Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chương 18] Ngô Thế Huân trúng tên độc?

Cuối cùng đoàn binh của Thế Huân cũng đến tổng doanh trại, quân sĩ thấy Hoàng thượng đích thân chinh chiến liền hừng hực nhuệ khí, tiếp đón tưng bừng.

_ Hạ thần, Dương Chí

_ Hạ thần, Dương Duân

_ Chúng thần tham kiến hoàng thượng - Hai anh em họ Dương bàn kế hoạch trong lều lập tức diện kiến

_ Miễn lễ

_ Hoàng thượng, người cùng đoàn quân cũng vất vả rồi, nên sớm nghỉ ngơi - Dương Chí đưa Thế Huân và Diệc Phàm vào lều

_ Chung Nhân, ngươi sắp xếp lều trại cho quân lính - Thế Huân ra lệnh

_ Tuân mệnh

_ Hoàng thượng, Dương Chí là tướng quân của mặt trận cánh Nam, Dương Duân phụ trách cánh Bắc, hai anh em họ đã lập không ít đại công trong lần chiến đấu này - Diệc Phàm thuật lại mọi việc với Thế Huân

_ Các ngươi đang bàn kế hoạch chiến đấu à?

_ Hoàng thượng, chúng thần lúc nãy đang cùng bàn luận về trận đánh ngày mai - Dương Chí trả lời

_ Nơi đây là nơi chúng ta sẽ phụ kích - Dương Duân chỉ vài điểm trên bản đồ

_ Ta nghĩ cần một vài thay đổi...

---------------------------------------------------------

_ Đại ca, hắn ta cũng chỉ là một kẻ cướp ngôi của người khác, vì cớ gì dám lên mặt ra oai với chúng ta - Dương Duân từ trong lều bước ra trút cơn giận lên từng bước chân - Lúc chúng ta chảy máu vì Tổ quốc, không biết là hắn đang được bao nhiêu ngươi nâng niu chăm sóc

_ Chẳng phải lần trước đệ cũng cho là Diệc Phàm như thế sao? - Dương Chí đi sau đặt tay lên vai trấn an đệ đệ - Bọn họ là cùng một loại người, ta không tin hắn ta là hôn quân

_ Ta khinh! Huynh chỉ dựa vào lời nói của Diệc Phàm mà nghĩ hắn sẽ như huynh ấy sao? Lần nãy chỉ là ra trận để không mất mặt

_ Đệ chỉ vì ý kiến của mình bị bác bỏ mà cho rằng người khác xấu

_ Vị trí đó có gì mà không mưu lược, ta mới xem nơi hắn chọn là quá ngu si... Hừ

_ Đến thời gian phục kích đệ cứ làm theo lời của Hoàng thượng, nếu sai thì ta tự mình phơi nắng... - Dương Chí quả quyết, ai không biết là hiện giờ thời tiết thất thường thế nào, nắng gắt đến bỏng da, nhưng hắn có linh cảm vị vua này sẽ làm nên chuyện

_ Được, nếu tên đó gặp may, ta cũng sẽ đáp lễ - Nói rồi Dương Duân cũng bỏ đi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lộc Hàm, Tử Thao và Nghệ Hưng cùng những người trong thái y viện được phân vào một lều. Nghệ Hưng thì mang thuốc cùng vài người đi chữa cho binh sĩ, trong lều lúc này chỉ còn Lộc Hàm và Tử Thao

_ Tử Thao, lần này tới cậu thử - Lộc Hàm cầm một muỗng thuốc hướng Tử Thao mang tới

_ Eo~ - Vừa ngậm vào Tử Thao liền nhăn mặt - Cậu nên bỏ thêm một ít cam thảo

_ Ừm...

_ Chán thật, ở đây ngay cả chiếc đệm cũng không có - Tử Thao đi tới đi lui quanh Lộc Hàm

_ Cậu mau hoàn thành xong loại thuốc chữa bong gân đi, nếu Nghệ Hưng về mà chưa hoàn thành sẽ phạt cậu cho mà coi!

_ Ơ hơ ta đang suy nghĩ cần thêm gì nữa thôi mà - Tử Thao vờ bận rộn

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau một tuần chiến đấu theo kế hoạch của anh em Dương Chí thì ngày hôm nay là ngày Dương Duân không hề mong đợi nhất. Kế hoạch của hắn bị đảo lộn bởi Thế Huân. Hắn bất hoà với Thế Huân suốt thời gian qua chỉ mong có thể thay đổi chiến lược nhưng hoàn toàn mang lại số không

Sáng sớm, Thế Huân cùng ba vị tướng quân mang binh sĩ phục kích lều của quân giặc. Mỗi người họ phụ trách một phân khu, trong đó Dương Duân phải phụ trách nơi mà ngày hôm qua hắn và Thế Huân tranh cãi. Cái tôi làm cho hắn không chịu khuất phục trước nhận định của Thế Huân.

_ Dương nhị tướng quân, khi nào chúng ta tấn công - Một binh sĩ chạy đến cạnh ngựa của hắn hỏi

_ Ngươi nhìn đi, cả khu lều này là dành cho thương sĩ, người liệu tìm được một kẻ nào mà đánh, huống chi là Phùng Hãn, đại tướng của chúng - Dương Duân thở dài - Cẩu hoàng đế ngốc nghếch!

_ Vậy chúng tôi...chúng tôi...phải làm gì à?

_ Tất cả lui binh - Dương Duân ức đến nghĩ bừa, không chịu theo quân kỉ liền cho lui binh

Quân của Dương Duân rời đi không xa thì nghe tiếng kiếm và vó ngựa pháy ra từ vị trí lúc nãy. Hắn thầm trách không may liền vút ngựa chạy đến liền thấy đại ca hắn cũng đang tiến đến

_ Duân, chẳng phải đệ phục kích ở đây sao? Tại sao lại không một bóng tướng sĩ - Dương Chí quát

_ Chuyện gì đang xảy ra? - Dương Duân hoảng hốt đuổi theo Dương Chí đang phi ngựa theo luồn cát

_ Tin mật báo quả thật chính xác, Phùng Hãn cùng bọn cầm đầu trốn ở sau chỗ đó, ta vừa áp đảo phía Tây liền gặp Diệc Phàm và Hoàng thượng cũng hoàn thành nhưng không tìm được chúng, liền biết chúng đến phía Nam của lều trại ẩn náo nhưng chúng ta đến đây thì không ai viện trợ để bọn chúng chạy thoát - Dương Chí vừa phóng ngựa vừa nói

_ Đệ...đệ không ngờ

Bọn họ đuổi một lúc liền cùng hợp với toán quân của Thế Huân và Diệc Phàm chiến đấu. Do bọn giặc dùng những tên, phi tiêu đều tẩm độc để chiến đấu nên quân của Thế Huân tử thương vô số.

Hai bên giao tranh một lúc thì đột nhiên ngựa của Thế Huân bị trúng tên độc liền khuỵ xuống, Phùng Hãn liền lập tức một kiếm đâm thẳng vào người Thế Huân

_ Bệ hạ! - Cả ba người Diệc Phàm, anh em họ Dương cùng hét lớn

_ Ân... Tiểu Lộc...

Diệc Phàm nhanh chóng đỡ lấy Thế Huân, phóng ngựa về lều, giao mọi việc lại cho hai người kia.

Tuy nhiên nhờ họ không chuẩn bị trước nên lượng binh cùng vũ khí rất ít nên dù thiệt hại về số lượng nhưng quân của Thế Huân vẫn bắt sống được Phùng Hãn cùng bọn thuộc hạ.

---------------------------------------------------------

_ Bệ hạ người cố gắng lên, sắp về đến doanh trại rồi - Diệc Phàm cả người tràn đầy lo lắng

_ Ân...

Đến trước doanh trại, anh đỡ Thế Huân mang trọng thương ngay vào lều, miệng không ngừng quát tháo

_ Người đâu, truyền Thái y!

_ Mau mang nước và vải tới đây...

_ Diệc Phàm, Hoàng thượng tại sao lại? - Chung Nhân chạy đến

_ Ta vừa báo với Thái y, sẽ ổn thôi - Diệc Phàm điềm tĩnh lại - Đừng cho Lộc Hàm đến...

Nghệ Hưng nhận tin tức liền cấp bách chạy đến.

_ Ngô tướng quân

_ Hoàng thượng bị trúng tên độc, ngươi mau chữa trị

_ Tuân mệnh - Nghệ Hưng đưa thuốc giải vào miệng của Thế Huân, một kúc sau thì môi của hắn cũng phai đi màu tím - Ngô tướng quân, thuốc độc và cầm máu sơ khai đã xong như còn phải lấy tên ra khỏi người... Thần e rằng?

_ Không cần lo lắng - Thế Huân thều thào - Ta chịu được...

_ Huân ca, Huân ca! - Lộc Hàm từ ngoài chạy vào, thoát khỏi mọi sự ngăn cản của Chung Nhân

_ Tiểu Lộc? - Thế Huân nắm lấy tay cậu

_ Huân ca, huynh sẽ không sao đâu...không sao đâu... - Lộc Hàm siết chặt tay hắn

_ Hoàng thượng, thần bắt đầu...

_ ARGHHHHHH - Thế Huân rống lên một tiếng liền ngất đi

_ Huân ca... - Lộc Hàm rơi nước mắt lắc tay của người vừa ngất kia

_ Lộc Hàm, đệ né ra cho Nghệ Hưng cầm máu và chữa trị cho Huân ca - Diệc Phàm kéo thân người sắp mềm nhũn kia của Lộc Hàm

_ Yên tâm đi. Hoàng thượng đã qua khỏi nguy hiểm

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_ Diệc Phàm - Dương Chí và Dương Duân cùng binh lính trở về

_ Đã bắt được hắn?

_ Đã phát tan được Doanh trại của Phùng Hãn và bắt sống hắn. Chỉ còn quân Phùng Khắc là quân ta toàn thắng - Dương Chí báo cáo

_ Dương Duân, tại sao ngươi rời khỏi khi chưa có sự cho phép - Diệc Phàm trừng mắt - Ngươi không xem quân kỉ là gì nữa rồi phải không?

_ Ta biết tội - Dương Duân lúc này đã nhận sai liền quỳ xuống tạ tội

_ Lần này không những thiệt hại quân sĩ, mà còn ảnh hưởng đến tính mạng của Hoàng thượng. Phạt theo quân kỉ: phơi nắng hai ngày, không ăn không uống, giáng xuống làm lính - Diệc Phàm ra lệnh

_ Dương Duân đa tạ

_ Dương Duân - Dương Chí nhìn đệ mình bị phạt liền nhói lòng - Ngô tướng quân

_ Ngươi về nghỉ ngơi đi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_... - Thế Huân tỉnh lại đã thấy Lộc Hàm ngủ ở bên cạnh, ngồi ở gần đó là Chung Nhân - Tiểu Lộc

_ Ơ... - Lộc Hàm bị động tĩnh làm thức giấc liền thấy Thế Huân nhìn mình - Huân ca, huynh tỉnh rồi à? Huynh cảm thấy thế nào rồi?

_ Ta ổn! Làm đệ lo lắng rồi - Thế Huân cười

_ Hừm hừm... Đây không phải là chốn không người - Chung Nhân ở bên cạnh nhắc nhở

_ Đệ thật là...

' Dương Chí, hoàng thượng đang nghỉ ngơi, ngươi không được quấy rầy ' Tiếng Diệc Phàm vọng lại ngoài lều

' Ta không quan tâm ' ngoài ra là tiếng Dương Chí

Dương Chí vì thương đệ của mình chịu khổ liền đến xin hoàng thượng khai ân nhưng đến nơi liền bị Diệc Phàm ngăn cản nhưng vẫn cố vào. Hắn vào đến thì Chung Nhân cũng rút kiếm cản lại

_ Dương tướng quân xin dừng bước...

_ Bỏ xuống đi Chung Nhân. Dương Chí ngươi có chuyện gì cần đến ta

_ Hoàng thượng, thần biết là nhị đệ của thần xem thường quân kỉ, rời khỏi vị trí vào thời điểm mấu chốt khiến quân ta thiệt hại không ít nhưng xin hoàng thượng hãy nghĩ tình y có công với đất nước bao năm nay mà tha tội. Đừng phạt đệ ấy! Hãy để người huynh trưởng không biết khuyên can này chịu - Dương Chí quỳ xuống xin tội

_ Quả thật tội lần này của y không nhỏ nhưng xét thấy y là người có tài lại thêm vừa lập công thắng trận nên ta xem như lấy công chuộc tội. Y cũng chịu hình phạt nhiều rồi, ta tha tội và không giáng chức nhưng không được tự mình thống lĩnh binh sĩ trong vòng một năm - Thế Huân lấy nhu thắng cương đáp trả lời thỉnh cầu

_ Tạ ơn hoàng thượng, thần sẽ mang đệ ấy đến tạ ơn hoàng thượng

_ Không cần, ta muốn nghỉ ngơi hôm nay - Thế Huân khoác tay - Các ngươi cho binh sĩ nghỉ dưỡng thương thật tốt để chiến đấu tiếp tục

Sau khi Dương Chí rời đi, Diệc Phàm cũng theo hắn mang lo việc trong doanh trại. Chung Nhân thấy mình làm đèn dầu cũng đủ rồi liền rời đi

_ Tiểu Lộc? - Thế Huân thấy Lộc loay hoay phía bàn gỗ liền gọi

_ Đệ lau vết thương cho huynh - Lộc Hàm mang chậu nước đến

_ Ân... - Thế Huân kéo áo xuống lộ ra vết thương vẫn đang chảy máu - Tiểu Lộc, lúc ta trúng tên, đệ có biết người ta suy nghĩ đầu tiên là ai không?

_ Thái hậu? - Lộc Hàm đang di chuyển khăn đến liền dừng lại - Hay là Hoàng hậu? Tiên hoàng? Phàm ca?

_... - Thế Huân lắc đầu - Là đệ...

_ Tại sao vậy? - Lộc Hàm tay lau hết sức nhẹ nhàng chỉ sợ làm tổn thương Thế Huân

_ Ta chính là...

_ A - Lộc Hàm phát giác - Đệ hiểu rồi, khi mình bị thương thì phải nghĩ đến tìm Thái y đầu tiên chứ, hè hè, nhưng mà Huân ca à, lần sau phải là Nghệ Hưng ca... Huynh ấy mới giỏi việc này hơn đệ...

_ Đệ... - Thế Huân đông cứng trước lí giải của Lộc Hàm

_ Quá thông minh phải không? - Lộc Hàm cười híp mí

_ Không! - Nghiêm mặt lại

_... - Ngơ ngác khi thấy Thế Huân nghiêm túc

_ Ta chính là yêu đệ...

END

---------------------------------------------------------

Vote: nếu cảm thấy hay nhá

CMT: cho ta ý kiến, ta viết sai chỗ nào

Tiếp theo >>> Chương 19: Ta yêu đệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro