[Chương 21] Cảm ơn huynh, Huân ca!
_ Hoàng thượng, người đi chậm thôi, cẩn thận long thể - Tiểu thái giám cố gắng đuổi theo Hoàng Thượng đang gấp đến chưa kịp bãi triều đã rời đi kia
Thế Huân vừa nhận được tin Lộc Hàm bị triệu đến cung Từ Ninh trong lòng linh cảm có chuyện không hay. Vừa vào điện thì đã thấy Lộc Hàm bị Thái hậu phạt trượng, Thế Huân lúc này lòng đã như hoả thiêu, hất tay tên nô tài khiến hắn ngã sóng soài, mặt đầy hắc tuyến.
_ Chưa có lệnh của ta, ai cả gan dám đụng đến đệ ấy
_ Là a gia đấy! Là a gia sai người trách phạt y đấy - Thái Hậu từ bàn kỷ bước ra - Chẳng lẽ ngay cả việc xử phạt một tên nô tài cỏn con mà cũng bận tâm đến Hoàng thượng phân xử hay sao?
_ Y phạm tội gì?
_ Là một thái y, để cho Hoàng thượng một thân sương gió giữ canh khuya khiến người bị tổn hại đến long thể...chỉ như thế thôi - Thái hậu tiến dần đến chỗ Lộc Hàm đã ngất hẳn kia - Cũng đủ mang hắn tru di tam tộc
_ Thái hậu biết gọi hắn là tiểu thái y , chuyện không thuộc phận sự của hậu cung, e rằng sợ Thái hậu nhọc công, thôi thì cứ giao cho bộ phận khác xử trí, cai quản hậu cung là chuyện ai cũng muốn, Thái hậu nên cẩn thận hơn... - Thế Huân nửa nghiêm nghị nửa cợt nhả nhắc nhở Triệu Thái hậu, khom người nhấc bổng Lộc Hàm lên sau đó quay người về hướng Hoàng hậu đang run rẩy kia đi tới - Hoàng hậu trong lúc an thai cũng không nên vướng bận những chuyện thế này, người đâu, đưa Hoàng hậu hồi cung, không phải chính sự...một bước cũng không nên rời khỏi cung
_ Bệ...hạ... - Tử Hà không phải ngốc đến mức không hiểu ngụ ý trong câu nói này của Thế Huân, lắp bắp đáp lại - Đa tạ ân điểm của Hoàng thượng
_ Chung Nhân, chúng ta đi - Thế Huân nói xong liền rời đi bỏ lại hai người phụ nữ đầy quyền lộng hành đằng sau, một người thì run sợ đến nhũn người đi, một người thì đắn đo nghĩ
_ Hoàng thượng, chúng ta về đâu ạ? - Chung Nhân chạy theo hỏi
_ Minh Dương cung
_ Nhưng...nhưng Hoàng thượng, Lộc Thái y chẳng phải nên...nên về Thái y viện sẽ tốt hơn sao? - Chung Nhân nhăn mày trăn trở
_ ... - Thế Huân trầm tĩnh đánh ánh mắt đầy oán khí sang Chung Nhân
_ Vâng, thần tuân mệnh - Chung Nhân không dám nói gì chỉ biết quay qua bọn nô tài bên cạnh - Phiền Lưu công công đến Thái y viện gọi người đến một chuyến, Minh Ưng, về cung chuẩn bị trước đi!
--------------------------------------------------------
_ Hoàng thượng, hiện tại Lộc Hà...à không Lộc Thái y đã ổn rồi, do bị đánh bằng trượng lớn nên không chịu nỗi dẫn đến ngất xỉu, thân thể ngoài nơi chịu phạt không bị ảnh hưởng gì cả. Thần sẽ cho người mang thuốc đến sau, tốt nhất là nơi để Lộc Thái y an dưỡng vài ngày đến khi vết thương ở lưng hết sưng - Nghệ Hưng báo cáo kĩ lưỡng về tình trạng của Lộc Hàm với Thế Huân, chính anh khi được gọi đến cũng bất ngờ về sự việc diễn ra với cậu và thái độ của Hoàng thượng nên tự hiểu nên cẩn trọng trong công việc
_ Như vậy có tổn hại đến cột sống hay không? - Thế Huân còn dè chừng
_Vâng, việc này trước mắt không có điểm gì bất ổn nhưng phải trải qua quan sát lâu dài - Nghệ Hưng đáp lại rồi lấy ra một lọ thuốc - Có thể thoa một ít thuốc để giúp Lộc Thái y tiêu sưng, giảm đau
_ Hoàng thượng, để thần giúp Lộc Thái y... - Chung Nhân theo bản năng nhận lấy lọ thuốc giúp Thế Huân nhưng anh lại quên mất hành động của mình sẽ gây ra hoạ gì...
_ Không cần - Thế Huân nhanh chóng giành lại lọ thuốc trong tay Chung Nhân rồi ra lệnh - Ta giúp đệ ấy, tất cả mọi người ra ngoài!
Trở lại giường chỗ Lộc Hàm đang nằm, cậu lúc này chỉ có thể nằm sấp để tránh va chạm vết thương. Thế Huân ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve gương mặt đang say ngủ của Lộc Hàm " Tiểu Lộc, cực khổ cho đệ rồi! "
_ Ưm... - Người đang nằm im kia đột nhiên lay người tỉnh giấc, dường như bị hắn quấy rầy mà thức - Huân ca...sao huynh lại ở đây?
_ Ân... - Thế Huân phì cười vì gương mặt nũng nịu kia - Ta đến cứu mạng đệ
_ Aaa - Lộc Hàm gần như nhớ lại tình cảnh trước đó của mình có bao nhiêu nguy hiểm, nghĩ lại liền rùng mình - Huân ca, thật xin lỗi...
_ Ngoan nào, đệ không có lỗi... Khi quân phạm thượng chỉ là cái cớ? Mẫu hậu vốn dĩ xem đệ là cái gai trong mắt từ trước rồi - Thế Huân xót xa nhìn Lộc Hàm
_ Ừm... - Lộc Hàm đột nhiên trầm lắng xuống
_ À, đệ có cần thoa thuốc không nha? - Thế Huân vì không gian yên lặng đến phát ngượng nên kiếm đề tài mà nói - Ta giúp đệ thoa
_ A, như vậy không được a~ Huynh là là hoàng thượng... - Lộc Hàm hoảng loạn mà né - Để Tử Thao làm là được rồi!
_ Sao có thể? Đệ là... - Thế Huân nhíu mày vì lời nói của Lộc Hàm
_ A...không sao! Huynh gọi Tử Thao giúp đệ đi? Mỗi lúc chúng ta bị thương đều vẫn thoa giúp người kia đấy
_ Tên đó... - Thế Huân nghe như vậy liền tức tối nhưng vì thỉnh cầu của Lộc Hàm nên đành chấp thuận - Chung Nhân, ngươi gọi Hoàng thái y đến đây một chuyến!
Một lúc sau, Tử Thao đã nhanh nhẹn được triệu tới, thấy Lộc Hàm liền chạy đến bên nâng nâng niu niu
_ Lộc Hàm, thật khổ cho người rồi! Ngươi có phải vừa tỉnh giấc liền nhớ ta, muốn gặp mặt ta hay không?
_ Tử Thao, ngươi đừng! - Lộc Hàm ái ngại nhìn Thế Huân đồng thời gạt bàn tay đang lén ăn đậu hủ của cậu ra - Huân...à không, Hoàng thượng, người ra ngoài một lúc có được không?
_ Ân... - Thế Huân tuy miệng đồng ý nhưng lòng không cam tâm, tức tối rời khỏi
Đợi Thế Huân rời khỏi, Tử Thao liền trở lại như cũ
_ Hay dà, có vẻ người này là thật lòng? - Tử Thao xoa xoa cằm vờ như đang đánh giá Thế Huân
_ Xằng bậy! - Lộc Hàm cốc nhẹ lên đầu của Tử Thao - Mau lại đây bôi thuốc cho lão tử!
_ Vâng vâng nô tỳ đến hầu hạ Lộc gia gia đây a~ - Tử Thao cố gắng nói thật to dường như muốn cho cả điện nghe thấy
_ Á....hỗn đản, đau quá...?
_ Ngoan nào, xoa một chút sẽ hết đau thôi...
/AAAA...Cái tên thái y đấy sao lại dám chạm tới Lộc Hàm chứ?/ - Thế Huân mặt hừng hực lửa đứng bên ngoài cửa sổ ngó nghiêng vào trong
_ Hoàng thượng, Lộc thái y chỉ bị thương ở lưng, Hoàng thái y nhất định biết chừng mực - Chung Nhân nhìn thấy bộ dạng đáng mất mặt này của hoàng thượng liền bước lại nhắc nhở, lời nói của anh nghe qua thì bình thường nhưng nghe kĩ lại khiến người ta đỏ mặt
Đúng lúc này thì một giọng nam nhẹ vang lên, dường như mở lối cho số phận của Chung Nhân vậy
'Nè tên kia, hình như m😌ng cũng bị đánh trúng, mau xoa xuống dưới một chút'
_ Ngươi... - Mặt Thế Huân đen lại - Đi về thư phòng sắp xếp kinh thư cho trẫm...
_ Oa...chẳng phải hôm kia đã sắp đâu vào đấy rồi sao? - Chung Nhân tức tưởi
_ Tự mình xáo lên rồi bắt đầu xếp lại - Thế Huân mặt không biểu cảm nói ra lời tuyệt tình
_ ...
Nhiệm vụ cực nhọc của Tử Thao cuối cùng cũng hoàn thành, cậu bước ra ngoài thở phào một tí, lại bắt gặp ánh mắt như ngàn đao phi đến của Hoàng thượng nên lập tức rời khỏi
_ Tiểu Lộc, đệ đã ổn rồi chứ? - Thế Huân trở lại giường của Lộc Hàm, ngồi xuống bên cạnh cậu
_ Huân ca à? Ở đây là cung của Hoàng thượng, đệ ở đây có phải là không hợp... - Lộc Hàm nhìn Thế Huân chừng chực, nói cũng không nói hết lời
_ Không cần quan tâm - Thế Huân giữ cậu im lặng - Khi nào đệ khoẻ hẳn lại rồi hãy có ý định rời đi!
_ Nhưng...
_ Mau nghỉ ngơi đi... - Thế Huân đẩy cậu nằm xuống giường - Ta đến thư phòng một lúc, đã cho thị vệ canh phòng nghiêm ngặt, không ai có thể ức hiếp đệ nữa...
_ Huân ca... - Lộc Hàm kéo vạt áo của Thế Huân khi hắn sắp rời đi
_ Hửm?
_ Cảm ơn huynh...
_ Ngốc... - Thế Huân được tay chạm vào mặt của Lộc Hàm
_ Huân ca, huynh đừng... - Lộc Hàm vì còn canh cánh trong lòng việc tình cảm giữa cậu và Thế Huân nên theo phản xạ né tránh mà rụt người lại
_ Ta...đệ nghỉ ngơi đi! - Bàn tay của Thế Huân giơ giữa không trung, ngập ngừng một lúc rồi trở về chỗ cũ
-----------------------------------------------------------------
Khôn Ninh cung
_ Nghe nói Hoàng thượng sau khi rời đi đã đưa hắn thẳng đến Minh Dương cung, nghe nói chỉ có cận vệ bên cạnh ngài mới có thể vào đó, bọn cung nữ nghe được tin tức là Hoàng thượng dự định giữ hắn ở lại đến khi bình phục mới thôi - Ngạc Mẫn dùng giọng điệu oán hận kể lễ - Hoàng thượng vì một tên thấp hèn như vậy mặc chuyện có vi phạm luân thường đạo lý thế nào, mặc cho Thái hậu đau lòng ra sao cũng không can hệ, đặc biệt là nương nương còn đang mang cốt nhục của ngài, ngài lại thẳng thừng trách phạt
_ Ngươi, từ lúc nào đã trở nên nhiều lời như vậy? - Tử Hà từ trên tràng kỷ được cung nữ đỡ xuống bước tới gần Ngạc Mẫn
_ Ngạc Mẫn đần độn, lắm lời, xin Hoàng hậu nương nương tha tội - Ngạc quý phi thấy bản thân nịnh hót không đúng lúc nên rối rít nhận lỗi
_ Bổn cung lúc này tâm tình không thoải mái - Hoàng hậu đi đến bên cạnh nâng cằm của Ngạc Mẫn lên - Chắc là do vẫn trong thời kỳ thai nghén. Mấy hôm trước, Thái hậu có dặn dò nên chú trọng nghỉ ngơi, đừng để nhiều người quấy rầy. Hôm nay muội muội lại có hảo tâm để bồi ta trò chuyện, ta đây cũng cảm thấy đỡ cô đơn
_ Ngạc Mẫn biết tội, không phiền Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi - Ngạc Mẫn vội tránh khỏi bàn tay của Hoàng hậu thối lui - Tiểu Liên, hồi cung!
...
_ Hoàng hậu nương nương, ả Ngạc quý phi này, thật biết mượn gió bẻ măng, lúc người chưa mang tiểu Thái tử liền hống hách vênh váo, bây giờ lại tỉ tỉ muội muội với nương nương, muốn cùng người hãm hại Lộc Thái y kia - Điềm Nhi ở bên cạnh Tử Hà lên tiếng khinh miệt
_ Bây giờ ta đang mang long thai, Thái Hậu thì hết lòng chiều chuộng ta, Hoàng thượng có tốt xấu gì cũng phải nể ta ba phần, thử hỏi kẻ nào lại không muốn được như vậy...con chó hoang này, phải từ từ thuần hoá... - Tử Hà xoa bụng mình
_ Dạ nương nương...
_ Còn về tên tiểu thái y kia...cứ để cho con chó hoang kia cắn hắn một cái, ta chỉ nên ở ngoài để xem cuộc vui...tích đức cho tiểu Thái tử... hahaha .... hahaha ...
END
Nhớ 🌟🌟🌟 cho ta nha....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro