[Chương 27] Người như Chung Nhân mà bại trận??
Do lúc chiều ngủ quá nhiều làm Lộc Hàm không thể chợp mắt được, cứ nằm lăn lộn trên giường rồi nghĩ vu vơ. Lúc trước cậu chỉ hi vọng Thế Huân nên chết tâm với cậu càng sớm càng tốt nhưng lúc này thì sao....khi nãy Huân ca nói chỉ là đến xin lỗi cậu với danh nghĩa làm huynh đệ làm lòng cậu cảm thấy không thoải mái cho lắm. Cái này có phải cái được gọi là những thứ khi mất đi thì mới biết nó quý giá chừng nào hay không?
Những ngày tiếp theo đó, Thế Huân mỗi đêm đều đến trò chuyện với cậu một lúc, đợi khi cậu đuổi thì mới chịu đi. Những lúc ở bên cạnh này làm tình cảm trong lòng Lộc Hàm ngày một không kìm lòng được. Cậu hiểu đây là thứ trái luân thường đạo lý nhưng nhìn người mình yêu thương trước mặt này mà không thể chạm tới được, quả thật rất đau khổ.
Có những lúc Kim phu nhân trở bệnh nặng, công việc của ba người cậu liền trở nên vô cùng cực khổ, phải thức khuya quan sát, ở bên bà để chăm sóc nên không thể gặp Thế Huân được, khiến lòng cậu có một chút nhớ nhung.
Hay những khi Thế Huân thấy cậu mệt mỏi muốn pha trò làm cậu cười nhưng trò đùa nhạt nhẽo của huynh ấy làm sao mà cười nổi, cuối cùng Lộc Hàm cũng phì cười vì sự ngây ngốc, tức giận của Thế Huân khi cậu giễu cợt huynh ấy không có khiếu hài hước.
Khi đến Kim phủ rồi, Lộc Hàm mới cảm thấy ở ngoài cung cũng thật hạnh phúc, sư phụ cũng thường xuyên đến tìm cậu, cậu lại được kết giao thêm nhiều bạn mới. Nói về chuyện kết giao này thì phải nhờ lần trước đi tìm thuốc chữa trị cho Kim phu nhân mà thành ra.
Người bạn này của cậu tên là Khánh Thù, là một tiểu chủ nhân ở một võ quán nhỏ. Lần trước vì các nhà thuốc đều không có bán loại dược mà cậu cần nên Chung Nhân dẫn cậu đến đây.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
_ Xin chào, Tiểu Bảo Bảo - Chung Nhân đưa Lộc Hàm vào một võ quán, chưa thấy người đâu mà cậu đã nghe Chung Nhân kêu gọi sởn gai óc như vậy.
_ Ngươi giỏi lắm, hôm nay đến tìm ta lại còn kêu kiểu kinh tởm đó nữa... - Một thân ảnh bay ngang qua người Lộc Hàm, túm lấy cổ Chung Nhân, ép anh vào tường - Muốn ăn đấm nữa phải không?
_ Không có...không có a~ - Chung Nhân mếu máo xin hàng - Hôm nay, ta đưa đệ đệ đến mượn của ngươi một tí dược...
_ Chỗ ta là võ quán, muốn tìm thần dược thì đi tìm đại phu - Người kia hất mạnh làm Chung Nhân ngã sõng soài trên sàn nhà. Lộc Hàm nhìn thấy tình cảnh này mắt chỉ biết trân tráo nhìn.
_ Ta đã tìm hết mọi nơi rồi, tất cả đều không có, ta biết chỗ người chắc chắn có mà... - Chung Nhân lồm cồm bò dậy, chạy vụt vào trong - Độ bá bá, ta đến tìm người xin một ít dược nha~
_ Không biết xấu hổ - Người kia lườm Chung Nhân một cái rồi quay sang Lộc Hàm - Xin chào, ta là Độ Khánh Thù, là chủ của võ quán này, còn cha ta chỉ là đại phu nhỏ nhoi, trị thương cho học trò của ta mà thôi...
_ Hà...hà...- Lộc Hàm quan sát Khánh Thù từ nãy đến giờ nên có vẻ dè chừng cậu, tránh gây tai ương cho bản thân - Ta là Lộc Hàm, là đệ đệ của Chung Nhân...
_ Chưa bao giờ nghe nói hắn có đệ đệ?
_ A~ Chính là...kết nghĩa, kết nghĩa đó mà - Lộc Hàm giật thót người khi gặp phải thắc mắc của Khánh Thù
_ Ân...
_ Sao nào? Làm quen tới đâu rồi! - Chung Nhân trở ra liền lập tức bá vai kề cổ hai người họ - Tiểu Lộc, cha của Khánh Thù là bậc đại phu đại tài đó nha, có thể giỏi hơn cả sư phụ đấy!
_ Lảm nhảm... Cha, lại làm gì trong đó nữa vậy... - Khánh Thù hất tay Chung Nhân ra, bỏ đi vào trong - 'Con đã bảo đóng đồ này con không lấy mà, cha mau đem vứt đi'
_ Người đó có lẽ nào là????
_ Đệ lại vớ vẩn gì nữa...cha của Khánh Thù đã ngoài bốn mươi...còn sư phụ thì chưa đầy ba mươi...sao có thể được - Chung Nhân cốc đầu Lộc Hàm, nhắc nhở cậu đừng tưởng tượng quá mức
_ Sư phụ cũng chẳng nói người kia bao nhiêu tuổi đi! - Lộc Hàm bĩu môi, đưa tay lên xoa xoa chỗ bị cốc lúc nãy - ' Không chừng sư phụ mắc bệnh yêu người lớn tuổi thì sao?'
< Các ngươi có thể nghĩ ta như vậy sao??? - Tuấn Miên... >
_ Được rồi, chúng ta mau lấy thuốc về cho mẫu thân!
------------------------
_ Khánh Thù, sao cậu và Nhân ca quen biết nhau vậy? - Hôm qua Diệp Lai bị cảm nên nhờ cậu làm việc giúp cho một ngày, thế là hôm nay Lộc Hàm rảnh rỗi liền chạy đến tìm Khánh Thù đi câu cá.
_ A~ Phải nói là không đánh không quen biết nha! - Khánh Thù nhắc đến Chung Nhân liền tái cả mặt, miệng lầm bầm mắng chửi - Hôm đó ta cùng đồ đệ đi lên núi tập võ, không ngờ giữa đường lại gặp hắn đang ăn hiếp một cô nương...
_ Ách... - Lộc Hàm nghe xong lạnh người, người như Chung Nhân mà lại phạm sắc giới à?
_ Phải, ta vì ra tay trượng nghĩa, đánh với hắn một trận. Hắn nhìn tay chân lực lưỡng như thế hóa ra lại yếu kinh khủng, vừa mới giơ một đòn thì ta liền hạ được hắn - Khánh Thù cười đắt chí
_ Bại trận?? - Lộc Hàm như không tin vào tay mình. Nhân ca bị bại trận trong tay một thường dân như vậy, chẳng khác nào tính mạng của Huân ca bấy lâu nay bị đe dọa mà không biết hay sao???
_ Thế nhưng sao này ta mới biết cô nương kia là sơn tặc, lừa gạt của hắn viên ngọc gì đó! Haizz, ngốc đến mức mà bị một tiểu nữ tử lừa gạt - Khánh Thù thở dài kể, đến đoạn thì chuyển sang mắng Chung Nhân ngốc nghếch, khờ khạo
_ À... - Lộc Hàm nhẹ nhõm được một khúc mắc - Vậy hai người vẫn chưa từng tỉ võ lần nữa ư?
_ Có, mỗi lần gặp nhau đều đánh, nhưng ta vừa mới giơ tay thì hắn liền ngã sõng soài như lần trước vậy!
_ À ha... Oái, cắn câu rồi! - Lộc Hàm nhảy phắt dậy - Kéo lên mau! Kéo lên mau!
.........
_ Cảm ơn Khánh Thù, hôm nay quả thật ăn no say a~ - Đến trước nhà Khánh Thù, Lộc Hàm vẫy tay chào tạm biệt Khánh Thù
_ Ta cũng là nên đưa ngươi về nhà! - Khánh Thù chần chừ
_ A~, không...không cần... - Lộc Hàm nghe toàn bộ câu chuyện vừa rồi liền biết Chung Nhân cố tình che dấu thân phận nên cậu cũng không nên tiết lộ mọi chuyện
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Về đến biệt viện thì trăng đã lên cao. Lộc Hàm không về phòng mà ngồi xuống băng ghế đá giữa viện. Đây đã thành thói quen rồi, mỗi đêm cậu tuy vờ như không quan tâm, cảm thấy phiền phức nhưng luôn luôn ngồi đợi Thế Huân đến để nói chuyện phiếm.
Nhìn trời đã khuya rồi, hôm nay Thế Huân chắc có lẽ là không đến. Đúng như vậy, nói là mỗi đêm đều đến tìm cậu trò chuyện phiếm nhưng mà người ta cũng là Hoàng thượng đi, lo việc triều chính còn không hết, có một chút thời gian tìm cậu đã là phúc lợi to lớn đối với cậu rồi...
_ Đệ là đang nhớ ta à? - Một luồng hơi ấm từ phía sau ập đến bên tai Lộc Hàm
_ A... - Lộc Hàm rùng mình, xoay lại bắt đầu mắng chửi - Đệ mới là không có!
_ Vậy à? - Thế Huân ngồi xuống bên cạnh - Hôm nay sứ giả mang về loại quả này rất ngọt, ta chừa lại một ít cho đệ, nếu thấy ngon thì lần sau ta ra lệnh bọn họ mang về tiếp!
_ Ân ~
_ Tiểu Lộc, ngày mai là hội hoa đăng! - Thế Huân giơ tay lau khóe miệng còn dính xơ trái cây của Lộc Hàm
_ Ưm...thì sao? - Lộc Hàm chăm chú vào mấy quả ngon trên bàn mà bỏ hẳn lời nói của Thế Huân sang một bên
_ Ngày mai Hoàng cung tổ chức yến tiệc, nhưng chỉ là giữa phi tần và Thái hậu với nhau. Ta không đi cũng được...
_ Vẫn là nên đi thì hơn! Ưm...ngọt thật!
_ Ta muốn đi thả đèn với đệ, đi dạo chợ đêm với đệ...
_ A~ Sao có thể được? - Lộc Hàm đang tách hạt nhưng bị lời nói của Thế Huân làm một tí nữa có thể nuốt phải hạt
_ Sao lại không được?
_ ... - Bị Thế Huân hỏi ngược lại làm cậu cứng họng
_ Nếu đệ không thích đi thì ta không cưỡng ép - Thế Huân đột nhiên trầm mặc - Nhưng mà... đệ đừng nghĩ nhiều, ta là không có ý gì cả, chỉ là muốn đưa đệ đi xem hội vui mà thôi...
_ ... - Lộc Hàm vẫn im lặng không trả lời
_ Ngày mai ta chờ đệ ở bên hồ - Thế Huân nói rồi đứng lên bỏ đi
_ Ân... - Lộc Hàm lúc này cũng chỉ ú ớ được vài câu
--------------------------------------------------------------
_ Tiểu Lộc, tiểu Lộc, hôm nay là hội hoa đăng đó! Ngươi có đi với bọn ta hay không? - Diệp Lai tay dẫn theo Mộ Bạch, chạy thẳng vào phòng cậu hò hét
_ Ân, ta còn chút chuyện, các ngươi đi trước đi...
_ Tiểu Lộc, ta, Phàm ca, Khánh Thù đi xem hoa đăng, ngươi cũng nên đi theo đi! Nha...nha... nha.. - Chung Nhân nài nỉ, kéo gấu áo cậu rồi thì thầm vào tai cậu - 'Đệ biết đó, đi ba người không được thuận lợi cho lắm...Hừm...hừm...Phàm ca lại hơi ngờ nghệch, không khéo léo chút nào!'
_ Kim Chung Nhân, đệ nếu mà nghĩ ta làm bóng đèn thì đừng rủ ta theo - Diệc Phàm nóng giận bỏ đi
_ Đó thấy chưa, Huân ca kêu ta là đưa huynh ấy đi đây đó để phá tan tản băng này, nhưng đệ xem đi , ta còn có thế giới riêng của mình mà....Tiểu Lộc...
_ Đệ, thật sự...còn chút việc, huynh vẫn là nên đến trước đi...Phàm ca, một lát nữa ta sẽ tìm huynh ấy đi sau... - Lộc Hàm khó xử lên tiếng
_ Vậy, ta đi trước đây!
Lộc Hàm cậu không phải là không muốn đi, nghĩ đến lời hẹn của Thế Huân hôm trước làm cậu thấy khó xử, không biết phải làm sao. Cậu định suy nghĩ kĩ một chút rồi mới đi tìm huynh ấy nhưng chỉ sợ lúc cậu đến thì người đã về rồi.
Mở cửa nhìn cả Kim phủ vắng lặng, người hầu, nô tài trong phủ đều được ban thưởng vui chơi hôm nay, Chung Nhân, Diệp Lai, Mộ Bạch đều đã đi cả rồi, đến phòng của Phàm ca thì không thấy huynh ấy đâu. Đi một hồi Lộc Hàm không biết mình bất giác đã đi ra đến cửa. Cậu nghĩ là vốn dĩ cũng nên đến đó thì hay hơn. Chỉ sợ Thế Huân đã về tham dự yến tiệc xa hoa mấy rồi...
END
-------------------------------
Mấy hôm nay bị spam dữ dội quá nên mới trồi lên đây....
Ta vừa trải qua cuộc chiến đẫm máu và dự đoán sắp tới sẽ đẫm nước mắt...haizzz
Hẹn gặp lại ở chương sau?
.
.
.
Nhớ vote đó 😎
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro