Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

“Trả Hàm Hàm lại cho ta!” Chẳng màng đến việc quần áo của mình không chỉnh tề, Huân vương tức giận nói.

___________________________

“Huân, sao đệ lại ở đây?”

Là cậu trở về sao? Còn giả tiếng đàn ông nữa chứ, lại nghịch ngợm nữa rồi.

Huân vương mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng thượng và Phàm vương một thân nam trang. Hắn thất vọng cười khổ nói: “Hoàng huynh, Phàm, sao các người lại đến đây?”

“Huan, sao đệ lại trở nên thế này?” Hoàng thượng kinh ngạc nhìn hắn, song nhi kia, thật sự quan trọng với đệ ấy thế sao? Cái dáng vẻ tiều tụy kia của Huân vương, còn đâu bộ dáng anh tuấn khoáng đạt trước kia nữa.

“Hoàng huynh…” Vô thần nhìn bọn họ, hắn không có tâm tình trả lời vấn đề của bọn họ.

“Huân, bọn ta đang muốn tìm huynh đấy? Về phủ trước đi!” Phàm vương đi lên phía trước, kéo lấy tay hắn cười nói.

“Ừ!” Khó khăn đáp lại một tiếng, hắn không có tâm tình ứng phó với bọn họ, nhưng lại cũng không thể cự tuyệt bọn họ. không biết phải đi đâu để tìm nàng, hắn không có tin tức gì của nàng, một chút cũng không.

“Huân, huynh không sao đấy chứ?”


Trở về trong căn phòng quen thuộc, Huân vương nhìn xung quanh cách bài trí quen thuộc kia, cả căn phòng, đều giống y như lúc mình rời đi, điều không giống chính là tâm tình của mình. Buồn khổ ngồi xuống, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi không rõ.

“Huân, trên đường đi không nghỉ ngơi cho tốt hay sao? Người đâu, còn không mau hầu hạ Vương gia rửa mặt…”

Bất luận nguyên nhân gì, không hầu hạ tốt cho Vương gia thì chính là sự thất trách của hạ nhân, Hoàng thượng tức giân kêu lên, Huân vương phẩy phẩy tay: “Là đệ không để bọn họ hầu hạ, Hoàng huynh không cần phải giận. Đợi lát cũng được, đệ không gấp!”

“Lân, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không thể nói cho ta và Phàm hay sao?”

Đã từng, bọn họ là huynh đệ, là hảo huynh đệ. Giữa bọn họ không có chuyện gì bí mật, nhưng bây giờ Huân lại không muốn nói cho họ biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng, hai người bọn họ cũng biết được phần nào rồi. Nhưng không giống nhau, việc đệ ấy tự nói ra và việc bọn họ tự điều tra ra được là hai chuyện khác nhau.

“Hoàng huynh, Phàm, đệ rất mệt, đệ cũng rất đau lòng. Em ấy…không thấy nữa rồi…lúc đệ đi, đáng ra phải mang em ấy đi theo mới đúng…” Lắc đầu tự trách, tại mình, đều tại mình cả, không nên để một mình cậu ở lại đây…

“Huân, cậu ta là ai? Sao đệ quen biết cậu ta? Có cần hoàng huynh giúp đệ tìm cậu ta hay không?”

Có lẽ, song nhi kia thật sự là rất có vấn đề, hoặc là có vấn đề rất lớn, Hoàng thượng sẽ không thích cậu ta, sẽ không thừa nhận cậu. Nhưng mà, hắn càng không thích dáng vẻ hiện tại của Huân vương, không thích cái vẻ chán chường, vô lực như bây giờ của y…

“Em ấy gọi là Hàm Hàm, thời gian đệ quen biết không dài, nhưng em ấy rất thông minh, rất đáng yêu, trước lúc đi một ngày bọn đệ còn….Đệ dặn dò quản gia phải chăm sóc thật tốt cho em ấy, nhưng quản gia nói ngày thứ hai sau khi đệ đi thì em ấy mất tích rồi, đột nhiên biến mất…ông ta đã phái rất nhiều người đi tìm, nhưng vẫn chưa tìm ra được…”

Tiếng nói ngắt quãng, từ miệng người vốn rất hăng hái như Huân vương nói ra, giờ đây nghe sao mà thê thảm, bi thương thế kia. Nếu như không phải yêu cậu sâu đậm, thích cậu, thì tại sao khi hắn nghe nói cậu mất tích, lại liều mạng gấp rút chạy về thế chứ?

Hàm Hàm, ta yêu em, tuy rằng, ta biết thời gian yêu em có muộn một chút, nhưng ta thật sự yêu em. Có lẽ là từ ngày đầu tiên, cũng có lẽ là từ cái lần ở trong hoa viên kia, cũng có lẽ là từ khi em chỉnh đốn Ngưu Phong, có lẽ…

Có rất nhiều cái có lẽ, ta cũng không biết là cái có lẽ nào nữa, nhưng ta yêu rồi, thật sự yêu phải em rồi. sao em có thể tại lúc ta biết được ta đã yêu phải em, ngay cả một cơ hội cũng không cho ta, thì đã mất tích như vậy được chứ? Đừng như vậy, như vậy không công bằng với ta…

“Huân, huynh hiểu cậu ta à? Có phải là nhất thời mê luyến hay không? Có phải vì cậu ta đi rồi, đã rời khỏi, huynh mới…”

Nhìn Huân vương ngơ ngẩn thế kia, trong lòng Phàm vương cũng khổ sở vạn phần. Huân vương đã có khi nào ngơ ngẩn vậy đâu, huynh ấy có nhiều nữ nhân thế kia, cũng có vài song nhi, người kia rốt cuộc là có gì tốt chứ, huynh ấy cứ phải đau khổ vì cậu ta thế này hay sao? Không đáng, đúng là không đáng, chẳng qua cũng chỉ là một song nhi không rõ lai lịch thôi mà.

“Phàm, đệ không hiểu đâu. Nếu như có một ngày, đệ yêu phải một người a, thì đệ sẽ hiểu tâm tình lúc này của ta, bây giờ ta cảm giác được. không phải mê luyến, cũng không phải mất em ấy rồi mới biết yêu, ta đích thực là đã lún vào rồi. Trên đường đi Phong quốc, lúc trước ta đều tìm hoa lâu nổi tiếng để uống chút rượu, vung tiền tìm vài kĩ nữ để chơi đùa. Nhưng lần này, ta lại chẳng có tâm tình để chơi nữa. Sau khi đến Phong quốc, công chúa Phong quốc vì muốn làm Vương phi của ta, không tiếc dùng sắc dụ ta, dùng mị thuật trong truyền thuyết, nhưng ta chỉ cần nghĩ đến cặp mắt thanh thuần kia của cậu, thì hứng chí gì cũng chẳng còn; Nghe thấy cậu đã mất tích, ta không nghĩ gì hết, chỉ muốn mau chóng tìm được, phải mau chóng trở về tìm em ấy…đây, chẳng lẽ không được xem là yêu hay sao? Hoàng huynh, đệ muốn ra ngoài tìm em ấy, đệ phải ra ngoài tìm em ấy, được không?”

Hoàng thượng nhịn không được quay đầu lại, Huân vương đúng là đã trúng độc của người kia rồi, nhưng y là đệ đệ thân cận nhất của mình, sao có thể để y như thế được chứ? Nhưng Huân vương hiện giờ, không nghe lọt bất kì lời khuyên nào, nghĩ muốn khuyên y, sẽ chả được gì đâu. Đón lấy ánh mắt của Phàm vương, hai người trừng mắt nhìn, âm thầm nhìn nhau lúc lâu, cuối cùng Hoàng thượng gật đầu, nhàn nhạt nói: “ Huân, đệ nghỉ ngơi một lát trước đi, ngủ một giấc, dưỡng tinh thần cho tốt rồi tìm cậu ta sau, được không?”

“Không, không cần. Đệ muốn mau chóng tìm được, bằng không, đệ sẽ không yên tâm…”

Lời còn chưa dứt, thân thể Huân vương đã mềm nhũn té xuống, Hoàng thượng vội vã đỡ lấy khối thân thể đang ngã xuống kia, cùng Phàm vương dìu hắn nằm lên giường, Hoàng thượng đích thân giúp hắn cởi giày, nhẹ nhàng vuốt phẳng hàng lông mày đang chíu chặt kia của Lân vương, nhưng chỉ một lát thôi, hàng mày của hắn lại nhíu chặt lại.

“Phàm, đệ nói phải làm sao đây? Phải làm sao để Huân mới có thể quên cậu ta đây?”

Giọng rất nhỏ, Hoàng thượng sợ đánh thức Huân vương đang trong giấc mộng.

“Hoàng huynh, gọi người qua đây trông một lát, chúng ta ra ngoài nói đi?” Phàm vương nhìn cái dáng vẻ bất an của Huân vương, không nhịn được nói.

Gọi quản gia đến đại sảnh, Hoàng thượng lạnh giọng nói: “Ngươi đã gặp qua người kia chưa?”

Huân vương quen thân với cậu ta thế kia, hẳn là người kia đã từng đến Huân vương phủ rồi chứ nhỉ.

“Hồi Hoàng thượng…nô tài gặp qua cậu ấy mấy lần…”

Tâm tình hiện tại của Hoàng thượng không tốt, quản gia run rẩy đáp.

“Hoàng huynh, để đệ hỏi cho. Quản gia, Hàm Hàm công tử và Vương gia quen nhau khi nào?”

Phàm vương thả lỏng giọng điệu, dùng giọng nói bản thân tự nhận là khá ôn hòa để hỏi

“Hồi Hoàng thượng, Vương gia, nô tài không biết. Nhưng khi lần đầu tiên Vương gia dẫn Hàm Hàm công tử và Thủy Thủy cô nương đến, là đãi tiệc ở Túy Nguyệt đình phía sau tẩm thất…”

“Túy Nguyệt đình?” Hoàng thượng và Phàm vương nhìn nhau một cái, chỗ đó, Huân từng chiêu đãi hả? Hồi trước bọn họ muốn đi còn phải thương lượng với Huân cả buổi. Xem ra, hóa ra lần đầu tiên gặp nhau hai người họ đã nhìn trúng nhau rồi.

“Thế Thủy Thủy là…” Thủy Thủy là con gái của thừa tướng, sao Thủy Thủy lại quen biết với người kia nhỉ? Phàm vương khó hiểu hỏi.

Quản gia lắc lắc đầu: “Nô tài cũng không rõ, nhưng khi đến, hai người họ lại đến cùng nhau. Ngày thứ hai thì Vương gia dẫn công tử đến Liên viên, vì Liên viên kia không lớn, hơn nữa lại sạch sẽ. Công tử vừa nhìn đã thấy thích, Vương gia lập tức lấy giá một ngàn lượng bạc rồi chuyển giao cho cậu ấy, tiếp đó cậu ấy chuyển từ phủ thừa tướng đến Liên viên, ở được ba ngày thì mất tích…”

“Ngươi nói, Vương gia thu của cậu ta một ngàn lượng bạc à?” Phàm vương kinh ngạc nhìn quản gia, Huân vương đối với người kia thật đúng là không bình thường. Nếu là trước đây, Vương gia sẽ tặng cho, làm sao có thể nhận bạc được chứ?

“Đúng. Lúc đó nô tài cũng từng lấy làm lạ hỏi, Vương gia chỉ nói nếu như tặng cho công tử, cậu ấy sẽ không chịu nhận. Công tử vừa mới đến kinh thành, không có chỗ ở, tình cờ quen biết Thủy Thủy cô nương, mới được đón đến nhà Thủy Thủy cô nương ở. Mà Lộc công tử cũng có ý với công tử. Vương gia lo…”

Quản gia lo lắng cho tình hình hiện tại của Huân vương, đều đem hết những gì mình biết ra nói tỉ tỉ mỉ mỉ một lượt, nói xong, Hoàng thượng khổ não cúi đầu, xem ra Huân vương đúng là bị lún vào rồi, hơn nữa còn là bị lún sâu vào nữa kìa.

“Hoàng huynh, chúng ta làm gì đây?”

Nhìn tẩm thất đóng chặt một cái, đợi sau khi Huân tỉnh lại, huynh ấy sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ ra ngoài tìm người kia cho mà xem.

“Đệ ở đây trông chừng đệ ấy, ta hồi cung trước, ngày mai hãy nói.”

Phàm vương gật gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể vậy thôi.

Thật ra, nếu như y thực sự muốn đi tìm người, Phàm vương ở đây trông cũng chẳng ích gì. Nhưng mình là huynh đệ của y, nói sao thì mình khuyên cũng có ích hơn là hạ nhân khuyên chứ nhỉ?

***

Nằm trên giường, Hàm Hàm không tài nào chợp mắt được, cậu trước giờ chưa từng mất ngủ, giờ thì lần đầu mất ngủ rồi đây.

Một con ếch một cái miệng, hai con mắt tinh bốn cái đùi; hai con ếch hai cái miệng, hai con mắt tinh tám cái đùi; ba con…

Khi đếm đến một trăm con ếch, cậu vẫn không hề thấy buồn ngủ, điều trong lòng nghĩ đến vẫn là tin tức về Huân vương hôm nay nghe được. Hắn đã về rồi, hắn đang tìm mình…hai câu giống như ma chú quanh quẩn mãi trong đầu cậu, khiến cho trái tim trước giờ chưa từng động vì ai của nàng nay lại bắt đầu nhộn nhạo.

Thời gian mười ngày thật không dài, nhưng nếu như là vội vã lên đường, mười ngày có thể đi được bao nhiêu con đường? Nghe lời nói của Hoàng thượng, sau khi hắn biết được mình đã mất tích mới vội vã trở về, vội về trong mười ngày, chắc hẳn là rất mệt? Lúc về đã mệt thế rồi, còn phải tìm người khắp nơi, thế có phải khổ quá rồi hay không?

Hắn yêu mình à? Thật sự yêu mình hay sao? Thời gian hai người biết nhau không dài, cũng chỉ ngắn ngủi có vài ngày mà thôi. Đối với hắn, lúc mới đầu mình thật chẳng có tư tâm gì, tuy rằng hắn lớn lên rất đẹp, ban đầu định tạo cơ hội cho Thủy Thủy, thế mà lại để mình và hắn hoàn thành, hắn trở thành người của mình, mà cái ngày hắn sắp xuất phát, hắn lại còn đến đây cùng mình…

Lúc đầu, Hàm Hàm làm giả cảnh tượng Thủy Thủy và Huân vương hoan hảo, trong lòng cậu còn thấy hơi hơi khó chịu một chút, nhưng vì Thủy Thủy, hiểu lầm thì hiểu lầm đi. Cứ tưởng rằng hắn không biết chân tướng của ngày hôm đó, trải qua buổi tối kia, cậu còn có thể tự lừa mình dối người rằng cái gì hắn cũng không biết hay sao?

Chắc hắn biết cả rồi? Biết, nhưng vẫn giả ngu phối hợp với mình, cậu chẳng hiểu hắn nghĩ gì nữa, chẳng lẽ đây là yêu hay sao? Vì yêu, cho nên dung túng cho mình làm bậy; vì yêu, nên khi biết mình mất tích thì trở nên điên cuồng?

Nghĩ rồi lại nghĩ, cậu cao hứng nhếch miệng, nhổm người một cái, từ trên giường bò dậy. Từ trong tủ áo dưới giường, lấy ra một bộ trang phục màu đen, nhanh chóng thay xong, nàng liền dồn chăn mền lại, làm thành cái dáng như đang có người, sau đó buông màn giường xuống, nghịch ngợm cười với cái giường một cái, rồi quay người đi ra ngoài.

Đêm khuya, bên ngoài se se lạnh, trong Huân vương phủ tĩnh lặng, hạ nhân trong phủ đều đã ngủ, ngoại trừ tẩm thất của Huân vương. Nhẹ nhàng sấn tới, Hàm Hàm nhìn thấy Phàm vương đang gật gà gật gù trước bàn, còn có Huân vương đang ngáy nhỏ nhẹ trên giường.

Hóa ra là mình cả nghĩ rồi, hắn căn bản chẳng hề sốt ruột như trong tưởng tượng! Nếu thật sự đang sốt ruột, thì sao lại ngủ ngon lành vậy chứ?

Nơi không xa, có thêm một bóng đen bay đến, cậu vừa mới yên tâm thì liền trốn ngay tắp lự, chỉ thấy bóng đen kia không hề đáp lên nóc căn phòng, mà là trực tiếp đáp xuống trước cửa, đẩy cửa rồi đi vào.

Ánh sáng của ngọn đèn chiếu lên mặt hắn, cậu cả kinh, cái bóng đen kia thế mà lại là Hoàng thượng!

Nhìn sắc trời, giờ này sớm dã qua giờ tý, lúc này, Hoàng thượng không ở trong hoàng cung nghỉ ngơi, ở đây làm cái gì thế không biết?

Cậu cười khổ một tiếng, người đêm nay, đúng là đông đủ! Vốn định gặp mặt Huân vương một cái, nhưng bây giờ Hoàng thượng và Phàm vương đều có ở đây, cậu thiệt tình không có lá gan để hiện thân. Nhưng nếu đã đến rồi, cậu không thể toi công chuyến này, phải nghe xem hai người bọn họ nói cái gì mới được.

“Phàm…” Hoàng thượng đi đến bên bàn, lay lay Phàm vương đang ngủ say sưa, nhỏ giọng nói: “Phàm, đệ sang phòng bên cạnh ngủ một lát đi, ta trông đệ ấy cho!”

Trông hắn? Chẳng lẽ Huân vương bị thương rồi sao? Cậu trong lòng cả kinh, cậu bực bội cau mày, không thể nào, hắn đường đường là Vương gia, là đi sứ Phong quốc, lại chẳng phải là đi đánh trận, làm sao có thể bị thương được chứ?

“Hoàng huynh, huynh cũng ngủ một lát đi, huynh ấy không tỉnh nhanh vậy đâu.” Phàm vương đứng lên, hoạt động cánh tay một lát, thấp giọng nói.

“Ta không sao, lúc nãy ở trong cung có ngủ một lát rồi. Điều bây giờ ta lo là, ngày mai đệ ấy tỉnh thì phải làm sao? Lại chẳng thể dính lấy đệ ấy mãi được?”

Khổ não nhìn Huân vương một cái, Hoàng thượng biết tính hắn, nổi bão lên là căn bản chẳng có mấy người chịu cho được.

“Haizz…” Hai tiếng than thở, cùng lúc cất lên, cậu lo lắng nhìn ba tên đàn ông trong phòng, không lẽ, Huân vương muốn ra ngoài tìm mình à? Mình đến từ trong núi, làm sao hắn tìm được cơ chứ? Bây giờ vẫn chưa nhìn rõ dáng vẻ hắn, nhưng cậu biết sở dĩ Huân vương đang ngủ, là vì hai tên đàn ông này đã điểm huyệt hắn.

Chắc hắn tiều tụy lắm đây? Nghĩ đến tình hình hắn điên cuồng tìm mình, Hàm Hàm bỗng cảm thấy đau lòng. Cậu không biết mình đối với hắn là tình cảm gì nữa, nhưng nàng không hi vọng Lân vương đau lòng, không muốn làm hắn tiều tụy vì mình, làm sao đây?

Gần tẩm thất, chắc là có thư phòng chứ nhỉ? Chi bằng để lại mảnh giấy cho hắn, nói với hắn một tiếng rằng mình ở gần hắn, đừng để hắn tìm mình khắp nơi nữa được không nhỉ? Nhưng Hoàng thượng và Phàm vương hẳn là cũng có võ công, nếu mình đi chỗ khác, bị họ phát hiện ra thì phải làm sao?

Trong khi do dự, cậu đã cách xa tẩm thất, võ công của cậu tuy rằng bình thường, nhưng khinh công thì tuyệt đối là số một số hai, trên đời này, người có thể sánh được với cậu thì không nhiều, bởi vì biết gần đó có hai cao thủ, mỗi một bước của Hàm Hàm đều rất cẩn thận, cứ sợ bị hai người họ phát hiện ra.

Nhưng tục ngữ nói, đi đêm lắm, cũng sẽ có ngày gặp ma, cậu chẳng đi đêm nhiều, nhưng cũng không cận thận gặp phải một “Người”——hắn ta đích thực là người, một người khiến cậu phải đau đầu.

Trong đêm tối, một chưởng đánh tới, không có bao nhiêu lực độ, nhưng cũng khiến cậu gian nan lắm mới tránh được, người đàn ông đeo mạng che mặt màu đen kia, một chưởng nối tiếp một chưởng công kích qua đây. Chưởng của hắn không dùng lực, nhưng tốc độ rất nhanh, khiến cho cậu ngay đến thời gian rảnh rỗi để vươn tay hạ độc cũng chẳng có. Liếc nhìn ánh đèn lay lắt cách đó không xa, cậu đột nhiên rất hi vọng Hoàng thượng và Phàm vương sẽ đến đây, chắn dùm nàng công kích của người áo đen này.

“Ngươi là ai?” Muốn chạy, nhưng hắn lại chẳng cho cậu cơ hội để bỏ chạy, lần đầu tiên cậu thấy hối hận vì đã không theo sư phụ học võ công cho tốt. Trước giờ, cậu vẫn luôn cho rằng chỉ cần khinh công tốt, biết dùng độc, thì đủ để đào mạng rồi.

“Dạ Yêu, nhanh vậy mà đã không nhận ra ta rồi?” Người áo đen khẽ bật cười, nhưng động tác trên tay thì lại chẳng chậm lại tí nào.

“Ngươi là…Hoặc?” Trong đầu chần chừ một lát, ma thủ đã vươn tới, rắn chắc siết lấy eo cậu, cậu phát tức: “Sắc lang!”

“Ha ha, cám ơn sự khích lệ của nương tử!” Dạ Hoặc cười hề hề một cái, tức đến nỗi cậu muốn đập hắn hai cú, nhưng mình bị hắn khống chế, rồi ôm vào lòng hắn.

“Ngươi dám điểm huyệt ta?” Tức giận trừng hắn, người này thiệt giảo hoạt.

“Hờ hờ, không điểm huyệt đạo của em, em có thể nghe lời hay sao? Ta còn chưa quên, em trơn tuột như con cá chạch ấy!” Hắn cười tà mị, cả gương mặt dưới ánh trăng trở nên tuấn tú phi phàm.

“Ngươi muốn đem ta đi đâu?”

Hai người bay vọt lên không, cậu bất an hỏi. Cậu còn chưa thể rời đi được, chí ít thì không thể bị tên đàn ông này bắt đi được, võ công của hắn rất cao, con người hắn quá tà môn, bị tóm về, tuyệt đối chẳng có kết quả gì tốt.

“Đem em về!” Dạ Hoặc thấp giọng cười, từ từ thổi khí sau cổ cậu, thật ngứa!

“Ta không muốn, ta gọi người!” Muốn phản kích, nhưng cậu lại chẳng động đậy được tí gì, không biết từ lúc nào, hắn đã điểm huyệt đạo mình rồi.

Lúc đầu còn có thể động đậy cái cổ, quay quay đầu, nhưng bây giờ…

Chỉ có thể y như khúc gỗ ấy, khó chịu chết đi được.

“Dạ Yêu, em dám kêu không? Em là người của hậu cung, thế mà dám tư hội với Huân vương, tướng công Hoàng thượng của em và tiểu thúc Phàm vương đều ở đây cả đó…” Khẽ hừ một tiếng, Dạ Hoặc cười giả lả.

“Đỡ hơn là bị ngươi bắt về cưỡng…”

Hàm Hàm còn chưa kịp kêu ra tiếng, thì hắn đã y như con giun trong bụng cậu, điểm huyệt câm của cậu, cậu chỉ có thể căm tức nhìn trước mặt, ngay đến việc trừng hắn cũng không thể.

Hu hu, ai đến cứu ta với, ta không muốn bị hắn tóm về đâu!

Cậu nức nở trong lòng, nhưng sắp đến cửa lớn của Huân vương phủ rồi, thế mà lại chẳng có một người nào ra cứu cậu, chẳng lẽ mình thật sự sắp bị cái con người khủng bố này bắt đi hay sao?

……

Hàm Hàm gặp nguy hiểm!

Cái người vốn đang ngủ trên giường đột nhiên mở mắt ra, cứ như mộng du ngay đến giày cũng chẳng kịp mang, thì người đã chạy ra khỏi tẩm thất.

“Huân, đệ muốn làm gì thế?” Hoàng thượng và Phàm vương ở ngoài cửa, nhìn thấy Huân vương đột nhiên chạy ra ngoài, bất an kéo lấy hắn.

“Hàm Hàm gặp nguy hiểm, ta phải đi cứu em ấy!”

Hất cái tay bị kéo ra, hắn tiếp tục chạy ra ngoài.

“Cái gì? Huân, làm sao đệ biết được?”

Hắn thật không bình thường! Hoàng thượng và Phàm vương nhìn nhau một cái, bọn họ lo lắng thi triển khinh công đuổi theo phía sau cái người ‘Thần trí bất tịnh’ kia.

“Lúc nãy ta mơ thấy, em ấy bị người ta bắt cóc…”

Giọng của Huân vương, từ phía trước vọng đến một cách rõ ràng, hai người càng sợ hơn, Huân trúng tà thiệt rồi, một giấc mơ mà thôi, hắn cũng tin được sao?

Vốn muốn cùng nhau khống chế lại hắn, rồi đưa hắn về ngủ, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy hai bóng dáng đang dây dưa ngoài cửa kia, Hoàng thượng và Phàm vương trợn to mắt, không phải chứ? Chẳng lẽ giấc mơ của hắn là thật?

Võ công của người áo đen kia rất cao, tuy rằng mang theo một người, nhưng lúc giao thủ với Huân vương, thế mà chẳng có lấy một tí hỗn loạn nào, y cẩn thận bảo vệ người trong lòng, mà Huân vương thì chiêu nào chiêu nấy đều tránh cái người trong lòng người áo đen kia ra, cho nên, sự công kích giữa hai người, chẳng hề có tính thương hại gì nhiều, nhưng Huân vương muốn cướp người trong tay y, vẫn là một chuyện khó khăn.

Hoàng thượng và Phàm vương thấy Huân vương chẳng lấy được tí tiện nghi nào, hai người cũng cùng gia nhập vòng chiến, người áo đen cười trào nói: “Còn tưởng rằng Huân vương quân tử cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là lấy nhiều khi ít. Có thể cùng Hoàng thượng, Phàm vương, Huân vương giao thủ, cũng coi như là vinh hạnh của tại hạ!”

“Trả Hàm Hàm lại cho ta!” Chẳng màng đến việc quần áo của mình không chỉnh tề, Huân vương tức giận nói.

“Hàm Hàm? Huân vương nhận nhầm người rồi thì phải, cậu ấy không phải Hàm Hàm, là Dạ Yêu thê tử của ta. Dạ Yêu, vi phu nói không sai đấy chứ?” Cúi đầu xuống, Dạ Hoặc dịu dàng hỏi.

“Em ấy chính là Hàm Hàm, Hàm Hàm, lúc nãy em đến tìm ta, đúng không? Em cũng nhớ ta, phải không?” Huân vương lo lắng nhìn cái người bị người khác ôm trong lòng, nhưng giai nhân lại chẳng hề lên tiếng, không thèm để ý đến hắn.

“Ha ha, Huân vương, em ấy không phải Hàm Hàm của ngài chứ gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng và hai vị Vương gia muốn cưỡng đoạt dân phụ hay sao? Thế thì tại hạ chẳng có gì để nói, nhưng nếu như mấy lời này mà truyền ra ngoài…” Dạ Hoặc cười cười, né một chưởng của Hoàng thượng đánh qua, hai người cũng bị ba người bọn họ vây lại.

“Bỏ Hàm Hàm xuống, bổn vương sẽ thả ngưoi đi! Ngươi không phải đối thủ của ba người bọn ta!”

Sợ không cẩn thận sẽ làm cậu bị thương, Huân vương trước ngừng một lát.

“Đúng, bỏ cậu ấy xuống, nếu như cậu ấy thật sự là thê tử của ngươi, sao không để cậu ấy tự nói ra? Các hạ sẽ không phải đã điểm huyệt của cậu ấy, muốn lừa chúng tôi đấy chứ?” Hoàng thượng cũng chậm lại chút, hiếu kỳ nhìn cái người bị y ôm chặt trong lòng. Người này thật sự là Hàm Hàm trong lời đồn à? Cậu ta và tên đàn ông này lại có quan hệ gì? Tại sao cậu ta không quay đầu lại? Nghe nói, không phải cậu ta lợi hại lắm hay sao? Sao lại bị tên đàn ông này khống chế được?

Biết Huân vương đến đây cứu nàng, trong lòng cậu vốn cao hứng vạn phần, nhưng sau khi nghe thấy giọng của Hoàng thượng và Phàm vương, cậu lại bắt đầu thấy choáng. Anh hùng cứu mỹ nhân, một người thì được rồi, cùng lúc mà cùng đến nhiều vậy thì lại chẳng vui nữa đâu. Bộ dạng hiện tại của mình, không biết có bị Hoàng thượng và Phàm vương nhận ra không nữa? Loại tình huống hiện tại, con dê béo là mình rơi vào đâu cũng không ổn, hai bên đều chẳng phải thứ gì tốt, tự mình bỏ chạy được không nhỉ?

“Ha ha, nương tử nhà ta thẹn thùng ấy mà, thật xin lỗi nha…”

Dạ Hoặc cố ý làm ra vẻ thâm tình nhìn cậu, nhưng tay thì len lén mò đến bên thắt lưng cậu, lén moi ra bảo bối của cậu, nhân lúc ra tay, không vết tích mà phẩy ra…

“Ngươi dám hạ độc?” Huân vương bi thương nhìn về phía cậu, hắn biết cậu hiểu biết rất nhiều về độc dược, ban nãy tuy rằng không phải cậu phẩy ra, nhưng người kia lại dùng độc của cậu phẩy ra để đối phó với mình…

Vương gia, ta…im lặng nhắm mắt lại, cậu nôn nóng muốn giải thích gì đó, nhưng Dạ Hoặc đã ôm cậu bay lên rồi.

Chết tiệt! Ngay đên việc gặp mặt hắn một lần cũng không được? Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng tại sao mình lại không quay đầu lại được vậy? Đều tại tên Dạ Hoặc chết tiệt này hết! Cậu thầm mắng.

Hoàng thượng và Huân vương đều ngã xuống, Phàm vương vốn muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy Hoàng thượng và Huân vương ngã xuống, hắn không nỡ mà lùi lại, vẫn là nên xem độc của bọn họ trước cái đã!

Bay được không xa, thì Dạ Hoặc dừng lại, tập tễnh vài bước, tay nhanh chóng giải khai huyệt câm của cậu, hỏi gấp: “Thuốc giải đâu? Thuốc giải ở đâu?”

Ban nãy khi dùng độc, việc đầu tiên hắn làm là bế khí , nhưng độc vẫn từ từ thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, có thể kiên trì chạy lâu như vậy, đã là cực hạn của hắn rồi. Bất đắc dĩ, chỉ có thể dừng lại hỏi giai nhân trong lòng.

“Ngươi cũng trúng độc rồi à?” cậu không tin được hỏi hắn, ban nãy chạy khá nhanh, cậu chẳng cảm giác được gì.

“Phí lời, nói mau, độc nha đầu!” Chỉ là giải huyệt câm cho cậu, nhưng hắn vẫn sợ nữ nhân gian trá này lén chạy mất.

“Không có!” Ngạo khí nhìn hắn ta, cậu cười gian nói.

“Không có?” Giọng nói hơi đề cao chút, Dạ Hoặc không thể tin được lắc đầu: “Đừng nói với ta, em chỉ mang thuốc độc, không mang thuốc giải đấy nhá?”

Nếu như thế, thì mình há chẳng phải sẽ nằm ngất ở đây hay sao? Nghĩ thôi đã đủ bết nhác rồi, ngàn vạn lần đừng như vậy mà.

“Quên mang rồi, hơn nữa bình thường ta chỉ hạ độc hại người, rất ít khi giúp người giải độc…loại độc ban nãy ngươi dùng là thuốc độc ta mới nghiên cứu phối chế ra, thuốc giải vẫn còn chưa nghiên cứu ra được…”

Cậu buồn cười nhìn hắn ta, bây giờ, nếu như hắn ta không giải huyệt cho mình, hai người cứ ở đây mà đợi bị tóm đi, không biết, Phàm vương có phái người đi bắt không nhỉ? Chắc là không đâu, nếu như hắn có tí đầu óc, thì nên biết rằng bọn họ sẽ không ngoan ngoãn đợi bị bắt đâu. Nhưng nếu óc hắn toàn bã đậu, thì sẽ ra ngoài thử vận may.

“Em….” Dạ Hoặc nghi ngờ nhìn cậu, cậu rất gian, lời nói vừa nãy rốt cuộc là thật hay giả đây? Còn nữa, mình phải cần bao lâu mới khôi phục lại được? Bây giờ, hắn ngay cả một bước cũng chạy không nổi rồi…

“Ta bây giờ phải cần bao lâu mới khôi phục lại được? Hàm Hàm, em tốt nhất nên thành thật với ta chút, em nên biết, em sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta được đâu…”

Dạ Hoặc uy hiếp nói, cậu thầm than, ta chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi——đấy là không thể nào, bây giờ ta sẽ có thể chạy thoát, nếu như có thể lừa được ngươi.

“Ít nhất cần năm canh giờ. Ngươi hít vào khá ít, trúng độc cũng khá nhẹ. Nhưng thời gian cụ thể ta cũng không nói chính xác được, độc mới mà, phải thử nghiệm chứ, ngươi rất may mắn, giúp ta…đừng có trừng ta, ta nói đều là lời thật. Dạ Hoặc, bây giờ cách duy nhất chính là ngươi giúp ta giải huyệt, nếu như ta giúp ngươi thi châm, lập tức có thể giải độc giúp ngươi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro