Quyển 1 : Chương 12
Lộc Hàm nhìn cửa sổ trong chốc lát, ngọn đèn tỏa ra từ trong căn phòng tựa như ngọn đèn trong câu "Đời người như ánh đèn pha" mà Ngô Thế Huân nói lúc đọc sách ở đây, khiến anh chỉ có thể nhìn vào nơi đó, hơn nữa còn muốn bảo hộ nơi đó.Lại đứng thêm một lúc, Ngô Thế Huân lạnh đến không chịu được nữa, dậm chân nhảy, mới đi đến phía dưới cửa sổ của Lộc Hàm hô " Thầy, thầy Hàm..."
Rất nhanh, cửa sổ được đẩy ra, Lộc Hàm đứng ở nơi đó dò tìm, trong màn đêm, nhìn thấy Ngô Thế Huân đứng trước gốc mai dưới lầu, anh nhìn hắn, đèn đường rất tối, Lộc Hàm không thấy rõ biểu tình của Ngô Thế Huân , lại nhớ đến tin nhắn hôm qua Ngô Thế Huân gửi cho anh, anh có chút do dự, những vẫn nói "Có chuyện gì không?"
"Thầy có thể xuống dưới mở cửa được không, em có một món đồ muốn đưa cho thầy." Ngô Thế Huân nói.
"Cái gì vậy, hay là thôi đi! Bây giờ lạnh như thế, cậu mau trở về, đừng đứng trong chỗ này nữa." Lộc Hàm nhíu mày, nói.
"Thầy không xuống mở cửa em sẽ không đi. Em đã đứng ở đây hơn nửa giờ, cũng sắp đông cứng rồi, thầy, thầy mở cửa đi!"
Ngô Thế Huân nói hắn đã đứng hơn nửa giờ, Lộc Hàm nghe vào trong tai, giọng nói của Ngô Thế Huân vì mang theo lạnh giá mà sinh ra run rẩy, trong lòng anh không dễ chịu chút nào, nhìn thấy Ngô Thế Huân rét lạnh, cảm giác ấy cũng dường như chuyển tới trên người anh, làm thân thể anh cảm giác có chút cương lãnh, nó cho anh biết, anh phải đi xuống dưới.
Lộc Hàm không có cách nào, đành phải nói "Cậu chờ chút, tôi đi xuống đây."
Ngô Thế Huân nới lỏng tinh thần, vừa thấy cửa sổ phòng ngủ được đóng lại, hắn liền chạy đến cửa hành lang.
Tuy hắn mặc ít, nhưng là y phục giữ ấm tốt, cổ buộc khăn quàng, tay đặt trong túi áo, nên cũng không có lạnh nhiều, nhưng Sở Mộ vừa nghe hắn nói như vậy đã đáp ứng yêu cầu của hắn, khiến hắn cảm động vô cùng, xem ra thầy rất là quan tâm đến hắn.
Lộc Hàm rất nhanh đã đi xuống lầu, thậm chí trên người vẫn còn mặc bộ quần áo lúc ở trong phòng khi nãy, cũng không khoác thêm áo khoác, phỏng chừng là sợ Ngô Thế Huân phải đợi lâu sẽ bị lạnh thêm nữa, anh vội vội vàng vàng đi xuống mà không kịp chuẩn bị.
Cửa sắt mở ra, Ngô Thế Huân đi vào trong, bên trong hành lang rất tối, giọng nói của Lộc Hàm tuy nhỏ nhưng lại bị nơi này phóng to ra, "Đồ gì vậy, không nên ở ngoài đây chờ hơn nửa tiếng đồng hồ chứ, không nên đem người lạnh thành như vậy!"
Lộc Hàm không có ý cho Ngô Thế Huân lên lầu, Ngô Thế Huân biết nguyên nhân nhất định là do tin nhắn tối hôm qua, hắn cũng không có ý ép buộc, hắn không hy vọng thầy nghĩ hắn là một tên cướp viện!
Đem cái túi đựng đôi bao tay cùng cái khăn quàng cổ đến trước mặt Lộc Hàm " Thầy, hôm nay em đi mua đôi bao tay và khăn quàng cổ, hy vọng là thầy sẽ thích."
Lộc Hàm cả kinh há to miệng, không có ý lấy, lúng túng nói "Hôm nay cậu đi mua?"
"Không phải hôm qua thầy nói sẽ nhận sao? Lẽ nào muốn hối hận." Ngô Thế Huân nhìn anh nói.
"Hôm qua tôi không có..." Lộc Hàm tiếp tục lúng túng.
"Khi đó thầy đã ngầm đồng ý rồi mà, thầy nhìn xem, cỡ này em không thể dùng, nếu thầy không nhận thì cũng chỉ có thể đặt ở một nơi mà dính tro bụi thôi." Ngô Thế Huân từ trong túi đem đôi bao tay ra, đi lên nắm lấy tay Lộc Hàm , bàn tay Ngô Thế Huân vốn đặt ở trong túi, lúc này rất ấm, phỏng chừng Lộc Hàm liên tục viết bài, nên ngón tay đã muốn lạnh cứng, xúc cảm lạnh giá ấy truyền đến từng ngón tay ấm áp đang cầm lấy tay Lộc Hàm khiến hắn nhíu mày, một mặt đem tay Lộc Hàm nắm chặt trong tay mình, một mặt hơi trách cứ nói "Thầy cũng không biết yêu quý bản thân gì cả, tay đều lạnh cứng hết rồi, còn nói em lạnh hư, thầy mới là lạnh hư đó! Cũng không mặc thêm áo khoác vào nữa."
Lộc Hàm không biết nói cái gì mới tốt, lúc Ngô Thế Huân cẩn thận mang đôi bao tay vào tay anh, từng trận ấm áp từ trong nó như dòng suối mềm mại chảy vào toàn bộ thân thể anh, anh cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, mũi cay cay, đã bao lâu rồi anh không có cảm thụ qua loại ấm áp này, từ nhỏ anh đã phải tự lập, mẹ luôn cho rằng anh rất nghe lời, cho nên không cần quá mức yêu thương cùng chăm sóc, thầy cho rằng anh rất có tài năng, nên chuyện gì cũng có thể làm tốt, bạn học cho rằng anh là một người trầm tĩnh hòa nhã, luôn luôn xin sự giúp đỡ của anh, nhưng là, có ai đến hảo hảo che chở anh một chút, hảo hảo quan tâm anh một chút, anh cũng muốn có người săn sóc mình, cũng muốn có người đối xử tốt với mình, lúc bị ốm, một mình anh nằm trên chiếc giường lạnh, anh ước ao có một người đến bưng trà đưa nước cho mình, anh luôn luôn sợ những ngày lẳng lặng một mình, anh ước ao có một người có thể đi vào trong cuộc sống của mình, có thể quan tâm anh, có thể bảo vệ anh, cho nên, khi Ngô Thế Huân tiến vào cuộc sống của anh, anh có bao nhiêu cảm động, đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự ấm áp của cuộc sống, hạnh phúc của đời người...
Ở khi Ngô Thế Huân không tự chủ được ôm anh vào lòng, Lộc Hàm không có phản kháng, anh lẳng lặng tựa lên vai Ngô Thế Huân , nam hài tử này vẫn chưa hoàn toàn lớn lớn lên, vai còn chưa đủ dày rộng, nhưng mà, hắn là một người đáng giá để dựa vào nhất.
Tay Ngô Thế Huân ôm thân thể Lộc Hàm có chút run rẩy, hắn sợ thầy sẽ đẩy hắn ra, nhưng là, thầy không có, điều này khiến lòng hắn kích động, tiếng trái tim đập bang bang tựa như nổi trống.
Có thể đem người này ôm vào trong ngực, cảm giác thật tốt, làm cho hắn nghĩ tất cả niềm hạnh phúc trên thế giới này đều hội tụ lại nơi này, làm cho hắn xúc động không thôi.
Hắn không nỡ buông người này ra, bèn vẫn ôm lấy anh như vậy.
Mà dần dần, hắn cảm nhận được trên vai ẩm ướt, sau đó, còn nghe được tiếng nghẹn ngào rất nhỏ.
Hắn kinh ngạc nâng đầu Lộc Hàm lên, nhìn thấy thầy của hắn lệ rơi đầy mặt, hắn co chút hoảng hốt, nhanh lấy tay lau đi "Thầy, làm sao vậy, thầy đừng khóc, nếu thầy ghét em như vậy, thầy cứ nói là được, thầy đừng khóc mà..."
Lộc Hàm đong đưa đầu, nức nở nói "Không, không phải, tôi chỉ là vui vẻ..."
Trên gương mặt đầy nước mắt của Lộc Hàm vẽ lên một nụ cười, Ngô Thế Huân dường như không tin vào hai mắt mình, chớp mắt vài cái, thầy nói khóc là vì vui vẻ, như vậy, mình tặng quà cho thầy, mình ôm thầy, là làm thầy vui vẻ sao?
Ở trong bóng tối, Ngô Thế Huân nhìn đến đôi mắt ánh lên lệ quang của Lộc Hàm , đó là một loại cám dỗ mà hắn vô pháp khống chế, hắn đi đến gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt vì vội mà chưa kịp đeo kính vào, gương mặt Lộc Hàm thoáng đỏ lên, hoảng hốt, ngay tức khắc nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn rơi trên mi mắt Lộc Hàm , mí mắt anh rung động, thân thể cũng có chút run rẩy
Tay trái Ngô Thế Huân nhấc túi lên, tay phải giúp Lộc Hàm đeo cái bao tay vừa lấy ra, tim đập nhanh dị thường, gương mặt đỏ như nhau.
Nhìn hai mắt Lộc Hàm nhắm lại, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi bóng loáng mọng nước, giống như một loại tư thế đón hôn, Ngô Thế Huân đè nén không được những khát vọng điên cuồng đang chiếm lấy toàn bộ đầu óc, khom người hôn lên đôi môi của Lộc Hàm , mi mắt Lộc Hàm run rẩy một chút, từng bước lui về phía sau, Ngô Thế Huân vừa nương theo từng bước của anh tiến lên, vừa tiếp tục hôn lên đôi môi kia.
Lộc Hàm lui đến bờ tường thì không có cách nào lui nữa, anh chỉ có thể dựa vào tường, bàn tay bị Ngô Thế Huân nắm có chút đau, anh không dám mở mắt, chỉ có thể liều chết mà đem mắt nhắm chặt.
Trên gương mặt nhạy cảm, anh cảm nhận được hơi thở nóng rực của Ngô Thế Huân , anh biết mặt Ngô Thế Huân đang ở gần mặt anh, tim anh đập kịch liệt, không biết có nên đẩy đứa nhỏ luôn ôn nhu che chở anh này ra không, trong lòng anh muốn cự tuyệt, thế nhưng, anh vẫn không có cử động.
Bàn tay đang cầm túi của Ngô Thế Huân ôm lấy eo củaLộc Hàm , tay phải buông tay của Lộc Hàm ra, nửa nâng gương mặt của Lộc Hàm lên, trong động tác co rúm của Lộc Hàm , hắn trầm giọng, nhe nhàng nói "Thầy, em thích thầy, rất thích, rất thích."
Mi mắt Lộc Hàm càng thêm rung động, nhưng không có trả lời.
Nhưng là, anh như vậy là đang ngầm thừa nhận!
Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ở trên môi Lộc Hàm , sau đó khẽ liếm, vươn đầu lưỡi phác họa cánh môi của anh, vẫn là dịu dàng như vậy, giống như những viên kẹo ngọt mà lúc nhỏ bố mang đến cho hắn ăn, không nỡ dùng một điểm khí lực, chỉ điềm đạm mà thưởng thức.
Lộc Hàm hô hấp khẩn trương, sau đó lại bị ngộp làm cho khó chịu mà mở miệng, Ngô Thế Huân vươn đầu lưỡi đi vào thăm dò, Lộc Hàm hoảng sợ, miệng càng mở lớn hơn nữa, sự tiến công của Ngô Thế Huân càng thêm thuận lợi, hắn không chút do dự đi vào tìm tòi, đảo qua hàm răng trên, lại cuốn lấy đầu lưỡi đang thử thăm dò đụng chạm của anh, Lộc Hàm có chút kinh ngạc, lập tức lui về sau.
Đôi tay Ngô Thế Huân nâng hai má của Lộc Hàm , không muốn thả ra, mà muốn vĩnh viễn hôn nhau như thế này, hắn căn bản không muốn buông Lộc Hàm ra, nhìn gương mặt Lộc Hàm đỏ bừng, thực sự là hô hấp không được nữa, mới rời khỏi, đôi mắt Lộc Hàm vẫn như cũ không mở, chỉ thở dốc, Ngô Thế Huân nhìn hai cánh môi của Lộc Hàm bị hôn đến đỏ au ướt át, bóng loáng ánh nước, cảm thấy cả người đều bốc lên nhiệt khí, hơn nữa chỗ kia cũng đã cương lên, hắn không dám để Lộc Hàm phát hiện sự biến hóa này, thế nhưng, hắn muốn gần gũi người này, thậm chí còn muốn bản thân cùng người này dung hợp cùng nhau, hắn lại tiến lên nhẹ chạm vào môi Lộc Hàm , miệng thì thào "Thầy, em thích thầy, em yêu thầy, em yêu thầy, còn thầy?"
Lộc Hàm không trả lời, Ngô Thế Huân không ngừng hôn anh, khiến anh có chút hoảng loạn, chính anh cũng không nghĩ đến bản thân lại không tự giác phát sinh rên rỉ, đó là loại thanh âm mà khi Ngô Thế Huân nghe vào trong tai làm lòng hắn say mê, khi Lộc Hàm ý thức được bản thân, anh rất ngượng ngùng.
Ngay lúc Ngô Thế Huân ở trên môi anh không ngừng liếm hôn, ngay lúc anh không chịu nổi nữa muốn đẩy người này ra, thì bên ngoài truyền đến tiếng ho khan của một người, Lộc Hàm sợ hãi, Ngô Thế Huân cũng bị dọa, hắn phản xạ có điều kiện đem Lộc Hàm gắt gao kéo vào lòng, dùng đôi tay ôm chặt anh.
"Thanh niên bây giờ a, cũng phải chú ý một chút!"
Lộc Hàm biết giọng nói này là của vị lão giáo thụ đã về hưu hiện đang ở trên lầu ba, anh gắt gao ở trong lòng Ngô Thế Huân , không dám đối mặt với bên ngoài.
Tiếng bước chân đi lên lầu dần biến mất.
Lúc này Ngô Thế Huân mới buông Lộc Hàm ra, hốc mắt Lộc Hàm đều đỏ, anh lập tức chạy lên lầu ký túc xá.
Ngô Thế Huân ngay tức khắc chạy theo, lúc Lộc Hàm muốn đóng cửa liền kiên quyết chặn giữ cánh cửa, mạnh mẽ đẩy ra, chen đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro