hoàng hậu là nàng, Huân nhi sẽ thay thế ngôi báu của trẫm ... Khụ ... Khụ .... Bảo Khánh tuổi nhỏ nhưng tâm địa độc ác, ngoan cường, chuyện xấu của hắn làm trẫm thấy nhưng xem như không ... Khụ ... Khụ....Phi Yến thì nuông chiều nhi tử quá độ, lại còn đấu đá trong hậu cung, không xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ...Khụ...Khụ...nay trẫm sắp tề tụ cùng tiên đế nhưng lòng vẫn lo cho xã tắc không thái bình..... - Bậc đế vương sắp ra đi nên bất kì tâm sự nào cũng bộc lộ ra cả - Nàng cho người gọi Hoàng Phác Vô Phi vào đây, trẫm có chuyện muốn bàn bạc....
_ Hạ thần Hoàng Phác Vô Phi xin tham kiến bệ hạ - Vị đại nhân người người kính phục nhanh chóng đến bên cạnh
_ Nàng ... - Hoàng đế phất tay về hướng Triệu phi, nàng lập tức hiểu ý liền lui ra ngoài
_ Bệ hạ có chuyện quan trọng muốn thần vào yết kiến ?
_ Trẫm....Thời gian không còn dài nữa....Trẫm không muốn làm cho đất nước không yên, hoàng cung đẫm máu, Phi Yến cùng Bảo Khánh sớm đã có dã tâm, trẫm thật sự không nghĩ sau khi trẫm ra đi rồi thì họ sẽ làm gì với lê dân bá tánh, họ sẽ làm gì với trọng thần của trẫm ... khụ ... khụ .... không biết họ sẽ đối xử với mẹ con của Tố Doanh như thế nào? Trẫm thật 'thân bất do kỉ', cả đời quản được cả thiên hạ nhưng cuối cùng quyết định người thừa kế ngôi của mình cũng không được...trẫm thật vô dụng...
_ Bệ hạ, xin người đừng nói như vậy...
_ Chỉ trách năm xưa trẫm nợ cha của Phi Yến một ân huệ, trẫm đồng ý với tiên đế sẽ lập nàng làm Hậu. lập con trai nàng làm thái tử....thật sự trẫm thật vô dụng khi không dạy dỗ Bảo Khánh nên người...
_ Bệ hạ người đừng như vậy...cổ nhân có câu:" Cha mẹ sinh con trời sinh tính" người cũng đã làm đúng bổn phận của một người cha, một vị vua đối với thái tử...thái tử nên hay hư là do bản tính...
_Khụ....Khụ...Hặc...Hặc....Trẫm...Trẫm...không kịp nữa rồi....bảo vệ phụ mẫu Tố Doanh....đặc biệt...đặc biệt là Huân nhi...Huân... - Vị hoàng đế già đã chịu không nổi, giọng nói lạc dần, hơi thở cũng yếu dần... rồi trút hơi thở cuối cùng
_ Bệ hạ...bệ hạ...BỆ HẠ!!!!!! - Hoàng Phác Vô Phi gào lên...mọi người trong hoàng cung từ các đại thần, cung tần được sủng ái nhất, thái tử và tất nhiên hoàng hậu Ngụy Phi Yến đã đến bên cạnh long sàng
_ Bệ hạ.... - Khắp nơi là tiếng khóc nức nở
_ Hoàng thượng băng hà!!! - Tiếng cáo thị của Bảo An công công như sóng dội vào từng căn phòng của Tử Cấm Thành...
_ Phụ hoàng!!! - Con người vừa kêu lên gây sự chú ý đến mọi người bên cạnh Hoàng thượng
_ Không thấy hơn 7 năm nay, lúc hoàng thượng lâm trọng bệnh cũng không kề bên, sao lúc hoàng thượng vừa băng hà lại trở về vậy? - Hoàng hậu Phi Yến buôn lời châm chọc
_ Tránh ra!!! - Thế Huân đẩy hoàng hậu sang một bên lập tức đến bên cạnh giường của Hoàng thượng
_ Qua đáng thật, người không biết lễ nghi của cung đình à, ờ ta quên người đã rời khỏi cũng từ khi còn nhỏ cơ mà...Triệu phi thật không dạy cho hoàng tử lễ nghi trong cung à?
_ Hoàng hậu ngươi....
_ Xin hoàng hậu nương nương đừng như vậy, hoàng thượng chỉ vừa ra đi, mọi người ai cũng đau buồn, người không nên quấy rối nơi này... - Vô Phi lên tiếng nhắc nhở
_ Các ngươi....
_ Phụ hoàng, nhi thần về không kịp, không ở bên cạnh người lúc...hức...hức...
--------------------------đường phân cách nơi khác--------------------------------------------------------
_ Sư phụ? Tại sao đã hơn 3 tháng rồi mà Huân ca ca cũng chưa trở về nữa? Ăn Tết lâu như vậy sao? - Lộc Hàm từ sau đêm hôm đó suốt ngày quay quanh Tuấn Miên hỏi han về Thế Huân
_ Ngươi đừng như vậy nữa, cứ chuyên tâm học hành đi, ta dám chắc Thế Huân sẽ về sớm mà
_ Oa...Oa...không chịu...không chịu đâu
_ "Phịch" - Một con bồ câu bay xuống, Tuấn Miên nhanh chóng lấy lá thư kẹp trong chân của nó
_ Oa...Oa...là thư của Huân ca...đưa cho ta đi, ta cũng muốn xem - Lộc Hàm giật giật lá thư nhưng Tuấn Miên nắm chặt không buông, né sang một bên đứng xem rồi thở dài rồi ném sang Lộc Hàm - Chỉ là thư báo bình an, hắn nói không biết khi nào trở về!!!
_ Ờ.... - Lủi thủi đi nơi khác - Ta đi sấy thuốc đây...
_ Haizzz
---------------------------đường phân cách hoàng cung-----------------------------------------------------
_ Mẫu phi, nhi thần đã về - Phác Xán Liệt quỳ trước người mẫu thân mình luôn kính trọng này nhưng luôn lạnh nhạt với anh
_ CHÁT!!!! - Một cái tát gián lên trên gương mặt của Xán Liệt làm cậu ngơ ngác - Bây giờ phụ hoàng ngươi đã băng hà hơn một tuần rồi ngươi mới chịu xuất hiện
_ Nhi thần xin lỗi...chỉ là ta gặp phải vấn đề ở trên đường nên thời gian đi bị kéo dài
_ Được rồi, về là tốt rồi...đứng lên đi...
_ Mẫu phi, ta muốn xin người một điều....làm ơn....đừng kéo ta vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị này được không?
_ Ngươi...Thôi được rồi, dẫu sao người mà hắn chọn cũng là Thế Huân...
_ Thế Huân? Đệ ấy đã về rồi à? Đệ ấy ở đâu - Nhắc đến tên Thế Huân, Xán Liệt liền hớn hở
_ Y đang ở trong phòng.... - Triệu phi chưa kịp nói hết câu thì Xán Liệt đã tung tăng chạy đi tìm thằng em trai của mình
_ Huân Huân...a~...Huân Huân...a~ - Phóng thẳng lên người chàng trai đang cầm một tờ giấy trong tay
_ Hửm? Liệt ca? - Thế Huân quay sang nhìn cái người đang đu đeo trên người mình
_ Đệ về khi nào vậy?
_ Tuần rồi...Sao bây giờ anh mới về - Nói một cách lạnh lùng, trên tay vẫn cầm tờ giấy lúc nãy
_ Nè...huynh đệ trăm năm tương phùng mà đệ chỉ lo tờ giấy này...xem là gì nào - Nhanh chóng đoạt lấy tờ giấy trong tay Thế Huân làm cậu trở tay không kịp - Xem nào... [ Sơn trang lúc này hảo bình an. Đứa ngốc đó ngày nào cũng hỏi đệ ở đâu, hỏi đệ khi nào về...nhận được thư báo bình an của đệ, thấy đệ không nhắc đến y liền bực bội đi làm việc khác ...] lại còn có lẽ y thật sự...
_ Đưa đây... - Thế Huân thấy hoàng huynh của mình đọc to lên hết mật thư của mình liền vội giật lại
_ Hoàng đệ...ngươi...là ai vì đệ ngày ngày đêm đêm mong nhớ vậy - Xán Liệt mặt gian tà nhìn Thế Huân, ngụ ý nếu Thế Huân không nói ra thì anh sẽ không buông tha
_ Đúng nga~...lúc nãy Hoàng Phác đại nhân yêu cầu ta tới Ngự hoa viên trò chuyện...ta cũng sớm đi đây, không thì sẽ vô cùng thất lễ - Thế Huân sau một tràng viện cớ liền nhanh chóng chạy đi nơi khác.
_ Hoàng đệ....Hoàng đệ a~....ngươi hảo hảo khôn lớn rồi...
Tại Ngự hoa viên...
_ Hoàng Phác đại nhân - Thế Huân cung cẩn kính chào
_ Hoàng tử người ngồi xuống nơi này đi, chúng ta cùng trò chuyện, uống trà - Vị đại nhân uy nghiêm nhìn chầm chầm vị hoàng tử mà mình cảm thấy xứng đáng nhất
_ Không biết đại nhân có chuyện gì muốn cùng ta thảo luận
_ Hoàng tử, người năm nay đã 17 tuổi rồi, cũng đã rời cung hơn 7 năm nay rồi, thần nghĩ liệu người có khi nào trở thành một con người bình thường không vậy?
_ Đại nhân nghĩ thật kĩ, nhiều lúc ta cũng nghĩ tới việc trở thành một con người bình thường
_ Người dẫu sao cũng là một trong 5 vị hoàng tử tài giỏi nhất của hoàng cung này, thần không tin người có thể trở thành người bình thường được...
_ Ý của đại nhân là...?
_ Cho thần xin lỗi vì đã mạo muội cho người theo dõi người bao nhiêu năm nay...nhưng thần không phải là không biết trong 7 năm nay ngoài việc rèn luyện võ nghệ, y thuật, chữ nghĩa, người còn học không ít lễ nghi cung đình, thủ pháp duyệt binh, cách cai quản triều cương...
_ Đó chỉ là do mẫu thân ta cương quyết muốn ta học hỏi....ta cũng là thân bất do kỷ
_ Nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng làm cho ta hiểu rõ người quả thật tốt hơn Thái tử Bảo Khánh rất nhiều
_ Ý tán dương của đại nhân ta xin đón nhận nhưng ta đã rời cung dẫu sao cũng 7 năm rồi, xét về mặt theo phụ hoàng chinh chiến, xét về mặt nghe thiết triều, xét về mọi thứ hoàng huynh đều hơn ta
_ Thái tử từ nhỏ đã ngỗ nghịch, những chuyện như thiết triều đều né tránh, dù có ngồi nghe cũng bị phân tâm, nói về chinh chiến thì không có chút ý kiến, chỉ biết than này nọ rồi lẫn trốn....
_ Nãy giờ đại nhân nói như vậy không biết muốn chỉ ý gì vậy?
_ Tam hoàng tử quả thật vô cùng thông minh...trước khi băng hà, hoàng thượng ý muốn ta bảo vệ mẫu tử các người...Hoàng thượng trước đây không như vậy...Ngài sẽ không ngụ ý bảo vệ một mình người...các vị hoàng tử khác như Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thập nhất hoàng tử đều được cưng hoàng thượng cưng chiều rất nhiều, đôi lúc bị hoàng hậu và Thái tử mưu mô hãm hại...nhưng hoàng thượng lại không nhắc đến...thần tin chắc hoàng thượng sớm đã chọn được người phụ hợp thay thế ngôi...v...
_ Đại nhân, xin đại nhân đừng nói thế...tất cả chỉ là suy đoán của ngài...
_ Vậy hoàng tử đã từng nghĩ đến việc làm hoàng đế không?
_ Chưa bao giờ...
_ Hoang đường, ngươi định học theo Hoàng huynh của mình à? - Giọng nói nghiêm nghị của Triệu phi vang lên làm cả hai đều hướng về
_ Mẫu phi...người....
_ Mẫu phi của ngươi đã chịu uất ức bao nhiêu năm nay...ta đưa ngươi ra ngoài hơn hết chỉ là để tranh tai mắt của hoàng hậu, để bảo vệ ngươi, mong có một ngày ngươi lên ngôi hoàng đế, giành lại những gì mẫu tử chúng ta xứng đáng có....tính của Liệt nhi từ nhỏ đã không thể thay đổi, nhưng ngươi quả thật phù hợp....
_ Nhưng nhi thần tuyệt không đồng ý...
_ Nếu ngươi muốn sớm đưa ta theo phụ hoàng ngươi thì cứ việc cãi ý ta...
_ Mẫu phi người thật....
END CHAP 6
=====================================================================
Vote + cmt nha m.n
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro